CHƯƠNG III
Hôm
nay là sáng chủ nhật, một buổi sáng thật đẹp, khác hẳn với cái đêm tối
tăm rình ma hôm nào. Bầu trời xanh ngắt, lác đác vài đám mây trắng trôi
lững lờ. Những cơn gió nhẹ, những làn nắng ấm lùa qua khe cửa làm Khải
cảm thấy dễ chịu. Bất giác, nó buột miệng huýt sáo một điệu vui vui và
vén màn cửa nhìn xuống đường. Bên dưới người đi lại cũng bắt đầu đông
đảo, tấp nập. Bỗng nhiên, Khải thấy một thanh niên mặc veston trông khá
sang trọng, tiến lại chỗ cổng, dừng lại xem số nhà cẩn thận trước khi bỏ
một lá thơ vào hộp thơ của nhà nó rồi quay mình lên một chiếc xe hơi đã
chờ sẵn bên kia đường. Lúc người ấy bỏ thư, Khải mới nhận thấy hắn rất
cao, và dưới cằm có một cái sẹo nhỏ. Nghĩ rằng chắc đó là thân chủ của
cha mình vì ông Hùng - ba Khải - là một nhà trinh thám tư khá nổi tiếng
nên Khải vội vàng chạy xuống nhà lấy bức thư và cũng kịp nhìn thấy chiếc
Fiat 800 màu đen chở thanh niên nọ mất hút ở đằng xa.
Khải thấy quả bức thư ấy đề tên cha mình nên vội vã đem vào phòng làm việc của ông Hùng, nói :
- Thưa ba, có thư ạ.
Ông Hùng gật đầu, lấy thư giở ra xem trong lúc Khải lơ đãng ngắm mấy bức tranh trên tường. Đột nhiên, tiếng ông Hùng vang lên :
- Con có thấy ai bỏ bức thư này không ? Ba không thấy dấu bưu điện cũng như không có dán tem.
Khải giật mình đáp :
- Thưa
ba, có ạ, nhưng con cũng chỉ thấy thoáng thôi vì không để ý hắn lắm. Đó
là một thanh niên trẻ, trông khá sang trọng, mặc veston màu đậm và có
chiếc Fiat800 sơn đen đậu sẵn bên kia đường. Hắn rất cao và có một cái
sẹo nhỏ ở cằm.
Trong lúc trả lời, Khải nhận thấy ngay nét mặt lo âu suy nghĩ của cha mình. Không nén được tò mò, nó nói :
- Thưa ba, có cái gì trong bức thư mà con thấy ba có vẻ suy nghĩ ?
Ông Hùng lặng lẽ bỏ bức thư xuống bàn rồi chậm rãi đáp :
- Chuyện này con biết cũng không hại gì. Nhưng muốn hiểu thì con phải đọc bài báo này đã.
Nói xong, ông cúi xuống lục trong ngăn kéo một tờ báo được gấp hẳn hoi, đưa cho Khải, nói :
- Con đọc đi, chỗ cột bên phải, phía dưới đó.
Khải
đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác vì không hiểu bức thư liên
quan gì đến bài báo nhưng nó cũng cúi xuống và thấy ngay một hàng tít
bằng chữ đậm, khá lớn :
MỘT VỤ TRỘM LY KỲ VÀ TÀI TÌNH
XẢY RA TẠI HÃNG LONG THÀNH.
"Sàigòn,
29.2 -Tối ngày 29-2, vào khoảng năm giờ sáng đã xảy ra một vụ trộm thật
to lớn và ly kỳ. Được biết, kẻ trộm đã xông thuốc mê, sau đó dùng dây
trèo qua tường để vào công ty Long Thành một công ty chuyên nghiên cứu
về phim ảnh lớn nhất ở Việt Nam. Bọn trộm sau đó đã mở cổng và dùng xe
chở đi một số máy móc quan trọng trị giá lên đến khoảng 10 triệu đồng
cùng lấy cắp một số hồ sơ có liên quan đến phương pháp chụp ảnh nổi của
tiến sĩ Lê Ngọc Thành, trưởng phòng thí nghiệm và cũng là người có phần
hùn quan trọng trong công ty.
Theo
kết quả cuộc điều tra sơ khởi của Cảnh sát thì bọn trộm không để lại
một dấu vết gì. Có chi tiết gì tiếp, chúng tôi sẽ loan báo sau."
Khải bỏ tờ báo xuống, ông Hùng tiếp :
- Và
hôm qua công ty Long Thành đã nhờ ba tìm lại số máy móc đã mất với số
tiền thưởng 1 triệu đồng. Ba nhận lời thì đến hôm nay nhận được lá thư
này, con đọc nốt đi.
Khải đỡ lấy lá thư, đọc thật kỹ :
Sàigòn, ngày 4 tháng 3 năm 1972.
Thưa ông,
Chúng
tôi vừa được biết ông nhận lời tìm cho hãng Long Thành số máy móc đã
mất với tiền thưởng 1 triệu đồng. Ba Vinh này nhân danh nhóm Bàn Tay Máu
khuyên ông đừng nhận lời vì như thế không có lợi cho ông. Chắc hẳn ông
còn nhớ lúc còn làm cảnh sát trưởng, ông đã từng chịu thua, không bắt
được tên trộm Ba Vinh thì bây giờ cũng vậy thôi, ông cũng sẽ thất
bại, ông Hùng à. Nể tình quen cũ tôi thành thực khuyên ông như vậy và
mong rằng ông sẽ tỉnh ngộ.
Chào ông.
Cuối
lá thư là... một bàn tay bằng mực đỏ như máu ! Khải thấy như choáng
váng cả mặt mày. Lại Bàn Tay Máu nữa ! Nó xanh mặt khi nghĩ tới bức thư
tuần lễ trước, gửi cho nhóm Trinh thám Tài tử cũng của Bàn Tay Máu và
bây giờ cũng thế. Tên này là ma hay sao mà ở đâu cũng có hắn ! Trời ơi !
Rồi hắn lại còn đòi hợp tác nữa chứ ! Nguy quá, nhóm Trinh thám Tài tử
đã lọt vào mắt hắn thì phải đề phòng. Rồi cả vụ ma ở trường nữa, chắc
cũng là một âm mưu gì mờ ám…
- Con có việc gì mà xanh mặt thế kia hả Khải ?
Câu hỏi của ông Hùng làm cho Khải giật mình. Nó toan khai hết từ đầu nhưng kịp dừng lại, ngập ngừng nói không ra hơi :
- Thưa ba, bàn tay này ghê quá ! Bàn Tay Máu… con liên tưởng đến… một bọn cướp giết người như ngóe, máu nhuộm không gớm tay…
Ông Hùng cười lớn, ngắt lời :
- Không
đâu. Ba biết rõ tên Ba Vinh và nhóm Bàn Tay Máu từ lâu rồi. Ba Vinh
chẳng có gì ghê gớm cả. Hắn chỉ có một bộ óc siêu việt và tài xuất hiện,
biến hóa như ma vậy. Thật tình thì ba cũng phục tài của tên ấy và cũng
bắt hụt mấy lần. Nhóm Bàn Tay Máu chỉ có tên nghe kêu vậy thôi chứ không
có gì đâu. Lần này thì… ba quyết phải tóm cho được tên Ba Vinh chứ để
thế này thì hắn lộng hành quá rồi, không chịu nổi nữa.
Ngồi
nghe, Khải thở phào nhẹ nhõm bớt lo âu phần nào nhưng nó vẫn còn thất
thần vì kinh sợ Bàn Tay Máu. Quả thật hắn xuất quỷ nhập thần như ma vậy.
Còn bóng trắng trong sân trường tối nào nữa. Hay đó chính là hắn ?
Bỗng nhiên, Khải bình tĩnh hẳn ra, xin phép cha :
- Thưa ba, con xin phép tới nhà thằng Hưng một chút nhé.
Ông
Hùng gật đầu. Khải mừng rỡ chạy lên nhà thay quần áo rồi lấy xe máy đi
thật gấp. Phố xá sáng chủ nhật thật là tấp nập, xe cộ gần như muốn ứ
đọng một chỗ. Mọi người đều có vẻ vội vã như để đuổi theo nếp sinh hoạt
vội vàng ở chung quanh. Sáng nay, Khải bỗng dưng để ý tới điểm đó và nó
chợt mỉm cười khi nhớ ra rằng chính mình cũng đang vội. Khải chợt cảm
thấy bực bội một cách kỳ lạ vì những ánh nắng gắt, bầu không khí nhiễm
đầy khói xe khét lẹt. Nó ước mong được thở bầu không khí quang đãng,
trong sạch ở miền đồng quê hay hít những làn gió biển hơi mằn mặn nhưng
cũng thật thoải mái. Phút chốc, Khải quên hết thực tại, từ những việc kỳ
lạ xảy ra dồn dập đến bàn tay đỏ như máu cứ ám ảnh nó mãi cho tới lúc
đến trước cổng nhà Thiện, Khải mới giật mình thắng xe lại và bước xuống.
Đó
là ngôi biệt khá lớn, nằm ở khu yên tĩnh, bên ngoài, tên biệt thự Hồng
Yến nổi bật trên cái bảng đồng sáng loáng. Phía trong là cả một công
trình kiến trúc khá hoàn hảo, những luống cây được xén tỉa thật đều cũng
như những chậu phong lan, những khóm hoa hồng được chăm sóc kỹ lưỡng
chứng tỏ chủ nhân cũng là người yêu nghệ thuật. Khải đến nhà Thiện là để
điều tra thêm về vụ trộm ở hãng Long Thành tuần trước vì tiến sĩ Lê
Ngọc Thành, trưởng phòng thí nghiệm cũng là người góp vốn trong công ty
chính là… ba Thiện.
Khải
bấm chuông và đứng đợi. Một con chó berger xồ ra cửa sủa hộc lên nhưng
chừng như nhận ra người quen nên nó thôi sủa, ve vẩy đuôi. Lúc ấy, Thiện
từ trong nhà bước ra, reo lên :
- A ! Mày tới đúng lúc quá. Có chuyện quan trọng lắm Khải à. Thằng Hưng cũng có mặt ở đây rồi.
Lại
chuyện quan trọng gì nữa đây ? À ! Phải rồi. Chắc Thiện sắp nói về
chuyện hãng Long Thành bị mất trộm chứ gì ? Như vậy mình phải làm cho
tụi nó phục tài chơi. Nghĩ vậy nên Khải làm bộ thản nhiên, đáp :
- Cái gì cũng phải bình tĩnh. Đợi tao khóa xe cẩn thận đã.
Dáng ung dung của Khải làm cho Thiện bực mình nhưng cố đợi. Vào đến phòng khách, không còn nhịn được nữa, Thiện nói nhanh :
- Bàn Tay Máu lại xuất hiện !
Khải giật mình, không hiểu sao Thiện lại biết thủ phạm vụ trộm là Bàn Tay Máu. Nó hỏi Thiện :
- Mà xuất hiện ở đâu ? Thế nào mới được chứ ?
- Hắn lại gởi thư cho nhóm Trinh thám Tài tử của tụi mình nữa. Này, xem đi.
Khải
cầm lấy lá thư mà lòng hoang mang vô cùng. Nó ngồi phịch xuống ghế sa
lông, đầu óc nặng nề choáng váng. Thế ra không phải là vụ trộm mà là một
vụ khác nữa. Đúng hắn là ma rồi chứ không làm sao lại ở đâu cũng có Bàn
Tay Máu? Nét mặt và điệu bộ của Khải làm Hưng hoảng hốt, hỏi dồn :
- Mày làm sao vậy ? Trúng gió hay sao mà mặt tái xanh đi thế kia ? Phải bình tĩnh lại chứ.
Khải lắc đầu, xua tay ra hiệu cho bạn biết là mình không việc gì. Xong, nó cố lấy lại thăng bằng, đọc bức thư :
"Bàn
Tay Máu được biết vào tối hôm thứ tư, nhóm Trinh thám Tài tử của các
bạn đã rình ở trường để tìm hiểu về việc lạ mà trong thư trước đã đề cập
đến, nhưng thất bại. Đó là vì các bạn đã không chịu tuân theo lời dặn
của Bàn Tay Máu. Như thế là không tốt đâu đấy nhé. Hãy liệu sức mình, có
làm được thì hãy làm chứ không thì cũng chỉ là công dã tràng xe cát.
Thôi, hẹn các bạn lần sau.
Thân ái."
Và dưới cùng cũng có một bàn tay bằng mực đỏ như máu giống như lần trước.
Kỳ
này thì Khải thấy sợ và phục Bàn Tay Máu quá. Hắn là ai mà biết cả
chuyện tối hôm đó ? Rồi hắn đòi cộng tác với mình với mục đích gì ? Nếu
đúng như lời của ba Khải nói thì đó là một bọn trộm nhưng tại sao lại
chú ý tới chúng ? Màn bí mật tới đây càng lúc càng dầy đặc trong lúc
Khải chưa nắm được một đầu mối nào. Nó thở dài nói với các bạn :
- Vụ
này rắc rối lắm chứ không phải giỡn chơi đâu. Bây giờ phải bắt đầu từ
điểm khởi hành chứ không còn cách nào nữa. À, mà Thiện à, bác trai có ở
nhà không ?
Thiện lắc đầu, đáp :
- Không,
ba tao dạo này rất bận công việc ở phòng thí nghiệm nên có khi hai, ba
ngày mới về một lần. Sáng qua ba tao có về nhà nhưng buổi chiều lại đi
ngay. Nhưng mày hỏi để làm gì ?
- Thế mày không hay chuyện gì xảy ra ở công ty Long Thành sao ?
- Không. Ba tao có thói quen có việc gì lo cũng không nói cho tụi tao biết bao giờ.
Khải
gật đầu và toan thuật lại câu chuyện xảy ra sáng nay tại nhà mình một
cách thật kỹ càng, chi tiết như dự định thì lúc ấy, óc Khải chợt thoáng
nghĩ tới một giả thuyết thật táo bạo. Dù chỉ thoáng qua thôi nhưng đó
cũng như một tia chớp lóe sáng lên giữa bầu trời đen thẳm của đêm 30. Đó
là trong nhóm Trinh thám Tài tử có kẻ phản bội, làm nội ứng cho Bàn Tay
Máu. Khải ngẩn người ra với « khám phá » đó. Phải rồi. Chỉ có như vậy
mới giải quyết được mọi vấn đề. Nếu không có kẻ làm nội tuyến thì Khải
tin chắc rằng Bàn Tay Máu dù có ba đầu sáu tay, thần thông biến hóa cũng
khó lòng biết được mọi bí mật của nhóm như vậy. Có lý lắm. Giả thuyết
này hoàn toàn hợp lý. Nhưng nhìn các bạn, Khải lại thấy phân vân. Bộ ba
Khải-Hưng-Thiện đã chơi rất thân với nhau từ hồi còn học Tiểu học nên
Khải biết rất rõ tính tình từng đứa bạn một. Hưng thì chỉ có mỗi một
tính xấu là hay đùa dai mà thôi chứ nó rất tốt và can đảm. Nhớ lại hồi
còn ở đệ Ngũ, đã có lần Hưng dám đánh ba đứa một lượt để giải vây cho
Khải đến nỗi suýt bị dao đâm vào bả vai. May mắn là lưỡi dao chỉ sướt
qua mà thôi. Sau vụ đó, cả lớp nể cái tính can đảm lì lợm anh hùng của
Hưng và chính Khải cũng thầm phục bạn mình nữa. Một con người như vậy
thì chắc chắn không thể làm chuyện mờ ám, cộng tác với Bàn Tay Máu là
một kẻ bất lương toan lôi kéo bạn mình vào con đường hoạt động chung với
kẻ gian được sao ?
Như vậy chẳng lẽ kẻ phản bội lại là Thiện ? Cũng không có lý nốt. Thiện
là con nhà giàu, được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình có phần nào nhút
nhát hơn các bạn. Trong lớp, tháng nào Thiện cũng được bảng danh dự và
cuối năm thường được lãnh phần thưởng hạnh kiểm nên các bạn thường gọi
đùa là « ông thày đồ ». Tính Thiện nhút nhát nhưng rất thích chuyện
trinh thám, dù vậy Khải tin rằng Thiện không thể làm tay sai cho Bàn Tay
Máu được.
Hơn
nữa, khi con người nhúng tay vào tội ác, làm việc trái với lương tâm
thì lý do thường là vì tiền bạc. Ở đây, Khải thấy cả Thiện lẫn Hưng đều
không cần tiền vì từ nhỏ đến lớn, cả hai đứa đều sống trong những gia
đình giàu có, chẳng khi nào thiếu thốn một cái gì. Như vậy, xét từ hoàn
cảnh, tính tình thì việc Hưng hoặc Thiện cộng tác với Bàn Tay Máu đều vô
lý.
Nhưng nếu không có ai phản bội lại nhóm thì tại sao mọi bí mật đều bị lộ hết ?
Khải
thấy như mình quay cuồng trong một cơn lốc, giữa hai luồng tư tưởng mâu
thuẫn nhau. Lý trí Khải dường như cứ mãi nghiêm khắc buộc tội một trong
hai đứa bạn Hưng hoặc Thiện, còn tình cảm lại cố gắng đưa những lý do
để bào chữa, chống lại giả thuyết kia. Giữa cơn lốc ấy, Khải như mất hết
mọi sáng suốt để tìm ra một lối thoát mà cứ lúng túng ở trong ấy mãi.
Sau cùng, Khải bình tĩnh lại được phần nào và quyết định : « Phải đề
phòng là hơn cả ». Nghĩ thế nên Khải đổi ý định, không kể cho các bạn
nghe câu chuyện sáng nay nữa mà ngồi im lặng…
Sau một lúc yên lặng, thấy bầu không khí có vẻ ngột ngạt quá, Thiện gợi chuyện :
- Tụi bay đã tìm thấy ánh sáng nào ở cuối đường hầm chưa ? Tao thì chịu thua rồi đó.
Khải lắc đầu :
- Vẫn không có manh mối nào khác. Trời Sàigòn dạo này oi bức mà cứ thế này tiếp diễn mãi chắc tao điên lên mất.
Hưng bật cười, khôi hài :
- Mày
điên thì tao sẽ chở dùm vô nhà thương Biên hòa, không sao đâu mà sợ…
À, hay thứ bảy sau được nghỉ lễ Hai Bà Trưng, tụi mình ra Vũng Tàu đổi
gió đi cho nó sảng khoái tâm hồn.
- Sáng đi chiều về sao ? Bất tiện lắm vì tụi mình phải đi xe đò.
- Thì chiều thứ bảy đi, chiều Chủ nhật về được chưa ?
Thiện quay sang Khải :
- Bằng lòng không ? Lâu lâu tao cũng muốn cắm trại một lần như hồi còn ở Hướng đạo. Tao coi bộ mày cũng bơ phờ lắm rồi đó.
- Cũng được. Chiều thứ Bảy mình đi chuyến quãng hai giờ nhé. Khoảng năm giờ là chậm lắm, mình cũng tới nơi rồi...
Nói
tới đó, Khải chợt nghe một tiếng động nhỏ ở phía sau lưng, chỗ cánh cửa
sổ. Nhanh trí, Khải tỉnh bơ khẽ liếc chiếc gương ở cái tủ đặt đối diện
và nó nhận ngay ra có kẻ rình mò nghe lén câu chuyện trong phòng. Khải
giả bộ nói :
- Thiện
à, tao ra coi lại xe rồi tụi mình ra chợ mua ít đồ hộp, vật dùng để
buổi chiều thứ Bảy sau mang đi chứ, tao còn phải về nhà có chút việc.
Nói
xong Khải bước nhanh ra cổng và vừa ra đến ngoài thì vòng lại, chạy
thật nhanh tới chỗ bờ tường. Nó nhún lên định ra sau lưng kẻ đang rình ở
cửa sổ, nhưng lúc lên được thì... thấy chẳng có ai cả. Tuy nhiên, thật
may mắn vì nó còn kịp thấy một bóng người mặc áo xanh mất dạng sau cánh
cửa bếp ở phía sau nhà. Khải vội vã quay trở vào, hỏi Thiện :
- Nhà có cửa sau không ?
Thiện ngạc nhiên :
- Có
chứ. Một biệt thự rộng lớn như thế này thí ít khi chỉ có một lối ra vào
lắm. Nhưng mày hỏi để làm gì thế ? Hôm nay tao thấy mày có vẻ bất bình
thường rồi đó.
Không quan tâm đến lời nói của bạn, Khải hối thúc :
- Mày dẫn tao ra lối cửa sau đi. Lẹ lên ! Đừng hỏi lôi thôi nữa.
Nói
xong, Khải kéo tay bạn. Có lẽ hiểu được là việc quan trọng nên Thiện im
lặng, chạy trước dẫn đường. Hưng và Khải bám sát theo sau. Qua khỏi
gian phòng ăn, xuống tới garage thì Khải thấy bóng người lúc nã ...
đang ngồi trong chiếc Peugeot 404 của nhà Thiện. Nó ra hiệu cho bạn
ngừng lại, nói nhỏ:
- Thôi, được rồi. Đừng xuống cửa sau nữa.
Trong lúc Thiện và Hưng còn đứng sững người vì ngạc nhiên, Khải hỏi thật khẽ :
- Người mặc áo xanh ngồi trong xe là ai vậy ? Sao tao chưa gặp lần nào hết ?
- Ồ, đó là chú Tư, làm tài xế ở đây mới được nửa tháng. Tính tình thì trầm lặng mà suốt ngày lúi húi ở garage không hà...
Chợt nhớ ra, Hưng đề nghị :
- Hay mình nhờ chú ấy chở ra ngoài Vũng Tàu luôn thể, khỏi cần đi xe đò tốn sức lao động lắm. Tụi bay chịu không ?
Khải
định gật đầu nhưng nghĩ lại : nếu chú Tư là người của Bàn Tay Máu thì
nguy lắm. Để chú ấy chở đi, đến giữa đường mà chú ta giở trò thì nguy
to.
Khải suy tính như vậy nên lắc đầu :
- Thôi. Tụi mình ngủ đêm ở ngoài đó mà làm như vậy bất tiện lắm. Đi xe đò một chút cũng đâu sao ?
- Phải đấy. Cứ đến chiều chủ nhật thì chú ấy về nhà nghỉ rồi sáng thứ hai mới tới. Mình cũng chẳng nên nhờ chú ấy vào ngày nghỉ.
Nói xong, Thiện bước lại chỗ chú Tư, nói :
- Chút nữa chú đem xe ra chỗ Nhựt Quang bảo họ rửa và vô dầu mỡ luôn thể. Hôm qua ba tôi đi có dặn lại như vậy.
- Được rồi cậu Thiện à. Tôi xin đi ngay bây giờ. À, đánh xe đi xong rồi tôi xin phép về thẳng nhà...
- Được. Chú cứ về, xe rửa rồi thì tất nhiên chú đâu còn việc gì làm. Tôi tính nói dùm lại với má tôi.
Lúc Thiện trở ra, cả bọn kéo lên nhà trên. Khải chợt nghĩ ra một kế hoạch mới bảo bạn :
- Tụi bay ra chợ mua đồ hộp cho tuần sau đi. Tao phải về nhà một chút rồi sẽ quay trở lại. Hẹn nhau lúc 11 giờ nhé.
- Sao mày đổi ý kiến dữ vậy ? Lộn xộn quá.
Khải cười cười, không đáp. Nó vừa quay ra đến cổng thì Hưng và Thiện chợt nhớ ra, chạy theo hỏi :
- Vụ hồi nãy mày chưa nói cho tụi tao biết. Sao bỗng dưng đòi ra lối cửa sau rồi lại thôi ?
- À, phải rồi. Hồi nãy hình như chú Tư rình nghe chuyện của bọn mình thì phải.
- Chắc không ? Mà chú ấy rình để làm gì chứ ? - Thiện hỏi dồn.
Khải suy nghĩ một chút rồi nói nhỏ :
- Lúc
nãy đang ngồi chợt tao thấy dường như có người rình mò. Tao giả bộ ra
coi xe mà thật ra để xem ai ngoài đó nhưng không bắt gặp được quả tang
mà chỉ thấy bóng chú ấy khuất sau cửa bếp.
Thiện la lên :
- Vậy mà mày định giấu tụi tao, nhưng... Dù sao mình chưa có bằng cớ gì chắc chắn. Hơn nữa chú ấy rình mình làm gì chứ ?
- Chú ấy nội tuyến cho Bàn Tay Máu ! Vì vậy mọi bí mật của mình mới lộ hết - Khải hãnh diện đáp.
Thật bất ngờ, Hưng phản đối :
- Chú ấy không thể là tay sai của Bàn Tay Máu được. Tao có bằng cứ chắc chắn như vậy.
- Thật sao ? - Khải ngạc nhiên đến tròn xoe mắt - nhưng bằng cớ đâu ?
Hưng cười cười rồi làm vẻ bí mật, nói :
- Tụi bay tin tao đi. Bằng cớ thì còn chờ… phối kiểm đã. Chưa tiết lộ ngay được. Ngờ oan cho người ta tội nghiệp lắm !
Khải
toan vặn Hưng cho đến được mới nghe nhưng lúc ấy nó chợt thấy chú Tư
lái chiếc Peugeot ra, Khải vội ra xe, nổ máy trước khi cố nói với Thiện :
- Mày đừng tin thằng Hưng. Nó hay đùa dai kinh khủng lắm.
Nói xong, Khải vọt xe đi, không kịp thấy cái lắc đầu nhè nhẹ của Hưng.
Ra
đến đường, Khải sung sướng mỉm cười quẹo vào một con ngõ hẹp gần đó
đứng chờ sẵn. Màn bí mật đã vén lên đến 80 % rồi. Giả thuyết chú Tư là
nội tuyến đã tạm giải thích được mọi việc. Có lẽ vô ý Thiện đã bị chú ấy
rình nghe hoặc vì một lý do nào đó việc thành lập nhóm Trinh thám Tài
tử, rình ma, đều bị bại lộ hết. Phải rồi, chú Tư ở ngay trong nhà Thiện
mới có nửa tháng mà đã xảy ra vụ trộm ở công ty Long Thành. Rồi cả cái
bóng trắng đêm hôm ấy nữa, không khéo cũng có dính tới chú ta, cốt để hù
cho bọn chúng sợ. Bây giờ chỉ còn một nút mối quan trọng nữa là tại sao
Hưng lại thẳng thắn biện hộ cho chú Tư và nói là có bằng cớ rõ ràng
nữa. Chẳng lẽ Hưng có thể đùa dai trong vụ Bàn Tay Máu này chăng ? Một
vụ cũng đã làm cho cả bọn điên đầu suốt một tuần lễ nay. Dù vậy, nút mối
ấy cũng dễ mở vì chính Hưng đang nắm giữ chìa khóa và Khải tin rằng nó
sẽ giải quyết được vấn đề này thỏa đáng.
Trong
sự sung sướng vì thành công được một vài bước đầu, Khải cảm thấy hơi
hối hận vì sáng nay đã nỡ ngờ oan cho bạn là tay sai của kẻ bất lương.
May mắn là sự ngờ vực ấy không đem lại một hậu quả tai hại nào nếu không
chắc Khải phải ân hận lắm. Dù sao, sự hiểu lầm đã đi qua một cách tốt
đẹp và Khải cũng đã tìm được đầu mối để lần lên, đó là chú Tư.
Từng
làn gió mới thoảng qua, thổi tung mái tóc gọn gàng, làm lộ vầng trán
cao, thông minh. Khải say mê hít làn gió ấy và cảm thấy như ánh nắng dịu
hẳn lại, mất hết vẻ "khó chịu" mọi khi. Bất giác, Khải thấy mình sáng
suốt hơn bao giờ hết …
Chiếc
Peugeot màu cà phê sữa chạy vụt qua làm Khải giật mình, trở về thực tế.
Nó vội mở máy xe, đi cách quãng chiếc Peugeot khoảng chừng 50 thước để
theo dõi chú Tư. Sáng chủ nhật, giờ này hơi đông xe nên Khải theo có vẻ
vất vả nhưng cũng nhờ vậy mà hành động của Khải khó bị phát giác. Từng
đoạn đường trôi qua từ từ, trán Khải rỏ dài những giọt mồ hôi, lưng áo
cũng muốn ướt đẫm thì thấy chiếc Peugeot chạy chầm chậm và ngừng lại.
Ngước mắt nhìn lên trên, Khải thất vọng vô cùng vì nơi chú Tư dừng lại chính là garage Nhật Quang. Chưa có gì lạ cả…
Khải
đứng ở bên đường nhìn qua. Sau một hồi trò chuyện, chú Tư để lại chiếc
Peugeot ở garage rồi ra quay gọi nhờ đìện thoại ở bàn giấy. Chi tiết đó
làm nó phấn khởi vì đã tìm thấy được một điểm là lạ là ở chú Tư. Chú gọi
đìện thoại tại sao không gọi ở nhà Thiện, lại ra nơi đây mà xem bộ có
vẻ lấm lét, nhìn xung quanh ? Có lẽ chú dùng đìện thoại báo cho Bàn Tay
Máu biết về cuộc cắm trại ở Vũng Tàu của bọn chúng chăng ?
Chưa
có bằng chứng nào chắc chắn làm cho Khải hài lòng thì chú Tư đã gác
đìện thoại, từ từ đi bộ trên đường Công Lý về hướng chợ Bến Thành. Phía
lề đường bên này, Khải vẫn lặng lẽ theo dõi. Đến góc đường Công Lý -
Nguyễn Du, đèn đỏ bật lên làm cho Khải phải dừng lại, nóng ruột nhìn
theo bóng chú Tư xa dần.
Khi
đèn xanh bật lên, Khải vội rồ ga chạy theo nhưng không thấy chú Tư đâu
cả. Nhìn dáo dác một hồi, Khải… lạnh xương sống khi thấy chú Tư đang
đứng ở một gốc cây bên vệ đường và nhìn nó với ánh mắt như muốn tóe lửa.
Nguy quá ! Cuộc theo dõi của Khải đã bại lộ rồi, nó giả vờ quay mặt
nhìn tiệm bán thực phẩm bên kia đường nhưng thật ra là để hy vọng chú Tư
không nhìn rõ được mặt mình và thầm nghĩ cách đối phó : chạy tỉnh luôn
hay giả bộ đến nói chuyện tự nhiên ? Khải còn đang phân vân chưa quyết
định ra sao thì lúc nó quay lại, chú Tư đã biến mất từ lúc nào. Biết
mình bị lừa nhưng… chẳng làm thế nào khác hơn được. Khải đành quay về
với tất cả sự thất vọng.
CHƯƠNG IV
Chiếc
xe đò từ từ lăn bánh ra khỏi Sàigòn hoa lệ. Trong lúc Hưng và Thiện mải
mê bàn chương trình cho ngày cắm trại sắp tới thì Khải ngả đầu lên lưng
ghế, ôn lại kế hoạch đã sắp sẵn : chủ nhật trước, sau khi biết bị theo
dõi, chú Tư đã xin nghỉ nên Khải càng cho giả thuyết của mình là đúng
nhưng song song với việc ấy, mọi đầu mối lại tắt nghẽn vì nó không còn
biết bắt đầu điều tra ở ai nữa. Sau mấy đêm suy nghĩ đến « già » cả
người, Khải quyết định đánh lá bài cuối cùng thật táo bạo để mong tìm
lại manh mối bằng cách vẫn giữ đúng thời gian, giờ khởi hành cuộc đổi
gió ở Vũng Tàu. Căn cứ vào việc chú Tư đã rình nghe cuộc thảo luận của
nhóm hôm ấy và dường như gọi điện thoại báo cho đồng bọn về hành động
của Bàn Tay Máu trong những bức thư trước, Khải mong rằng sẽ « bị »
người của Bàn tay Máu theo dõi hầu thực hiện một âm mưu mờ ám nào đó để
bắt buộc chúng phải cộng tác với hắn. Nếu được như vậy thì mục đích của
Khải đã đạt được vì nó hy vọng sẽ tóm được tên đó hầu phăng ra chủ chốt.
Làm thế cũng hơi nguy hiểm nhưng không vào hang cọp thì làm sao bắt
được cọp con ? Khải thầm nghĩ như thế.
Mải
suy nghĩ mà chiếc xe đò đã ra khỏi địa phận thành phố, từng cơn gió
lộng và bầu không khí trong sạch lùa vào xe làm Khải thoải mái và muốn
thiếp đi nhưng cũng lúc ấy thì nó chợt cảm thấy một cái gì là lạ. Theo
phản ứng tự nhiên, Khải liếc những người ngồi trong xe một vòng và nó
giật mình khi… thấy một gã nhà quê ngồi ở băng nên kia đang nhìn nó mỉm
cười. Gã này mặc một bộ quần áo đen, vóc người cao lớn và nhất là có
một cái sẹo dài chừng một phân ở dưới cằm làm cho Khải thấy gã có một
nét gì quen quen… Đúng rồi ! Gã là tên thuộc hạ của Bàn Tay Máu đã bỏ
thư cảnh cáo cha Khải vào chủ nhật trước chăng ? Tự nhiên, Khải thấy tim
mình đập mạnh và nó kín đáo liếc gã nhà quê một lần nữa. Bề ngoài thì
không có gì lạ hết, từ cái khăn đội đầu, bộ bà ba đen đến đôi guốc cũ,
mòn vẹt ở dưới chân đều mang sắc thái của thôn quê thực sự. Nhưng dù
sao, nó vẫn nghĩ đến điểm Bàn Tay Máu hóa trang rất tài thì biết đâu hắn
chẳng hóa trang cho tên thuộc hạ để che mắt mọi người ? Đáng ngờ lắm và
phải cẩn thận mới được. Khải thầm nhủ như vậy và toan hỏi ý kiến hai
đứa bạn về gã kia nhưng nó sực nhớ rằng Thiện và Hưng không hề biết mặt
tên bỏ thư hôm trước nên Khải lại ngồi im lặng.
Chiếc
xe đã qua khỏi Long Thành và đang ở một tốc độ khá nhanh. Lúc này đã
hơn ba giờ tức là khoảng một giờ đi trên xe đò rồi và sau nhiều lần quan
sát, Khải vẫn chưa tìm được một chi tiết nào đáng ngờ thêm nữa ngoại
trừ cái vóc dáng cao lớn ít có của người dân quê và chiếc sẹo nhỏ dưới
cằm
Con
đường đang thẳng tấp và ngon trớn bỗng có một ổ gà nhỏ giữa đường làm
chiếc xe đò Thuận Hiệp cũ rích lắc mạnh một cái khiến mọi người trong xe
bị xóc mạnh. Gã nhà quê vội với tay lên bám vào cây sắt nằm ngang ở nóc
xe để giữ thăng bằng nhưng cũng vì cử chỉ ấy làm co tay áo tuột xuống
gần tới khuỷu tay và ở cổ tay hiện ra một chiếc đồng hồ OMEGA loại cũng
khá đắt tiền, còn mới tinh. Thấy thế gã có vẻ bối rối, nhìn quanh quất
một vòng và có lẽ không thấy ai chú ý tới mình, gã tháo chiếc đồng hồ
thật nhanh và lúi húi bỏ vào cái giỏ ở dưới chân.
Tất
cả hành động đó Khải đều thấy rất rõ và nó không khỏi mừng thầm. Thế
này là đúng rồi! Chắc gã trong lúc cải trang đã sơ sót quên tháo chiếc
OMEGA nên đã đeo luôn trong khi giả dạng làm một người nhà quê và chính
vì vậy, gã mới bối rối và gỡ ngay cái đồng hồ ra giấu ở cái giỏ. Nhà quê
thật sự mấy ai có tiền mua đồng hồ OMEGA, mà đã đeo rồi sao lại tháo ra
có vẻ lén lút như vậy?
Đến lúc này thì Khải cũng hơi run vì nó thấy mình đã cưỡi lên lưng cọp thì chỉ còn có nước ở trên đó chứ không xuống được nữa.
Khải
tưởng tượng đến cảnh bọn Bàn Tay Máu giả làm nhân công, chặn xe đò ở
giữa đường và bắt bọn chúng đi, giam vào một nơi bí mật, làm nó cũng
muốn xanh mặt. May đây là quốc lộ 15 nên cũng có nhiều xe cộ qua lại chứ
nếu vắng vẻ như khúc đèo Blao trên đường đi Đà Lạt thì nguy hiểm lắm.
Bất giác, nó quay sang nói nhỏ với hai bạn :
- Phải cẩn thận đề phòng. Có người của Bàn Tay Máu theo dõi chúng ta rồi đó.
Không hiểu sao, Hưng nhất định không tin điều này cũng như bác bỏ việc chú Tư có liên quan đến Bàn Tay Máu vậy. Nó nói :
- Không đâu Khải. mày hoa mắt hay tưởng tượng nhiều quá rồi lầm tưởng như vậy chứ làm gì có ai.
Khải
định cãi lại nhưng nhìn vào mặt bạn, nó thấy Hưng không có vẻ gì đùa dai
hay giỡn cợt chút nào mà lộ rõ nét thành thật nên Khải chỉ lắc đầu nhè
nhẹ:
-
Tao tin là lý luận của tao không sai chạy là bao nhiêu. Nhưng rồi thời
gian sẽ trả lời tất cả mọi thắc mắc. Có gì là bí mật vĩnh viễn đâu, nhất
là vụ Bàn Tay Máu này.
Hưng im lặng trong khi Thiện thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng quá, vội giảng hòa :
-
Dạo này tui bay bất đồng ý kiến nhiều quá. Làm sao mà hoạt động chung
với nhau được ? Bỏ qua hết đi… lát nữa cắm trại ở bãi nào ?
Hưng dịu giọng :
- Cắm ở Ô Quắn mãi rồi, kỳ này mình lại bãi Dâu đi, ở đó sóng nhỏ hơn, đỡ nguy hiểm.
Khải
im lặng khi thấy gã nhà quê có vẻ chú ý tới bọn chúng và nó thầm phác
họa một kế hoạch đối phó với mọi trường hợp bất trắc có thể xảy ra…
Chiếc
xe đò chạy chầm chậm lại và dừng hẳn ở bến. Mọi người bắt đầu xuống xe
trong khi Khải vẫn canh chừng tên nhà quê. Theo sự ước đoán của nó, tên
này sẽ theo dõi nhóm Trinh Thám Tài Tử nhưng thực tế lại ngược lại vì
vừa xuống là gã đã đi ngay về hướng chợ. Hơi ngạc nhiên nhưng Khải cũng
vội vàng đưa ba lô cho Thiện, nói nhỏ :
- Mày mang dùm tao lại bãi Dâu đi. Tao phải ra chợ một chút rồi sẽ tới bãi Dâu sau.
Nói xong Khải bỏ đi mặc cho Thiện và Hưng đứng sững ở đó vì hành động của Khải thật bất ngờ và kỳ cục... ?
Ra
khỏi bến xe, Khải thấy « con mồi » vẫn ung dung đi đằng trước. Rút kinh
nghiệm lần theo dõi chú Tư tài xế, kỳ này nó thận trọng, đi sát lề và
theo đúng nguyên tắc sơ đẳng khi theo dõi và luôn luôn nhìn vào gót chân
chứ nếu nhìn vào gáy, tự nhiên « con mồi » sẽ được linh tính báo cho
biết có sự khác thường và như vậy thì dễ bị lộ.
Đi
được một quãng, gã nhà quê dừng lại và quay ra đằng sau. Khải giật
mình, giả bộ vấp hòn đá té xuống, xong nó đứng dậy, phủi quần áo, trong
khi đó, nó liếc nhìn gã nhà quê thì vừa kịp thấy gã bước lên một chiếc
xe Lam vừa trờ tới. Hốt hoảng, Khải định chạy theo lên xe ấy, nhưng
không kịp và bóng gã nhỏ dần, nhỏ dần. Chỉ còn cách là đợi xe Lam khác
để mong đuổi kịp chứ còn biết làm sao ! Thật xui xẻo. Nếu có cái xe gắn
máy thì tốt biết mấy. Khải nghĩ thế mà trong lòng nóng như lửa đốt, cứ
đi qua đi lại trên lề đường như kẻ đang tìm kiếm một vật gì quí giá mới
đánh rơi.
Và
ba phút sau, Khải mới đón được xe, Ba phút tuy ngắn, nhưng cũng là thời
gian quá đủ để « con mồi » mất dạng. Lên thì lên chứ thật tình hy vọng
của nó quá mong manh và có lẽ thế thật nên sau một đoạn đường dài, bóng
gã nhà quê vẫn như kẻ ra đi không bao giờ trở lại. Lúc này, nó thầm van
vái gã ấy không phải là người của Bàn Tay Máu mà tất cả sự kiện xảy ra
trên xe chỉ là tình cờ. Có thế mới đỡ tiếc công trình sắp đặt của mấy
đêm dài thao thức. mà có thể lắm, vì gã đã không đi theo bọn chúng để
biết rõ địa điểm, nơi chúng sẽ cắm trại mà lại đi luôn một mạch. Hay là
gã đã nghe được thằng Hưng bàn là sẽ cắm trại ở bãi Dâu ? Bao nhiêu thắc
mắc nếu không giải quyết được thì ức lắm. nếu thất bại vụ này dám Khải
giải tán nhóm Trinh Thám Tài Tử lắm.
Thời
gian trôi qua thật chậm, không biết là bao lâu nữa, những hy vọng cuối
cùng le lói như ngọn nến trước cơn gió đã tát hẳn. Nhớ lại lời dặn ở bến
xe, Khải chán nản, định rẽ vào chợ mua vài món vật dụng nhưng vừa đến
đầu chợ thì gã nhà quê… lại xuất hiện. Thật là bất ngờ, Khải tưởng mình
nhìn lầm nhưng đúng rồi. Phải, gã đang đi rất vội vã, quay ngang ngó
dọc, tay vẫn còn xách cái giò màu xanh lúc nãy. Giờ này đã xế chiều nên
chợ rất ít người và Khải theo dõi cũng dễ dàng, từng giây nặng nề trôi
qua, cuối cùng gã nhà quê rẽ vào một cái hèm tồi tàn. Con ngõ ngoằn
ngoèo và lầy lội quá làm dơ hết quần áo nhưng cũng may là gã đã dừng
lại, bấm chuông một căn nhà gỗ và đứng đợi. Núp gần đó, Khải nghe rõ
ràng gã lẩm bẩm :
- Xong được cái của nợ này là nhẹ cái mình.
Câu nói có vẻ bâng quơ không đâu vào đâu, nhưng làm Khải chú ý và nó đang suy nghĩ thì đột nhiên :
- Bớ người ta ! Cướp ! Cướp !
Khải
giật mình ngẩng lên, hai tên cướp cạn chở nhau trên một chiếc HONDA
chạy thật nhanh vào ngõ, tên ngồi sau cầm chiếc giỏ màu xanh mới giật
được của gã nhà quê. Không suy nghĩ, Khải lượm ngay khúc cây khá lớn bên
lề đường, ném mạnh ra giữa đường. Quá bất ngờ, tên cướp tránh không kịp
và bánh xe trợt trên khúc cây nhẵn, chiếc HONDA lảo đảo rồi ngã xuống
ngõ. Thấy người chung quanh kéo đến khá đông, hai tên cướp vội bò xe lẫn
cái giỏ mới giật được và chạy mất dạng trong hẻm. Vụ cướp giật này xảy
ra nhanh chóng quá, đột ngột quá làm Khải đứng ngẩn người ở đó, mãi đến
khi gã nhà quê tiến lại cám ơn, nó mới giật mình, đáp:
- Thưa anh, không có gì hết. Em cũng chỉ may mắn thôi…
- Nhưng dù sao anh cũng cám ơn em. À anh tên Bảo, còn em ?
Thật
tình lúc này Khải không thấy nghi ngờ gì người đối diện là thuộc hạ Bàn
Tay Máu nữa, tuy thế nó cũng nói cốt để gợi chuyện về cái đồng hồ OMEGA
trong giò :
- Thưa, em là Khải… Mà dạo này nạn cướp cạn nhiều quá anh nhỉ ? Hễ mang vật gì quí giá thì cứ lo như bom nổ chậm.
Bảo bật cười :
-
Em vui vẻ quá, mà nói lại đúng nữa. Hôm nay có người chú ở Sàigòn nhờ
anh mang dùm cái đồng hồ OMEGA làm đồ mừng đám cưới cho đứa cháu gái,
lúc đi xe đò, anh sợ bị giật nên đeo tạm vào tay nhưng rồi nghĩ lại, anh
bỏ vào cái giỏ này, thế mà cũng suýt mất.
Khải
thấy tất cả mọi việc đều xảy ra ngoài dự liệu của nó. Thằng Hưng thế mà
nói đúng và nó tưởng tượng nhiều quá thật. Có lẽ tính đa nghi Khải có
nhiều quá, nên mới ra nông nỗi này, bây giờ thì… về chứ biết làm sao!
_______________________________________________________________________