Buổi
trưa hè nắng gay gắt, ánh nắng mặt trời như thiêu đốt mọi vật. Giàn hoa
giấy trước nhà đứng lặng yên chờ gió, vài bông hoa héo khô như muốn lìa
khỏi cành cây. Em nhìn mấy bông hoa nằm rải rác trên mặt đất mà cảm
thấy ngao ngán. Phòng học như cái lò lửa nung nấu em trong đó mặc dầu em
đã vặn quạt hết cỡ thế mà cơn nóng cũng không tha, những giọt mồ hôi
được dịp cứ thế tuôn ra làm ướt cả mái tóc em, em hất nhẹ mái tóc ra sau
lưng cho bớt nóng rồi tiếp tục học bài công dân. Nhìn vào trang sách,
những dòng chữ như nhảy múa trước mắt em. Sao bài công d6an hôm nay dài
quá, em học mãi chả thuộc, em lo sợ vẩn vơ... mai không thuộc bài sẽ bị
thầy phạt! Lại bị mấy đứa bạn nó cười nữa, chỉ nghĩ đến đó em đã đủ ngán
vì thế em đành chịu trận mặc cho cơn nóng hoành hành miễn sao học thuộc
bài là được rồi. Em tự nhủ như thế và tiếp tục học bài mong sao chóng
thuộc.
Có tiếng chân bước vào phòng, em quay lại thấy anh Hoài tay cầm một cuốn sách vừa nhìn em vừa cười:
- Gớm sao cô bé chịu khó thế! Trời nóng thế này mà cũng ngồi trong phòng học bài.
Em nhìn anh Hoài:
- Còn anh chả chịu khó là gì, đi đâu cũng cầm theo cuốn sách. Anh Hoài kéo chiếc ghế ngồi cạnh bàn học em:
- Nhìn mái tóc của Vy anh thấy nóng quá, sao Vy không cắt đi cho mát?
Em giận dỗi:
- Bộ tóc Vy xấu lắm hả?
Anh Hoài mỉm cười:
- Anh đâu có bảo tóc Vy xấu, tại anh thấy tóc Vy để dài nóng quá, chưa chi cô bé đã giận.
- Ai bảo anh Hoài nói Vy cắt tóc đi, bộ anh Hoài không muốn Vy để tóc dài sao?
- Không, tóc Vy để dài đẹp lắm chứ! Anh nói đùa đấy, anh thích mái tóc của Vy lắm. Vy hết giận anh chưa?
Em
quay mặt đi không nhìn anh Hoài, em tức anh Hoài quá nên chỉ muốn khóc.
Mọi khi anh hoài thường khen mái tóc của em đẹp nhất nhà, mỗi lần mẹ
bảo em cắt tóc là anh Hoài cản liền, nhờ thế tóc em để dài được đến ngày
nay.
Anh Hoài năn nỉ:
- Sao cô bé giận lâu thế, anh nói đùa mà!
Nghe anh Hoài năn nỉ, em cảm động và thấy tội nghiệp anh, em quay lại nhìn anh Hoài mỉm cười:
- Thôi, Vy không giận anh nữa đâu, từ nay anh không được nói Vy cắt tóc nữa nhé.
Anh Hoài mỉm cười, trông anh cười thật "d6ẽ ghét".
Em và anh Hoài đang nói chuyện thì nghe tiếng mẹ gọi, em vội chạy xuống bếp. Vừa nhìn thấy em mẹ đã la lên:
- Trời nóng thế này mà con để tóc thế kia mẹ thấy nực nội quá.
Em nũng nịu:
- Nhưng chỉ nóng buổi trưa thôi, đến chiều sẽ hết nóng mẹ ạ.
Mẹ nghiêm nét mặt:
-
Con chỉ được cái nói quanh quẩn, bao nhiêu lần mẹ bảo con cắt tóc đi
cho gọn và mát sao con không nghe mẹ? Con trông, tóc dài như thế mà ngồi
học trong phòng giữa buổi trưa nắng thì thật là khó chịu.
Em nhìn mẹ van nài:
- Nhưng mẹ xem, tóc con để dài đẹp hơn cắt ngắn.
Mẹ bảo em:
- Không, thế nào con cũng phải cắt đi cho gọn.
Hai mẹ con đang nói chuyện với nhau thì chị Phượng ở trên nhà chạy xuống bếp, nghe mẹ nói chị cũng bàn thêm:
- Mẹ nói đúng đấy, Vy nên cắt tóc đi để tóc dài nóng lắm.
Chị
Phượng thật là kỳ, tự nhiên đến xen vào việc của em, em thích để tóc
dài thì mặc em, việc gì đến chị Phượng. Đã mấy lần chị Phượng xui em cắt
tóc ngắn giống chị nhưng em không chịu, chị cứ vào phe với mẹ bắt em
phải cắt tóc, nhưng may mắn có anh Hoài bênh vực em nên mẹ và chị Phượng
không thực hiện được ý định. Mỗi chuyện gì mẹ bảo em đều ngoan ngoãn
vâng lời nhưng sao có mỗi việc cắt tóc là em không nghe lời mẹ được.
Nhiều lức thấy mẹ nói em cũng muốn nghe theo nhưng chẳng hiểu sao em
không đủ can đảm cắt đi mái tóc dài, mái tóc mà em yêu quí vô cùng.
Thấy em đứng im, chị Phượng nói tiếp:
- Vy thích tóc kiểu gì, chị dẫn Vy đi cắt nhé.
Nghe chị Phượng nói mẹ lại bảo em:
- Vy à, Phượng nói phải đấy, con nên nghe lời mẹ. Chiều nay chị Phượng đem con đi cắt tóc.
Nãy giờ đứng nghe mẹ và chị Phượng nói chuyện, em tức ghê! Nước mắt chỉ muốn trào ra.
Chị Phượng nhìn em:
- Cô nương không chịu cắt tóc thì thôi chứ sao lại khóc.
Câu nói của chị Phượng càng làm em tức giận, em bật khóc thành tiếng.
Nghe
ồn ào ở dưới nhà, anh Hoài từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy em đứng
khóc, anh Hoài chẳng hiểu chuyện gì, anh quay sang hỏi chị Phượng:
- Sao Vy khóc vậy Phượng?
- Mẹ bảo cắt tóc, nó không chịu nên làm nũng đấy.
Chưa bao giờ em giận chị Phượng bằng lúc này, mặc cho anh Hoài gọi theo, em chạy một mạch vào phòng không quay lại.
Buổi
chiều hôm ấy em nắm yên trong phòng, anh Hoài và chị Phượng gọi mãi mà
em cũng không trả lời. Em nhất định không ăn cơm chiều và không ra khỏi
phòng cho đến sáng.
Một
mình trong phòng em suy nghĩ vẩn vơ... hình ảnh chị Phượng với đôi mắt
tinh nghịch nhìn em khiến em cảm thấy ghét chị Phượng ghê nơi! Không
hiểu sao chị cứ thích em cắt tóc ngắn, đã bao lần chị thuyết phục em,
nào là cắt tóc ngắn trông gọn gàng, trẻ trung, nào là tóc ngắn mát mẻ
mỗi lần gội đầu không phải đứng hàng giờ để chải mái tóc dài luộm
thuộm... chị Phượng nêu ra đủ mọi lý lẽ để xui em cắt tóc giống chị
nhưng em nhất quyết không thay đổi ý định, thế nên chị Phượng hay chọc
giận em mỗi khi nghe mẹ nói đến mái tóc của em. Nghĩ đến mẹ, em cảm thấy
hối hận vì không vâng lời mẹ, chắc mẹ buồn lắm khi thấy em không theo ý
mẹ, em muốn chạy ngay xuống nhà và nói với mẹ là em đã bằng lòng cắt
tóc. Nhưng ý định đó chợt tan biến khi em nhìn lại mái tóc dài óng ả phủ
đều trên vai, mái tóc nhung mà em nâng niu quí mến nhất đời, mái tóc mà
anh Hoài thường khen đẹp cũng như mấy đứa bạn em hằng ao ước. Em thấy
mình không thể chiều theo ý mẹ được dù rằng mẹ không vui lòng.
Có tiếng anh Hoài gọi ngoài cửa phòng:
- Vy ơi xuống ăn cơm.
- ...
- Cô bé này gan thật, không xuống ăn cơm ba mẹ mắng cho mà xem.
Mặc
cho anh Hoài muốn nói gì thì nói, em cứ ngồi yên trong phòng. Một lát
sau không thấy em xuống ăn cơm, chị Phượng chạy lên đập cửa phòng:
- Vy có xuống ăn cơm không, mẹ bảo Vy mà còn giận chiều mai mẹ bắt đi cắt tóc ngay.
Em
không muốn khóc nhưng chẳng hiểu sao nước mắt cứ tuôn ra. Thế là mẹ và
chị Phượng nhất định bắt em cắt tóc, em biết làm sao bây giờ, chỉ có
cách là cầu cứu với ba vì ba cưng em nhất nhà, nhưng sáng mai ba đi làm
rồi thì còn ai mà bênh vực em, hay là năn nỉ với anh Hoài, chẳng biết
anh Hoài có ngăn cản được ý định của mẹ không! Em cầm mái tóc trong tay
vuốt ve, mái tóc nhung mềm mà em hằng yêu mến giờ đây em sắp phải xa lìa
nó bảo sao em không buồn cho được. Nghĩ đến lúc từng sợi tóc bị cắt rời
khỏi mái tóc dài, niềm uất hận dâng lên nghẹn cả cổ, em ôm mặt khóc nức
nở, đầu óc em nhức nhối khó chịu, em muốn đi ngủ nhưng không sao nhắm
mắt được, nghĩ đến hộp thuốc an thần của ba dùng để uống mỗi khi khó
ngủ, em liền lại bàn lấy một viên thuốc vì ý định của em là không ăn cơm
chiều và ngủ luôn một giấc đến sáng mai dậy đi học.
Mơ
màng trong giấc ngủ, em nghe tiếng ồn ào chung quanh mình nhưng không
thể nào dậy được. Đầu óc em choáng váng, chân tay mỏi mệt vì hồi chiều
không ăn cơm, hơn nữa em lại khóc nhiều quá nên em bị nhức đầu. Thấy có
ai nắm tay mình, em mở mắt nhìn mọi người: ba mẹ, anh Hoài và chị Phượng
ngồi bên cạnh em, ai cũng nhìn em bằng cặp mắt lo ngại. Em chẳng hiểu
chuyện gì xảy ra nên định hỏi mẹ nhưng ba đã ra hiệu bảo em nằm im. Anh
Hoài quay sang phía mẹ:
- Vy tỉnh lại rồi mẹ ạ.
Mẹ nhìn em lo ngại:
- Con có sao không, hồi chiều sao con không ăn cơm?
Em nhìn mẹ sợ hãi:
- Con sợ xuống nhà mẹ và chị Phượng cắt tóc con.
Cả nhà nhìn em bật cười. Ba mắng chị Phượng:
- Tại con ức hiếp em, nó không chịu cắt tóc thì thôi, sao lại bắt buộc nó.
Chị Phượng nói với em:
- Thôi Vy đừng giận chị nữa nha, hồi nãy thấy Vy ngất xỉu chị sợ quá.
Em ngơ ngác:
- Vy ngất xỉu hồi nào?
Anh Hoài nhìn em:
-
Lúc chiều anh kêu Vy xuống ăn cơm mấy lần mà không thấy Vy trả lời, ba
mẹ bảo chắc là Vy giận nên không ăn cơm, đợi mãi cũng không thấy Vy
xuống nhà nên anh mở cửa vào xem Vy làm gì trong phòng...
Em nóng ruột hỏi anh Hoài:
- Rồi anh mở cửa thấy Vy đang làm gì?
-
Để khoan anh kể cho mà nghe. Vy biết không? Lúc vào phòng anh thấy Vy
ngủ nên định đi ra nhưng khi nhìn kỹ anh hoảng hồn hết sức, mặt mày Vy
tái mét, nước mắt còn đọng trên má và chân tay thì lạnh ngắt, anh gọi
mấy lần Vy cũng không tỉnh dậy nên kêu cả nhà lên. Ba mẹ định đưa Vy đi
bác sĩ thì Vy tỉnh dậy đó.
Ba nói với em:
Chỉ tại mẹ con hết, con đã khỏe hẳn chưa?
Mẹ đỡ em dậy và vuốt tóc em:
- Con có giận mẹ không?
Em
lắc đầu nhìn mẹ, mẹ cũng quay nhìn em bằng đôi mắt thật trìu mến, trên
má mẹ còn vài giọt nước mắt. Em thương mẹ ghê đi! Em đâu có giận mẹ, em
chỉ sợ mẹ cắt tóc em thôi. Em gục đầu vào lòng mẹ:
- Mẹ đừng bắt con cắt tóc nữa nha mẹ!
- Ừ, mẹ không cắt tóc con nữa đâu, con đừng sợ, mẹ cho con để tóc dài tới lớn.
Nghe
mẹ nói em mừng quá, em mỉm cười sung sướng. Cũng nhờ dịp này em mới giữ
được mái tóc thân yêu không bị cắt đi một cách oan uổng. Ba và chị
Phượng nhìn em thương mến. Ba nói:
- Con gái cưng của ba thật là dễ thương.
Chị Phượng trêu em:
- Con gái út mà ba! Dễ thương mà lại nhõng nhẽo nữa.
Anh Hoài mỉm cười, vẫn nụ cười "dễ ghét":
- Thế là từ nay cô bé không lo bị cắt tóc nữa nhé?
Em
ngồi gần bên mẹ, mẹ nâng niu mái tóc của em trong tay. Chưa bao giờ em
cảm thấy sung sướng như lúc này. Trước mắt em khung trời màu hồng đang
rộng mở...
LYNH THANH THẢO
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 174, ra ngày 1-4-1972)