Các bạn biết không? Răng của bé bi chừ ghê lắm, cái mẻ, cái sâu, cái lủng v.v... và v.v...; chắc các bạn tưởng tượng ra cũng đủ ghê rồi phải không. Để bé kể cho các bạn nghe về răng của bé:
-
Ngày xưa, răng của bé đẹp lắm (có thể nói là đẹp nhất nhà đấy các bạn
ạ!). Hai cái răng cửa của bé thật to, răng hàm thật chắc (cả nhà gọi bé
ăn xương như... chó đấy!), răng bé đều trắng muốt cả. Thế mà, thế mà...
bây giờ... hic... hic... (các bạn cho bé khóc một chút) buồn ghê đi
hic... hic..., một răng cửa của bé bị lủng một lỗ thật to, và răng kia
cũng lủng nốt, và kế tiếp sau đó hai răng nanh cũng "nối gót" theo sau ;
bé cố giấu mẹ bé và ba bé cùng các chị trong nhà, nhưng mấy bạn biết
sao không? Một hôm bé đang ngồi cùng chị bé, chị ấy kể chuyện vui, vui
quá làm bé cười to đến nỗi há mồm to, cả ba mươi sáu cái răng phô ra, ới
giời ơi, các bạn biết không, chị ấy bỗng dừng kể chuyện nhìn chòng chọc
vào bé, và bé vội ngậm miệng lại ngay, nhưng không kịp nữa rồi các bạn
ạ! Chị ấy lớn tiếng hỏi:
-
Này bé, sao răng bé lủng nhiều lỗ thế mà không bảo chị biết để chị dẫn
đi trám, lớn rồi, 12 tuổi chớ ít sao? Để mai chị dẫn đi trám nghe chưa!
Mẹ bé nghe chị ấy la nên ra hỏi:
- Chuyện gì mà Du la dữ vậy? (tên chị bé)
Chị Du trình bày "cớ sự" ra cho mẹ biết, thế là mẹ bảo bé há ra xem, xem xong mẹ bé lắc đầu, chán nản nói:
-
Như thế này là chết rồi, năm nay con cũng lớn rồi mà răng hư thế kia
sao thật con đáng trách lắm đó, con làm mẹ chẳng vui lòng gì cả!
Lúc
đó bé òa lên khóc, khóc như mưa vậy đó các bạn, khóc hết cả buổi chiều
hôm đó và không thèm ăn cơm nữa ; em của bé biết chọc bé rằng:
- A ha! Chị Trang sún, í không phải chị Sáu sún hi... hi... (Sáu là thứ của bé).
Em
của bé làm cho bé xấu hổ ghê là...; tối đến bé cũng chẳng dám gặp ba
hoặc mẹ nữa. Cả tối đó bé nằm mơ thấy toàn là răng, răng thật nhiều to
bằng cả cái nhà, rớt vào mình bé, bé hét to lên, nhưng khi mở mắt ra
chẳng thấy gì, bé bèn ngủ lại...
Sáng
hôm sau, chị bé dẫn đến phòng chữa răng của một chị bạn quen của chỉ,
sau khi đợi các bệnh nhân tới trước và tới phiên em của nhỏ bạn xong
rồi, tới phiên bé, bé run run ngồi lên ghế. Chị y tá "bơm" ghế cho cao
hơn vì bé lùn quá, sau đó chị ấy cầm cái máy khoan đưa vào răng bé, úi
da, bé la thật to đấy các bạn, mà chị ấy vẫn tỉnh bơ hỏi: - "Bộ đau lắm
hả em". Bé gật đầu, chị ấy bèn nói với chị Du: "Này Du, em của Du lớn
rồi mà răng hư thật uổng, à hai cái răng cửa phải rút gân máu à." Trời
ơi, các bạn biết không bé nghe tới đó điếng hồn luôn vậy đó. Chị ấy vẫn
đưa máy khoan đi tới đi lui trên mấy cái răng của bé, chị ấy mài cho
răng vuông vức để dễ trám, xong chị ấy dùng một cái ống tròn tròn (dính
liền vào máy), xịt vào miệng bé toàn hơi không hà, bé nghe ê cả răng vậy
đó. Sau khi mài xong chị ấy trám thuốc vào, và dặn ngày mai trở lại
thay thuốc, rồi rút gân máu luôn.
Ngày
hôm sau bé trở lại có một mình hà, tại vì chị Du mắc bận công chuyện
nhà, bé đi mà bé run run như muốn té xỉu vậy đó. Và rồi cũng đến nới, bé
lại phải chờ, xong rồi tới bé, bé leo lên ghế ngồi mà phát rét run vậy
đó, chu choa ơi! Chị ấy lấy một cái đầu kim, nó có răng cưa và cái xoáy
ốc như cái lưỡi khoan, mà đưa vào cái lợi của bé, đút tuốt vào trong
ngoáy như ngoáy tai vậy, bé đau quá muốn hét toáng lên vậy đó, mà la đâu
có được, và bé nghĩ rằng: nếu mình la lên rủi chị ấy đâm luôn vào trỏng
thì sao (?), nên bé ráng chịu đau ngồi đó và rồi mọi chuyện cũng qua,
chị ấy gỡ thuốc cũ, trám thuốc mới vào và lại dặn: ngày mai trở lại thì
chị trám xong luôn nghe em.
Các
bạn biết không tự nhiên tối hôm đó, cái răng hàm bé nhức dễ sợ, bé khóc
thút thít suốt đêm ; sáng hôm sau bé ra nhà tắm, há mồm ra xem cái răng
hàm làm gì mà nhức dữ vậy, thì bé thấy ... ồ... sao nó lủng một lỗ thật
to mà bé chả hay, vì bé cũng chẳng nhai bằng răng đó nữa, bé nói với
chị Du, chị ấy bảo: "Lát nữa bé đi trám rồi nhổ luôn nha". Bé giật thót
mình lên: trời ơi lại đi nhổ nữa, thật khổ cho bé quá. Chiều đó chị Du
dẫn bé đến và nói với bạn chỉ rằng: "Này Anh, (tên bạn chỉ) bồ nhổ luôn
cái răng hàm phía trong cho bé nhé, và xem cái nào sâu, hư nhổ luôn
nha". Chị Anh ừ một tiếng thật lớn, làm cho bé càng run thêm. Bé ngồi
vào ghế, chị ấy gỡ thuốc ra, , trám cái gì đó (?) bé cũng chẳng biết,
vào răng bé ; xong xuôi đâu đấy chị ấy đi lấy thuốc "tê" chích vào xung
quanh cái răng hàm, ới giời ơi! Đau ghê đi, và chị ấy lấy kềm thật to,
đưa vào mồm bé (trong lúc ấy bé cứ tưởng chị ấy là "hung thần" không
hà), kẹp cây kềm vào cái răng bé giật mạnh, ói da, nó không ra mà đau
muốn chít vậy đó, mặc dù chị ấy có chích thuốc "tê", chị ấy lấy lại sức
và lần này chỉ kẹp mạnh hơn: "rắc... rắc...", cái răng rớt ra, trời ơi
lúc ấy bé đau thấu mây xanh, chị ấy lấy bông chùi máu và cho thuốc bé ra
về. Các bạn biết bao nhiêu tiền không? Một ngàn rưỡi đó, vì quen nên
chỉ bớt cho năm trăm, còn một ngàn thôi.
Và từ ngày ấy bé chẳng dám ăn kẹo nữa, mà có ăn thì chỉ ăn ít mà thôi các bạn ạ!
Các
bạn biết không? Trám được chừng ba bốn tháng gì đó, cái răng cửa đó:
một hôm bé quên bẵng đi cái răng trám, mà bé cắn kẹo đậu phộng thật cứng
và "rắc... rắc" răng bé lại mẻ một miếng. Bé cố giấu kín ghê đi, mà rồi
chị Du cũng bắt gặp chị ấy bảo đi trám lại, giời ơi! Lại trám nữa sao?
Bé thật tức bé ghê vậy đó. Bé đi đến phòng chữa răng, chị ấy bảo rằng:
"Răng của em mẻ nữa thì thôi, chứ trám lại làm gì". Thế là chị ấy không
chịu trám, bé tiu nghỉu về nhà, chị bé hỏi, bé nói xong chị ấy chép
miệng nói: "Cưng bé lắm mới lo tới răng bé mà bé không biết giữ, chị lo
nữa lớn bé không có răng, chỉ ăn cháo không thì khổ". Nói rồi chị ấy bỏ
đi vào nhà. Thế rồi một hôm bé bỗng "át xì" một cái thực mạnh, miếng
trám răng cửa văng ra, bé vội chụp lấy, đi rửa và gắn trở vào (thật là
giễu phải không các bạn), mà gắn gần mười lăm phút sau nó mới yên vị
trí, thật làm bé hú hồn. Thế rồi từ đó mỗi lần "át xì" bé lại phải gắn
vào, thật khổ cho bé ghê ; vậy nhân tiện đây bé xin khuyên bạn nào răng
trám hay răng đẹp cố giữ kỹ nhá, không như bé thì khổ à nha. Mến các bạn
lắm mới khuyên các bạn thế đấy, còn chị Du trước khi chị ấy về nhà
chồng dặn bé thật kỹ về răng: nào là súc miệng kỹ, nhớ cạy răng khi ăn
cơm tùm lum hết cả.
Mến các bạn
CHỈ HỒNG (N.T)
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 89, ra ngày 13-5-1973)