Khi
không lọ nước hoa "Rêve d'or" của Thảo chẳng có cánh mà bay. Thật tức
mình ghê đi. Chiều qua, lúc "xực" xong con bé nhớ là để ở bàn học mà, ai
vô đây "mượn đỡ" được. Nhà chả có ai ngoài ba má và ông anh "giời đánh
thánh đâm". Vậy thì ai?... Có thể là "hắn" lắm - Nhưng "hắn" lấy cái đó
làm chi mí được chứ?... Thảo ngồi chống tay lên cằm "rầu một phút".
Bỗng... cửa xịch mở và ông anh "giời đánh" thò đầu vào, ảnh bô bô:
- "Mụ mi" đang làm... thơ hở?
Con bé hét:
- Kệ Thảo!
Ảnh xì lên một tiếng, chậm rãi:
- Làm thơ để viết lên... Tuổi Hoa... ối là thi sĩ... thi sĩ xã xệ... thi sĩ cùi!
Tức thì Thảo "mở hết ga":
- Má ơi! Coi anh Hoàng nè!
Hắn tái mặt, giơ hai tay phân bua:
- Thôi... xì tốp cái miệng nhà mi lại cho ta nhờ... Con gái chi mà dữ như mèo...
Ảnh trở ra đóng sầm cửa lại, huýt gió một bản "giật gân" rồi cất cao giọng vịt trống "ngâm" thơ:
- Hạt mưa rơi... ơ... ơ... bên ngoài cánh cửa... ơ... mưa giữa đời mưa giữa... ơ... ơ... lòng tôi.
Thảo lẩm bẩm:
- Có thể ảnh là thủ phạm "cầm nhầm" chai "Rêve d'or" của mình lắm.
Có
tiếng má gọi dưới nhà. Thảo đứng dậy xuống giúp mà làm cơm. Con bé định
nói về cái lọ nước hoa bị "mất tích" cho má nghe song lại thôi. Rồi đây
con bé sẽ "điều tra" cho mà xem! Thảo tự nhủ và cảm thấy vui vui trong
lòng. Đang lui hui thổi nồi cơm thì "hắn" lò dò xuống, miệng nghêu ngao
bài hát "Gắng mà lo". Má hỏi ảnh:
- Sáng ni không đi học hả Hoàng?
- Dạ không!
- Rứa còn chiều?
Ảnh kéo dài giọng:
- Thưa mẹ dạ đi ạ!
Thảo "liếc xéo" ảnh một cái nhưng rủi thay bị ảnh bắt gặp, ảnh lên tiếng trước:
- "Mụ mi" háy ta chi rứa hỉ?
Thảo không đáp. Con bé tiếp tục thổi cơm. Ảnh tấn công thêm:
- Câm rồi hở mụ... xã xệ!
Thảo nhìn mẹ rồi "đầm ấm" nói ngọt hắn:
- Đừng có chọc người ta anh... anh xí xọn ạ...
- Câm họng! Ta tát tai cho chừ! Cấm nói ta là... xí xọn nghe chưa... xí xọn... ý quên... hở xã xệ?
Thảo không thua:
- Đừng có làm tàng... anh nói ta được, ta nói anh được, mắc mớ chi đòi tát tai?
- Im mồm...
Má giảng hòa:
- Thằng Hoàng lên trên đi cho tao làm cơm, ồn ào quá, anh em bây thiệt... như sừng với đuôi.
Ảnh đưa tay lên vuốt ve đầu tóc "lả lướt" nói:
- Tại con... xã xệ trước mà má.
Thảo
chưa kịp "trả đũa" thì ảnh đã rút êm lên nhà trước khi "ban" cho con bé
một cái nheo mũi chọc tức. Thảo giận ảnh dài dài rồi đây. Chắc là ảnh
lấy lọ nước hoa "Rêve d'or" chứ không ai hết! Nghĩ vậy, Thảo lao nhanh
lên phòng ảnh. Đúng lúc "ả" đang viết thư... cho ai đó... Con bé tinh
mắt lướt qua thấy ảnh đề dòng chữ:
"... Huế... ngày... tháng... năm 71. Hương yêu..."
Thảo đứng tựa góc tường chậm rãi:
- Viết thư cho ai rứa?
Ảnh gấp tờ giấy lại xua tay chế riễu:
- Con nít biết chi? Dẹp đi!
Thảo nghĩ phải đóng kịch mí được:
- Á, à, anh tưởng ta không biết hở?
- Biết? Biết cái chi?
- Biết anh đang viết thư cho chị... Hương chứ gì.
- Răng mi biết?
Con bé xạo:
- Chà, đừng hòng "qua mặt con nít", cái chị mà bữa hôm anh dẫn đi...
- Đi mô?
Con bé hơi bí đường – nhưng Thảo vẫn... bình tĩnh nói đại "may trúng rủi trật":
- Đi xi nê rạp Hưng Đạo đó.
Tưởng là ảnh sẽ ký cho Thảo một cái về tội "dám bịa đặt" nữa chứ! Nhưng không... và hình như ảnh đang... lúng túng thì phải!
Ảnh hỏi, giọng thiếu tự nhiên:
- Mày đi mô lúc ấy mà thấy ta?
- Đi học về!
- Rứa chị Hương ấy ra làm răng? Giống ai?
Hình như ảnh... còn đang nghi ngờ thì phải. Thảo "tưởng tượng":
- Chị Hương cao một thước... 57 nì... tóc xõa... ngang vai nì, đúng không?
Ảnh bối rối thật tình. Thảo cầu mong ảnh đừng có "phỏng vấn" Thảo nữa... vì nếu lỡ... "bói trật" thì... tẽn tò lắm!
Thảo đón đường:
- Chị Hương là... bạn của Thảo đó.
- Thiệt hả?
- Ừa! Thảo sẽ mách chị í là anh có biệt hiệu... xí xọn nè, anh có giọng hát như... bò rống nè... và... sẽ mách với ba cho xem...
Ảnh đưa tay bịt miệng Thảo lại:
- Thôi! Ta chịu thua "nhà ngươi" rồi đó – Mi thích chi ta cũng chìu hết á!
Cầm chắc phần thắng trong tay, Thảo làm bộ:
- Thảo chả thích chi hết! Thảo mách... mách...
Ảnh hốt hoảng:
- Ấy chết! Đừng... đừng mụ xã xệ... ý! Quên... đừng mách lại... tội nghiệp anh lắm!
Thảo ra điều kiện:
- Trước hết anh phải bỏ cái danh từ "xã xệ" ra đi hỉ?
- Ô kê!
- Cấm chọc quê Thảo nữa nghe chưa?
- Chấp thuận!
- Anh phải cho Thảo 200 tì để... bao tụi bạn ăn một chầu kem hỉ?
Nét mặt anh bỗng "bí xị" xuống:
- Tiền mô dữ rứa?... À... thôi! Đây nè 200! Ta mới xin ba hồi sáng đó... Rồi... còn chi nữa?
- Hết! Nhưng... trả lọ nước hoa "Rêve d'or" lại đây.
Ảnh giật mình:
- Nước... nước hoa mô?
- Đừng xạo! Đưa đây!
Ảnh cười cười:
- Ừa! Ta có lấy của "mụ mi" thiệt, nhưng ta chưa xài nơi!... Nì! Mà răng "mụ mi" biết tài rứa?
Thảo chỉ tay lên trời:
- Tiên tri mà. Mô đưa đây!
Ảnh rút hộc bàn một cái rộp trao cho Thảo. Con bé chụp lấy mắng "hắn":
- Lần sau chừa tính "mượn đỡ" đi hỉ?
- Ô kê. Rồi... còn điều kiện gì nữa?
- Hết!
- Đa tạ... đa đa tạ... Thôi, "cô nương" lui gót cho "trẫm" nhờ. Nhớ đừng nói chi với Hương của "trẫm" nhé!
- Khỏi lo! Miễn thi hành đúng điều kiện của Thảo là được. Bái bai nhé... anh... xí xọn.
Con bé bước chân ra ngoài khép hờ cửa lại, cười... "hô hố" như một kẻ chiến thắng...
Trưa
hôm ấy trong bữa cơm, ảnh cứ nhìn Thảo hoài. Cái nhìn... tha thiết...
chứ không là cái nhìn "nghinh chiến" nữa. Con bé thấy thương ảnh ghê
là... Chợt nghĩ tới "tài bói toán" của mình – Thảo cười "chúm chím" một
mình – Ảnh khẽ nhìn chẳng biết chuyện mô tê chi ráo cũng... nhe răng
cười hùa với Thảo! Vui ghê!
GIAO THẢO THU
(Trọn vẹn về 13 chị
kết nghĩa của Thu đó)
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 175, ra ngày 15-4-1972)