Lâu lắm rồi, từ trong vùng xa mờ kỷ niệm, ngày đó em còn bé quá, không đủ để nhớ rõ ràng chuyện ngày xưa.
Hồi
đó, nhà em chật vật. Tuổi thơ tụi em không gần gũi nhiều với ba má. Bởi
ba má em còn lo làm ăn nuôi con cái. Chẳng hiểu sao đang lúc ấy, nhà
đang nghèo mà còn nhận nuôi một người con người quen, chị Lụa, nếu em
nhớ không lầm, vì không lâu lắm thì chị xa gia đình em luôn đến bây giờ.
Nhưng không phải má nuôi chị mà là tiện dịp chị giúp việc nhà, nấu cơm,
trông chừng em, giữ bé D.. Khối công chuyện cho chị, thật nhọc.
Lâu
quá rồi không ai gặp chị - mười mấy năm nay - thỉnh thoảng những câu
chuyện khơi dĩ vãng, ba má em không quên nhắc nhở đến chị. Năm trước
nghe đâu quê chị phải chạy loạn, có người nói má chị Lụa chết trên đường
tản cư. Còn chị, chẳng biết ra sao. Nếu giờ chị còn sống, chắc cũng có
gia đình, hai ba bé nhỏ... vì tuổi chị cũng chừng ba mươi - cái tuổi
cũng sắp già rồi, làm người lớn.
Vâng!
Người lớn ngày đó, với em thì chỉ có chị Lụa. Suốt ngày chỉ quen mặt
chị Lua. Em vòi vĩnh, em chơi đùa, khóc lóc... gì cũng với một mình chị
Lụa. Và một mình chị lo đủ thứ cho em: ăn cơm, quà, tắm rửa, tối em ngủ
với chị... Mà phải chỉ mình em thôi sao, còn nhỏ D. nữa, mới bốn năm
tháng, còn tí xíu. Chị phải giữ suốt ngày, pha sữa, dỗ ngủ, bế đi
chơi... Và còn hằng bao công việc nữa: nấu cơm, giặt đồ, lo nhà cửa...
Ba má giao cho chị hết.
Mà
bây giờ em cũng không hiểu sao khi xưa chị Lụa chịu sống dưới một cái
nhà với bao nhiêu là cực, là khổ như vậy. Ba má em hình như đôi lần cũng
thắc mắc, ba bảo, với lại lúc đó bù đầu vào công việc, lo nợ nần thành
thử ba không để ý. Má nói, chưa có dịp đền ơn chị ấy, nếu hồi đó không
có chị thì tụi em đã bị gửi vào viện sống đỡ rồi...
Chị
Lụa, em cũng không nhớ rõ từng điểm về chị. Chỉ lờ mờ nhớ là chị xấu,
không có một cái gì là đẹp hết. Chị thật là đen, tóc dài, chân chị hình
như có vài nốt ghẻ nhỏ nhỏ, và ở đâu đó trên khuôn mặt chị có một nốt
ruồi thật to, nhưng khó làm người ta để ý, vì màu da của chị. Chị xấu,
nhưng hiền, thật là hiền, em nhớ là chị không quen ai hết ở gần nhà hồi
đó. Và có điều là chị hay khóc. Ngày đó em không đủ trí khôn để nghĩ
rằng những đêm em nằm bên nghe nước mắt chị lăn xuống ấm tay em, và
thỉnh thoảng chị nấc lên một tiếng nhỏ nghẹn ngào dù cố giữ, là chị đang
có chuyện buồn. Em đâu hiểu cho chị. Em ngồi dậy lay chị và hỏi, để sau
đó nghe chị vỗ về rồi ngủ tiếp.
Sau
này, em mới nghĩ ra chắc hồi đó chị hay có chuyện buồn lắm, mới khóc
như vậy. Chị khóc thường lắm mà toàn là ban đêm. Nhưng ban ngày thì chị
vẫn ít cười, ít nói. Chị hiền, thật thà dù nhân dáng xấu. Má hay nói
tướng chị chắc khổ suốt đời, mỗi lần nhắc chị...
Chị Lụa! Mười mấy năm, âm đó chỉ để nói chứ không có gọi đó chị! Em nhớ hồi đó cứ suốt ngày kêu chị Lụa...!
Chị
Lụa, em cũng không nhớ là hồi đó chị có nói là chị biết đọc không nữa
(?) Em vái sao cho chị hồi nhỏ có đi học. Và với một tình cờ chị đọc
được mấy dòng này... Em không biết sẽ... là những gì sau đó nữa (?) Chắc
chị sẽ cười... Hồi nhỏ em ít thấy chị cười. Mà cũng không biết là chị
có khổ như lời má em nói không?
Mười mấy năm rồi còn gì... Mỗi lần nhắc chị là mỗi lần em hối hận và nao nao...
Dù gì kỷ niệm tuổi nhỏ của em cũng có bóng dáng chị, dù xấu, dù chẳng dễ thương... nhưng chị hiền và thương tụi em...
L.t. Lạc Thủy (Gò Công)
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 58, ra ngày 1-10-1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.