Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2022

CON CHÓ SÓI NGU NGỐC - Tôn Thất Dzu

  

Ngày xưa có một con chó sói ngu đến cực điểm, đến nỗi không biết cách thế nào mà kiếm ăn, nên ngày càng ốm o gầy yếu.

Một bữa kia, nó đói gần chết, mới tìm đường lên trời, xin vào chầu Thượng Đế:

- Muôn tâu Thượng Đế, tôi đói gần chết, kiếm không ra một con mồi. Xin đức Thượng Đế ra ơn mọn chỉ cho một con thịt để đỡ lòng.

Thượng Đế đang ngự ở đền ngọc thấy vậy cũng tội nghiệp mới phán rằng:

- Mi muốn ăn con vật gì?

- Muôn tâu Thượng Đế chẳng nệ vật gì, miễn có thịt để no lòng mà thôi.

- A, kìa! Mi thấy không? Một con ngựa cái của lão thầy tu đang ăn cỏ dưới đồng đó. Nó béo mập lắm, nếu muốn thì xuống ăn nó đi.

Sói thấy mồi lòng mừng phơi phới nhảy đại xuống trần, đến trước mặt ngựa, vừa nói, vừa thở hổn hển:

- Này chị ngựa, Thượng Đế cho phép tôi đến đây ăn chị.

- Thiệt sao! Vậy mà ngài định ăn tôi thế nào? Đàng đầu hay đàng đuôi trước?

- Bắt đàng đầu đã đành rồi.

- Ai mà ngu đến thế? Bắt đàng đuôi chớ! Ngài có lợi bởi vì trong lúc ngài ăn đàng đuôi thì tôi vẫn ăn cỏ như thường, tôi mập thêm lên có phải ngài ăn được ngon không?

- Chị nói có lý lắm. Thôi thì tôi bắt đàng đuôi trước.

Sói ta mới ra phía sau, định nhảy tới táp một miếng thịt to cho đã khẩu nhưng ngay lúc ấy, con ngựa đá sói một đá, bắn lộn ngược ra phía sau, làm nó hồn bất phụ thể máu mồm chảy ra lênh láng. Nó chạy một mạch, chui vào hang trốn mất. Một hồi, nó ngồi suy nghĩ: "Chớ phải hồi nãy ta cắn cổ nó thì có đâu đến nỗi này."

Nó trở lên ra mắt Thượng Đế một lần nữa và trình ngài coi thân hình đầy vết tích của nó: miệng mồm sưng chù vù lại mất mấy cái răng. Khi thấy mặt nó, Thượng Đế phán rằng:

- Ủa, một con ngựa to như vậy mà còn chưa no sao, lại tới nữa!

- Muôn tâu đức Thượng Đế! Nó dữ quá, nó đã đá tôi mất hết sáu bảy cái răng.

- Vậy kìa mi thấy con dê đực ở dưới núi kia không? Xuống đó ăn đi.

Sói lật đật dông xuống triền núi. Thấy dê mập béo quá, sói đã phơi phới trong lòng. Nó nói rằng:

- Này chú dê mập mạp kia!Thượng Đế cho phép tôi ăn thịt chú đấy.

- Úy, trời ơi! Ngài ăn thịt tôi thiệt à! Mà ngài ăn đầu hay ăn đuôi trước?

- Đàng đầu, đàng đầu.

- Vậy mời ngài ngồi bên lề kia, hả miệng sẵn đi, rồi tôi đến đưa đầu dâng ngài xơi.

Sói ngồi chễm chệ trên lề, hả toác miệng ra nghĩ đến mùi ngon của thịt dê đã nhiễu nước miếng. Dê ghì đầu xuống, đằng xa nhảy tới kê hai sừng cụng mạnh vào ngực sói, làm sói ngã ngửa, sặc máu mũi chảy dầm dề. Sói nằm rên hù hù, đến chừng bớt đau mới mở mắt tự trách: "Thiệt là ta khờ quá! Có bao giờ chuối tự nhảy vào miệng voi. Thôi thế này phải lên Thượng Đế một lần nữa."

Vừa thấy mặt nó, Thượng Đế đã phát nộ lên:

- Cũng là mi nữa! Mi làm rộn quá! Ta đã chỉ cho mấy con mồi mà còn lẽo đẽo đến đây nữa. Kìa mi thấy con heo đang ủi đất ngoài ruộng kia không. Xuống ăn thịt nó đi.

Sói bươn bả xuống thì thấy con heo mập ú đang lấy mỏ ủi đất thành vũng đặng nằm phơi nắng.

- Ê chú heo! Tôi đói bụng mấy ngày nay nên Thượng Đế cho tôi ăn thịt chú đấy.

- Ngài không tìm đặng miếng mồi nào khác hay sao? Một con thỏ cũng không có nữa à?

- Không, không có gì hết!

- Lạ quá! Mạnh bạo như ngài mà không tìm ra con thịt thì khó hiểu quá. Thôi ngài hãy nghe lời tôi. Trong làng hiện nay, người ta đang lo bầu cử một vị như ngài để làm Cả. Ngài ngồi trên lưng tôi đây ; vào đó, hễ ngài đắc cử rồi thì mặc sức mà ăn đủ thứ.

- Tính vậy cũng được.

Rồi sói nhảy lên lưng heo về làng. Về đến cổng, heo hộc rùm lên. Sói mới hỏi:

- Làm gì vậy? Ngươi hộc lên làm gì?

- Nếu không hộc thì thiên hạ làm sao tề tựu, để bầu cử ngài.

Nói rồi heo cứ hộc lên mãi. Người trong làng chạy ra thấy sói liền kẻ đao người gậy đập chết sói, làm tiêu tan cái mộng làm Cả để ăn cả mâm.


Tôn Thất Dzu      

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 87, ra ngày 15-3-1968)




Không có nhận xét nào: