Em
trở dậy thật sớm, trong khung cảnh êm đềm của căn phòng, chiếc đồng hồ
treo tường cũ rích buông nhẹ những phút giây dài đăng đẳng. Chiếc gối
còn in dấu của em đêm qua, cả một đêm dài lo sợ chen lẫn niềm sung sướng
len nhẹ vào tâm hồn em, một tâm hồn của cô nữ sinh áo trắng, tóc dài
hồi hộp ngày tựu trường sau chín mươi ngày vui chơi thỏa thích, cánh cửa
tâm hồn của sự học hành đã im lìm đóng kín trong những ngày tháng Hạ,
đầy xác phượng hồng nhưng nay nó lại sắp hé mở. Em vui mừng nhưng không
giấu được cái lo sợ, hồi hộp mà em cho là huyền hoặc, là sợ hão.
Em
đứng dậy bước nhịp sáo đến cửa sổ, vội vã và thật nhẹ nhàng đưa tay mở
toang mùa Thu đẽ đến, nhẹ nhàng như tia mắt nai mơ mộng. Trời thật cao
và xanh ngắt, ngọn gió của buổi sáng mùa Thu thật mát, những giọt sương
mai còn long lanh, vương vương trên hàng cây xanh lá khắp đó đây. Một
vài chiếc lá me vàng nhỏ bé, thật dễ thương rơi rụng trên con đường
ngoài kia... Em bỗng nhớ tới Quỳnh, chắc giờ này cô bé đã thức dậy rồi
và chắc hẳn là cô bé đang nhấm nháp những giọt sữa ngọt. Đúng! Cô bé
phải uống sữa cho chóng lớn chứ! Quỳnh bé nhỏ quá, cái thế ngồi cái dáng
ngủ như là một chú mèo con! Đôi mắt to ngơ ngác, hàng mi cong vút, có
lẽ sẽ to hơn, ngơ ngác hơn và hàng mi sẽ cong hơn cho năm nay, mái tóc
của Quỳnh chắc đã chấm lưng rồi nhỉ? Chắc hẳn gặp lại Quỳnh "người ta"
sẽ ngạc nhiên, lạ lùng lắm Quỳnh ạ!
Em
ngồi lặng hàng giờ bên cửa sổ, miệng nhấm nháp chiếc lá me vàng như một
con thỏ bạch gặm cà rốt mà nghĩ ngợi đến Quỳnh, đến một buổi mai tựu
trường năm rồi, hai đứa tay ôm cặp, khua vang đôi guốc qua những con
đường xào xạc những chiếc lá úa vàng mà trên không hình như bác mây cũng
tươi cười và đang nhìn chúng em, không biết Quỳnh nó nghĩ sao chứ thật
ra lòng em rộn lên một nỗi vui mừng khôn xiết. Và hôm nay em đã mỏi mắt
chờ mong một ngày khai trường như vậy. Ý nghĩ "chút nữa đây đi học" cứ
xoắn xít mãi trong hồn em và trái tim em đang rộn lên, không biết vì lo
sợ hay vì sung sướng. Em muốn thời gian qua thật mau nhưng cũng đừng mau
quá vì em còn muốn ngồi đây thật lâu để hít thở cái mùi cỏ ngan ngát ẩm
ướt hơi sương, em muốn dõi mắt trông và đếm tất cả những dấu chân chim
trên những viên sỏi lạnh, thật nhỏ mà lát đây em sẽ dẫm lên và đếm bước
đến trường.
Những
sợi tơ yêu dấu sẽ vây phủ lấy em khi em bước vào lớp học, em sẽ áp lên
mũi những trang vở mới trắng tinh thơm ngát trinh nguyên, tay em sẽ vân
vê từng cây bút chì mới, từng viên phấn ngập ngừng, bỡ ngỡ cho một ngày
mới.
Thời
gian trôi thật nhanh, mới ngày nào em vẫn còn là một cô bé - không, một
chú nai tơ đúng hơn - ngồi mở to đôi mắt mà trông mẹ bao vở, bao sách
cẩn thận, từng ngón tay ngọc ngà của mẹ di động trên những quyển vở bay
hương giấy thơm ngát, từng tấm nhãn nhỏ nhắn được mẹ dán gọn vào bên một
góc vở, thật xinh. Thế là xong, mẹ còn cẩn thận xếp từng quyển vào cái
cặp mới, mùi da thuộc lại bay nặc nồng lên mũi em, một mùi thơm không
thơm, nhưng có lẽ là em rất thích, em sẽ đặt mũi xuống hôn khẽ, thật vội
vàng mẹ nhìn em bằng ánh mắt trìu mến và nở một nụ cười thật xinh trên
làn môi ươn ướt. Em rất ao ước được mở cái cặp ra, nhưng em chả dám mở,
dù em không làm xáo trộn vị trí của mẹ sắp xếp nhưng em sợ bay mất những
yêu thương mà mẹ cất kỹ trong đó cho con gái của mẹ.
Lớn
lên em đã biết bao từng quyển vở, dán từng tấm nhãn như mẹ nhưng vẫn
còn vụng về quá đỗi, mặc dù em sắp xếp thật cẩn thận nhưng chúng chỉ
chực xáo trộn hoài, em vẫn không vừa ý với tất cả mọi cách như ngày mà
mẹ còn sắp xếp cho em...
Em
mải suy nghĩ mà đã nhấm nháp cả chiếc lá me, những dấu răng in trên ấy
làm em nghĩ rằng mỗi dấu răng có thể là một đứa bạn mà chút nữa đây mình
sẽ gặp lại, sẽ trao đổi cho nhau từng món quà hội ngộ của những tháng
hè, dù là một nụ cười thật khẽ, em cũng sẽ reo lên vui mừng như con chim
hót líu lo chào mừng ngày mới. Lũ bạn sẽ nói cười tíu tít những câu
không vần, không đầu, không đuôi: ta nhớ mi quá mi ạ! Và những câu thật
cải lương: mi ơi! Mi biết ta đã trông chờ bao lâu giây phút này... Nói
sao cho hết những ý nghĩ, những nỗi vui mừng của ngày hôm nay, ngày tựu
trường.
Vừa
ăn điểm tâm xong thì nhỏ Quỳnh đã réo gọi ầm ĩ ngoài ngõ. Em thật buồn
cười, sao con bé Quỳnh vẫn ngây thơ và hồn nhiên quá nhỉ? Em bước ra,
nắng đã lên, những giọt sương đã tan rã, tà áo quấn quít lấy đôi chân và
sợi nắng không biết cố ý hay vô tình cũng đậu trên "đôi cánh trắng".
Dưới giàn hoa giấy đỏ thắm của chiếc cổng rào, bóng con bé Quỳnh đã lấp
ló ở đấy! Vẫn một dáng dấp quen thuộc nhưng trông cô bé như có một cái
gì là lạ. Ả! Mái tóc cô bé đã dài chấm lưng như em nghĩ, mái tóc thật
mềm, đen huyền xõa dài xuống ôm ngang bờ lưng thon nhỏ, trông cô bé thật
xinh. Em bước ra mở cổng, miệng cô bé cứ mãi tíu tít và bàn tay cô bé
cứ xiết chặt tay em...
Con
đường tới trường hôm nay thơm ngát mùi lá cây, cơn gió mát thổi phà
xuống giòng sông làm gợn lên những làn sóng nhỏ, thật nhỏ nhưng rất
nhiều, làn sóng của con sông hòa hợp với làn sóng trong hồn em, nhấp
nhô...
Quỳnh cấu vào tay em nói khẽ nhưng làm tim em rung động cả lên, khi cả hai định bước qua con đường để vào trường: "Kìa! Cô Vân!"
Em
đã giữ chặt tay Quỳnh và cố giữ cho tim mình ngoan ngoãn đếm từng nhịp
bồi hồi. Áo của cô vẫn vàng như hoa cúc mùa Thu, như năm ngoái cô vẫn
thế, không có gì thay đổi cả. Cô đứng trước cổng trường, trông cô quá bé
nhỏ đối với cái cổng sắt to lớn, đồ sộ (đối với em). Bất chợt cô quay
mặt lại bắt gặp hai đứa em, cô gọi em, em vội vã băng qua đường. Cô mỉm
cười, ánh mắt nhìn em thật trìu mến như hai vì sao đang lung linh trong
bầu không gian thương mến, em cảm thấy ấm cả lòng, bao vui mừng rộn ràng
và chân thật cố giữ cho khỏi bật thành tiếng khóc khi cô rót khẽ bên
tai: "Năm nay cô hết dạy em nữa rồi Thy nhỉ?" "Vâng!" giọng em hơi lạc
đi vì nuốt vội những giọt nước mắt sắp tuôn trào. Cô đứng bên em và em
như là một con chim nhỏ nấp dưới bóng mẹ hiền, thật lâu. Một chiếc lá
rơi xuống trước mặt, mắt em chợt nhòa đi, không còn giữ được nữa, em sẽ
xa cô như một chiếc lá xa cành cô nhỉ? Cô không nói gì, đứng tần ngần
rồi quay đi và nói với lại một câu gì mà em mải lo nghĩ không nghe thấy.
Quỳnh nó hỏi: "Cô nói gì thế?" Em không trả lời, con nhỏ nhìn em ái
ngại và im lặng.
Con
đường dẫn vào sân trường êm ấm giữa hai hàng cây xanh ngát. Những chùm
lá me bay lòa xòa trong ngọn gió ban mai, những cánh phượng thưa đi để
lại một nỗi vui mừng trong bọn học sinh của trường. Mọi vật đều y như
cũ. Hai dãy lầu vẫn thế, trông nó u buồn nhưng điểm một thoáng vui mừng
trong ngày tựu trường, mái ngói rêu phong đã phủ xanh rì, vài chú chim
nhảy loi choi trên ấy, vết vôi hồng nhạt vẫn còn đây, những khung cửa
của các lớp đã mở toang ra và âm thanh rộn ràng của bọn học sinh cũ,
mới. Những ngày tháng hạ đã bỏ ra đi, chắc chắn là nó sẽ buồn lắm. Ngày
khai trường lại về đây, những con chim non lại quay về tổ ấm, khung tim
hồng phả khói thương yêu vào từng khung cửa, từng cái bàn, cái ghế.
Những sợi khói thương yêu ấy đã phả vào để đánh thức ngôi trường trở dậy
sau giấc ngủ dài mê man không khí oi bức của mùa Hạ. Bạn bè em đây!
Những con chim non đây! Cây phượng đã xanh rì những lá, chỉ loáng thoáng
vài cánh phượng hồng tượng trưng cho mùa Hạ còn vương vấn nuối tiếc lúc
giao mùa...
Nắng
mùa Thu đã buông xuống, cơn gió mùa Thu đã làm bay đi tất cả những cánh
phượng hồng. Trang vở mới lại được nắn nót từng nét chữ, những giọt mực
lại luân lưu, khung bảng đen lại in màu phấn mới, tiếng cười nói của cô
giáo vang lên trên bục gỗ dễ thương chi lạ! Làm sao giữ được những giây
phút này mãi mãi và trường tồn.
Buổi
sáng mây trời giăng ngập ở ngoài kia, ánh nắng vẫn chói và cơn ấm áp
trong lớp đã phủ vây lấy em. Em đã sống thật đầy đủ trong giây phút bỡ
ngỡ của ngày hôm nay, em nhìn tất cả bạn bè, cô giáo, bảng đen, bàn
học... nhưng không biết nói gì, cứ để mặc cho hồn mình đắm chìm trong
không khí êm ái của buổi tựu trường.
NGUYỄN THỤY KHA
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 10, ra ngày 20-9-1971)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.