Thứ Tư, 30 tháng 8, 2023

GIÃ TỪ TUỔI NGỌC - Trinh Chí

 
    
Thôi giã biệt khung trời xưa Tuổi Ngọc
Thuở mười lăm mười bảy của hoa niên
Những chuỗi ngày ôm tiếng hát vành khuyên
Vào giấc ngủ đầy hoa xinh bướm đẹp

Khu vườn nhỏ bây chừ thôi đã khép
Những hoa yêu ngày ấy rụng rơi đầy
Nàng công chúa không còn kết tóc mây
Đeo vào cổ những tràng sương trắng nữa.

Bầy bươm bướm như hôm nào đến múa
Vắng người xem bỡ ngỡ vội quay đi
Trên cành cây buồn bã chú họa mi
Thì thầm bảo: "Hôm nay nàng chẳng đến"

Nghe lời chim mà tâm hồn xao xuyến
Biết nói gì cho chim hiểu lòng ta
Kể từ nay trao hết những ngọc ngà
Mình đã nhặt trong khung trời thắm mộng

Tuổi đôi mươi bắt đầu vào cuộc sống
Vất thơ ngây nũng nịu, chuốc buồn đau
Đốt hành trang, còn lại những gì đâu
Trong cuộc sống với u sầu hiện tại

Chân bước đi mà hồn thơ ái ngại
Quay mắt nhìn tìm di tích ngày xưa
Tuổi thơ ngây thường hờn dỗi nắng mưa
Hay nũng nịu rúc đầu trong áo mẹ

Hơi phật lòng là đôi mi ứa lệ
Một niềm vui nho nhỏ cũng cười vang
Những ngày xưa đi nhặt lá rơi vàng
Làm vương miện kết vào ươm mái tóc

Trên đường quê những buổi chiều tan học
Chạy tung tăng như bướm trắng trinh nguyên
Tuổi thơ ngây nào có biết ưu phiền
Lòng thầm nghĩ con đường quê trải ngọc.

Ôi! Xinh quá một khung trời gấm vóc
Trong như gương và đẹp tựa pha lê
Quả tim hồng chứa trọn một trời thơ
Nhưng tất cả... bây chừ là kỷ niệm

Giờ chợt  thấy tâm hồn yêu màu tím
Nghe nỗi buồn đau nhói chạy vào tim
Nuối tiếc ghê những kỷ niệm êm đềm
Bao tiếng hát, giọng cười, ôi! Ngọt lịm.

Hiện tại đó với nỗi buồn chợt chín
Giữa mùa Xuân trong lứa tuổi đôi mươi
Xin trao tôi trở lại những nụ cười
Vừa rơi mất trong khu vườn tuổi nhỏ.

Hay đánh đổi những gì mình hiện có
Bằng khung trời tuổi ngọc ướp thơ ngây
Vừa mất rồi vào lúc sáng hôm nay
Trong một buổi mùa Xuân hồng chợt đến.

                                                      TRINH CHÍ
                                                   (Vì sao sáng nhất)

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 76, ra ngày 1-9-1967)




Không có nhận xét nào: