Hàng năm vào dịp hè, khoảng chừng một triệu du khách tới Ba Lê đều ghé thăm ngọn tháp Eiffel.
Từ
trên cao gần ba trăm thước, du khách ngắm nhìn khung cảnh nghẹt thở bên
dưới đầy màu sắc rực rỡ nơi các đại lộ với bao dinh thự nguy nga và
những hàng cây thẳng tắp, ngay ngắn viền khắp đường phố thủ đô Pháp
quốc. Cảnh tượng huy hoàng đẹp đẽ ấy khó phai mờ trong lòng du khách và
đó chính là điều mà Alexandre Gustave Eiffel mong muốn khi có ý định
dựng lên ngọn tháp này – một trong những công trình xây cất vĩ đại nhất thế giới.
Danh
tiếng ngọn tháp vang dội khắp nơi, nhưng ngược lại ông Eiffel, người có
công sáng tạo ra nó, lại ít được biết đến. Đã có lần ông tâm sự: "Nhiều
lúc tôi cũng ghét ngọn tháp đó lắm, vì hình như người ta cho là công
trình của tôi chỉ vỏn vẹn có vậy. Họ đâu biết là tôi còn thực hiện được
nhiều điều khác nữa."
Quả
thực Eiffel tuy đã già nhưng lưng chưa còng và đôi mắt tinh anh kia vẫn
tiếp tục đóng góp nhiều công trình kiến trúc vĩ đại. Là cha đẻ ra
phương pháp tân tiến xây cất vật liệu bằng thép, ông phác họa và thực
hiện một vài chiếc cầu lớn nhất thế giới, đồng thời sửa đổi cách thức
xây cầu nghĩa là dùng thép thay cho gỗ và gạch trong thời đại "nhà chọc
trời" này.
Những
lúc giải trí, Eiffel khám phá nhiều phát minh mới lạ. Trong số đó phải
kể tới việc tìm ra hệ thống phát âm cho phim chiếu bóng và điều quan
trọng nhất là các nguyên tắc áp dụng trong cách chế tạo cánh máy bay
cùng máy tầu thủy.
Người
con cả của ông cho biết: "Điều đáng thán phục ở cha tôi là ông có thể
chịu đựng được tất cả mọi khó khăn để thích thú thực hiện cho bằng được
những gì ông muốn. Cha tôi làm việc cực nhọc chưa từng thấy, vậy mà ông
lại là người sung sướng nhất."
ƯỚC MƠ VÀ THỰC HIỆN
Alexandre
Gustave Eiffel sinh năm 1832 tại Dijon Pháp quốc trong một gia đình khá
giả. Theo học ban kiến trúc và khi ra trường, ông làm việc cho công ty
xây cất cầu cống thuộc sở hỏa xa.
Trong
hai năm cần cù nghiên cứu, ông phác họa nhiều dự án không có gì đặc
biệt. Mẹ ông, một nữ thương gia tháo vát cho rằng con bà sẽ chẳng đạt
được là bao kết quả so với những điều nó mơ ước. Nhưng Eiffel mỉm cười,
nắm lấy tay mẹ:
- Cần kiên nhẫn mẹ ạ! Con có rất nhiều ý tưởng. Rồi mẹ coi!
Năm
1850, ngành hòa xa tại Âu Châu phát triển nhanh chóng nên người ta cần
xây thêm cầu mới bằng gỗ và gạch. Công tác này vừa tốn tiền vừa chậm
chạp lại đòi hỏi nhiều thợ chuyên môn và giỏi. Eiffel nghĩ rằng, cầu cho
xe lửa chạy thì phải làm bằng sắt mới khỏe, đồng thời công việc thực
hiện sẽ nhanh hơn, vì các thanh sắt sẽ do cơ xưởng chế tạo đúng theo
kích thước ấn định, rồi sau đó chỉ cần thợ thường cũng có thể ghép chúng
lại dễ dàng.
Khi
được mời xây cất một cây cầu dài bốn trăm tám mươi thước trên sông
Garone ở Bordeaux, công ty hỏa xa giao cho Eiffel vẽ kiểu. Theo kiểu này
thì mọi quy tắc xây cầu xưa nay thường được áp dụng đều bị ông bác bỏ
hết, nhưng công ty vẫn chấp thuận.
Trong
lúc những kỹ sư khác giầu kinh nghiệm hơn chờ đợi cây cầu của ông sụp
đổ, thì các sườn sắt tiếp tục được ráp nối. Thế rồi, không những Eiffel
hoàn tất công tác trong nửa thời gian dự liệu, mà phí tổn lại chỉ bằng
nửa số tiền một cây cầu thường. Năm đó Eiffel mới có hai mươi chín tuổi.
Ở vào tuổi này, ông đã làm đảo lộn cả một hệ thống giao thông tại Âu
châu.
Suốt
thời gian thực hiện cây cầu trên, Eiffel vấp phải mọi khó khăn trong
cách đối xử của một nhóm công nhân bướng bỉnh. Một hôm, có người thợ rơi
xuống suối, Eiffel thấy thế liền cởi quần áo nhẩy vội ngay xuống cứu và
cuối cùng ông đưa được nạn nhân vào bờ. Sau khi mặc quần áo xong, ông
trở lại trong sự vui mừng của mọi người. Ông thân mật:
-
"Chúc tất cả gặp nhiều may mắn để còn làm việc nữa chứ. Tôi cũng ham
bơi lội lắm nhưng không thích mặc nguyên cả quần áo mà bơi như vậy đâu".
Từ đó Eiffel hết gặp trở ngại do nhóm công nhân ấy gây ra.
Cuộc
thành công của cây cầu sắt làm ông hết sức tin tưởng. Ông nói: "Tôi học
được ở cha tôi những ý tưởng và nhận ở mẹ tôi bao bài học thiết thực về
cách giải quyết mọi công việc. Sự kết hợp này thật hữu ích".
Năm
1866, ông thành lập công ty riêng lấy tên là Công Ty Eiffel. Người ta
đọc thấy hàng chữ sau đây trên tấm bảng đồng gắn trước cửa phòng nơi ông
làm việc: "G. Eiffel – Kiến trúc sư – Nhận mọi công tác xây cất bằng kim khí".
Hai mươi năm sau, Eiffel trở thành kỹ sư kiến trúc thành công nhất Âu Châu.
"PHẢI THỰC HIỆN CHO BẰNG ĐƯỢC"
Một
lần kia, ngay sau khi công ty của ông bắt đầu hoạt động, điêu khắc gia
Frédéric Auguste Bartholdi tìm đến nhờ ông giúp đỡ. Mấy năm trước,
Bartholdi dự định tạc bức tượng Nữ Thần Tự Do – đài kỷ niệm đánh dấu tình hữu nghị Hoa Kỳ và Pháp –
nhưng vì thiếu tiền nên chưa thực hiện được. Giờ đây việc tạc tượng mới
khỏi sự. Những kiến trúc sư khác đều quả quyết là không cách nào đặt
điểm tựa cho bức tượng cao tới một trăm năm mươi thước để nó có thể
đương đầu với những cơn bão tố tại vịnh Nữu Ước.
Eiffel tức giận, gắt:
- Phải thực hiện bức tượng vĩ đại này cho bằng được.
Ngay
sau đó ông tính toán, rồi dựng sườn bằng thép cho bức tượng. Sườn này
rất nhẹ, đủ đứng vững trên một điểm tựa nhỏ nhưng thừa khả năng chịu
đựng mọi cơn bão lớn.
Bartholdi
khởi công với những sườn đơn giản và các cây cốt bức tượng do xưởng của
Eiffel cung cấp. Kết quả là bức tượng thành công. Từ đó, các tay kiến
trúc sư trên thế giới đều dùng sườn thép để thực hiện.
Cây
cầu lớn nhất do Eiffel thiết lập tại Bồ Đào Nha khởi đầu cho phương
pháp mới xây cầu. Chính phủ Bồ Đào Nha dự định bắc tại Oporto cây cầu
một nhịp cao sáu mươi thước, dài một trăm năm mươi thước, ngang qua sông
Douro nước chẩy xiết. Eiffel tới quan sát địa điểm. Viên phụ tá của ông
cho biết.
- Ở vị trí này khó mà xây cầu được.
Eiffel trả lời ngay:
- Có thể chúng ta không thực hiện được lắm, nhưng cứ thử cố gắng xem sao.
Trở về Ba Lê, Eiffel cặm cụi, tính toán trong phòng làm việc. Một tuần sau, ông loan báo:
- Đã có cách giải quyết. Chúng ta sẽ làm cầu treo.
Những
kỹ sư khác lại ngạc nhiên khi thấy công ty Eiffel đưa ra dự án xây cầu
cho chính phủ Bồ Đào Nha với giá quá rẻ như vậy. Họ còn ngạc nhiên hơn
nữa lúc nhìn hình dáng chiếc cầu bắc qua sông. Đáng lý người ta phải tốn
tiền mua những đà gỗ nặng nề làm nhịp thì Eiffel lại thay thế vào đó là
những dây cáp bằng thép. Chiếc cầu hoàn tất với một vòm hình bán cung
to lớn nhưng nhẹ nhàng nâng đỡ nhịp cầu chính duy nhất. Như vậy, Eiffel,
từ bao nhiêu năm đã dẫn đầu cách thức dùng vòm cung bằng thép để bắc
cầu. Về sau, khắp Âu Châu, các kỹ sư mới rập theo khuôn mẫu đó vào công
tác cầu cống.
Dù
danh vọng, tiền tài lên như diều, Eiffel không buông lơi công việc.
Suốt tuần lễ, hàng ngày ông chỉ nghiên cứu và vẽ các dự án mãi tận mười
một giờ đêm, riêng ngày chủ nhật thì dành cho gia đình. Ông giữ thói
quen đó tới khi tám mươi tuổi.
"NGỌN THÁP KỲ QUÁI"
Giữa
năm 1880, chính phủ Pháp muốn mở Hội Chợ quốc tế tại Ba Lê. Eiffel đề
nghị dựng một ngọn tháp bằng sắt cao tới ba trăm thước.
Sau
bao cuộc thảo luận, kế hoạch của ông mới được chấp thuận. Chính phủ chỉ
trả trước có một phần năm phí tổn tức là ba trăm ngàn quan, công ty
Eiffel cho vay số còn lại.
Công
việc bắt đầu từ tháng giêng năm 1887. Suốt trong mười hai tháng, hai
trăm năm chục công nhân mới dựng được những vòm cung vĩ đại, và nối liền
chúng thành tầng thứ nhất của ngọn tháp. Thành phố Ba Lê giao động.
Ngọn tháp quả vĩ đại ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Thế là dư luận
chống đối nổi lên như bão tố. Hàng trăm ký giả, văn nghệ sĩ ký tên vào
bản thỉnh nguyện, yêu cầu triệt hạ ngọn tháp "kỳ quái" này.
Eiffel
vẫn tiếp tục công việc. Hàng ngày, ông leo lên tận những đà hay dàn sắt
để chỉ huy. Ông bình tĩnh trả lời: "Khi ngọn tháp này hoàn tất, mọi
người sẽ hết ghét tôi ngay."
Tháng
tư năm 1889, ngọn tháp mới xong hoàn toàn (1). Hai mươi mốt phát đại
bác nổ vang chào mừng. Eiffel thượng lá quốc kỳ lên ngọn tháp cao nhất
do con người thực hiện lần đầu tiên. Ông nói: "Giờ đây chỉ có cờ nước
Pháp là ngạo nghễ tung bay trên một cột cờ cao tới ba trăm thước".
Nội
trong vòng tám tháng sau ngày khai mạc (tháng 5 năm 1889), chừng hai
triệu người tới chiêm ngưỡng ngọn tháp tuyệt diệu này. Giờ đây "con quái
vật" đó trở thành niềm kiêu hãnh của thủ đô Ba Lê.
NIỀM VUI SAU CÙNG
Ngay
bên dưới đài quan sát, Eiffel đặt một phòng làm việc. Năm 1894, lúc hưu
trí, ông rời về nhà riêng và tiếp tục nghiên cứu một vấn đề nghiên cứu
khá quan trọng là tìm hiểu sức gió tác dụng trên những vật liệu kiến
trúc. Cuộc thí nghiệm đã giúp ông thực hiện Hầm gió. Bên trong, ông xây
nhiều mô hình để đo lực của gió. Năm 1909, ông công bố dữ liệu về sức đề
kháng của gió ngõ hầu giúp các kỹ sư xây "nhà chọc trời".
Thời
gian này, Eiffel hạnh phúc nhất. Ông mua một trong những chiếc xe hơi
do nước Pháp chế tạo lần đầu tiên, rồi dùng xe đó di chuyển trên đường
phố Ba Lê trong khoảng Hầm gió đến ngọn tháp. Mọi người trong gia đình
van xin ông nghỉ ngơi cho khỏe, ông nói:
- Người ta chỉ trẻ có một lần mà thôi.
Năm 1921, Eiffel hân hoan báo tin là ông sẽ viết sách. Hai năm sau cuốn này mới hoàn tất.
Năm 1923 ông mất tại Ba Lê, thọ 91 tuổi.
Giờ đây không riêng gì ngọn tháp Eiffel mà còn hàng ngàn công trình kiến trúc khác trên thế giới đều là những đài kỷ niệm ông – Một thiên tài của nhân loại.
Tác giả : Frederic Soudern. Jr
Phỏng dịch : ĐẶNG HOÀNG
_______________________
(1) Tháp Eiffel được chia thành bốn phần:
a) Tầng dưới cùng cao 57 thước.
b) Tầng thứ nhì cao 115 thước. Tính từ dưới đất trở lên.
c) Tầng thứ ba cao 276 thước.
d) Tầng trên cùng làm nơi phát tuyến, truyền hình và cột cờ.
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 50, ra ngày 6-8-1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.