Cho M. Phụng (Đà-Lạt)
Xe
bắt đầu vào thành phố, một vài cơn gió lạnh lùa vào, tôi kéo cao cổ áo
lên và cố trườn người ra phía trước. Trong màn mưa mỏng, tôi thoáng thấy
bóng dáng dì Hải đang đứng đợi trong đám thân nhân. Tôi nhận hành lý và
vẫy tay gọi ríu rít.
Dì
Hải đã nhận thấy tôi, cả hai dì cháu ôm nhau mừng rỡ, nỗi xúc động làm
tôi nghẹn ngào không nói được lời nào. Mãi một lúc sau tôi mới lấy được
bình tĩnh. Suốt quãng đường về nhà tôi kể chuyện như không kịp nghĩ.
Bảy
năm rồi chóng thật, dì xa mẹ con tôi để theo chồng lên đây lập nghiệp.
Cha tôi mất năm tôi vừa mới lên ba, tất cả chỉ trông cậy vào người em
gái mẹ. Dì Hải luôn túc trực bên mẹ an ủi, khuyên lơn. Người thiếu phụ
trẻ tuổi từ đây phải chống chọi với tháng ngày cam go trên quãng đường
dài cô độc.
Tôi
lớn lên trong tình thương người hiền mẫu, mẹ đã cho tôi tất cả lẽ sống.
Thế mà nay tôi phải xa lìa khung trời thân yêu đó để lên đây trọ học.
Những tháng ngày êm đềm bên mẹ tôi thấy mình như cột chặt trong vòng tay
nồng ấm, trong hơi thở ngọt ngào, trong ánh mắt dịu hiền khoan dung.
Ngày đi tôi muốn gói trọn tất cả vào hành lý.
Căn
nhà hiu quạnh rồi đây sẽ hiu quạnh thêm. Xa tôi mẹ sẽ buồn và nhớ tôi
không ít. Nghĩ đến mẹ nước mắt tôi lại ứa tràn ra. Dì Hải lặng lẽ lau
nước mắt cho tôi mà không nói lời nào, có lẽ dì cảm thông giờ phút mủi
lòng đó.
Căn
phòng dì Hải dọn cho tôi cũng tạm ấm cúng, nhưng thích nhất là cái bàn
học kê sát cửa sổ. Nơi đó tôi có thể quan sát chung quanh nhà. Dì Hải
trồng đủ loại hoa, đặc biệt là giàn hoa thiên lý màu tím nhạt. Chiếc ghế
xích đu được đặt bên dưới gốc cây.
Ba
ngày trôi qua, mưa vẫn dai dẳng suốt ngày. Buổi sáng dì Hải bận đi dạy,
chỉ còn tôi một mình trong căn phòng bé nhỏ, vẻ trống trải làm tôi lo
sợ, tôi thấy lòng buồn vời vợi và muốn ra phố. Bức thơ gởi cho mẹ đã
viết xong hãy còn nằm trên bàn học. Tôi vẫn ngồi bất động nhìn ra vườn,
những cơn gió mạnh làm hoa thiên lý rơi lác đác trên lối đi dẫn vào nhà.
Tôi bước ra ngoài, căn nhà thật vắng vẻ, tôi nghe tiếng cây cỏ xào xạc
như tiếng nhạc đệm cho nỗi nhớ nhung càng dâng cao. Thả dọc theo con
dốc, tôi xuống phố bỏ cái thơ, ghé vào quán sách chọn vài cuốn tiểu
thuyết, tôi thấy mình bơ vơ, lạc lõng. Không biết giờ này mẹ đang làm
gì. Mười giờ hơn chắc mẹ còn làm việc ở sở. Nhớ thật nhiều những lúc đêm
về, tôi ngủ không an giấc, mẹ đến bên giường vỗ về, đắp chăn lên tận
ngực và hôn nhẹ lên trán tôi. Lúc đó tôi muốn ôm chầm lấy mẹ và nói lên
tất cả tấm lòng yêu kính.
Giờ
tôi lại xa mẹ hàng trăm cây số, tôi thèm nụ hôn quen thuộc của mẹ hiền,
nhớ quay quắt mùi bánh lá thơm ngon tôi hằng ưa thích. Ôi! Tất cả hầu
như ở tận khung trời xa xôi nào đó.
Nhớ
làm sao những hôm tôi bị sốt, mẹ thức trắng đêm lo lắng, vắt từng quả
cam, nhỏ từng giọt thuốc. Nhìn vẻ mệt mỏi với ánh mắt lo âu, tôi thấy
như có một luồng nhiệt nóng ấm đang thổi vào tận buồng phổi, tim óc, tôi
cảm thấy như một tình thương tuyệt vời đang dâng lên trong lòng khỏa
lấp tất cả những bịnh tật đang vây kín.
Suốt
ngày vùi đầu ở lớp học, trí óc tôi hầu như lơ đễnh, dòng chữ nhạt nhòa
trước mắt. Tôi không tài nào học được, tôi linh cảm như mình sắp phạm
tội. Tôi mơ hồ nghe tiếng mẹ khuyên nhủ bên tai, tôi bàng hoàng như một
kẻ sắp chết đuối, một lữ khách lỡ chuyến tàu. Mẹ ơi: con muốn tìm lại dư
ảnh những ngày vô tư, thơ mộng bên mẹ hiền. Mẹ tha lỗi cho con của mẹ
nhé.
Tôi
nhìn ra cửa sổ, trời lại lất phất mưa. Những giọt sương khuya còn đọng
lại trên những đóa cúc vàng đang nở rộ. Thành phố vẫn còn mờ mịt hơi
sương. Tôi bước nhẹ vào phòng dì Hải, đặt bức thư từ giã lên trên bàn
ngủ, tôi vụt chạy thật nhanh, như sợ những gì xung quanh đây níu kéo
lại. Dì Hải vẫn còn say giấc ngủ, mong rằng dì sẽ hiểu và tha thứ cho
tôi.
HOÀI BẢO
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 81, ra ngày 18-3-1973)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.