Ông
Ký có được hai con gái, bà mất sớm, ông còm cọm làm gà trống nuôi con.
Ông nghĩ rằng mất mẹ là điều thiệt thòi lớn nhất trên đời cho hai trẻ,
nên cố sức thương yêu, nuông chiều hai con gái để bù vào sự thiệt thòi
đó.
Hai
cô gái lại có những ưa thích trái ngược nhau làm ông vô cùng cực nhọc
(khi hai cô còn ở nhà với bố), chẳng hạn: trong bữa ăn, một cô đòi xắn
trái ớt rõ cay trong bát nước tương, thì cô kia lại xuýt xoa ầm lên rằng
không ăn cay được. Hoặc cô lớn thích ăn rau luộc mà cô bé lại cho rằng
rau sống ngon hơn.
Ông bố sói cả tóc vì hai cô gái quí!
Nhưng
rồi ngày tháng dần qua, hai cô lớn lên thành gia thất, đi ở riêng hết
thì ông Ký lại buồn, nhớ hai con, tuy bây giờ ông được yên thân chẳng ai
hành tội nữa.
Ấy, vậy mà thỉnh thoảng có nhớ con, ông đến thăm hai cô, ông lại bị bực mình.
Nguyên cô lớn lấy một nông gia và cô bé lại là vợ anh chàng làm gạch nung.
Hỏi thăm sức khỏe con gái lớn xong, ông cụ hỏi:
- Thế nào, con? Gia đình con vui vẻ chứ? Con có điều gì buồn bực... hãy nói với cha.
-
Thưa thầy, con chẳng có điều gì ao ước, ngoài có mỗi một việc mọn:
trông cho trời mưa luôn, mưa rõ to để mùa màng tươi tốt, thế thôi (cô
bỗng sụt sùi khóc), thế mà có bao giờ con được toại nguyện đâu... có lẽ
trên đời này con là kẻ bất hạnh nhất... hu hu...
Ông
bố vội vàng dỗ dành con gái, bởi vì trời mưa hay nắng là một điều ngoài
quyền hạn của ông, dù rằng ông rất đau lòng thấy con khóc lóc như vậy.
Ba
hôm sau, ông thân hành mua vé tàu đi thăm cô út. Ông lại ân cần hỏi
thăm sức khỏe của vợ chồng cô, nghe cô trả lời là "chúng con đều mạnh"
ông lấy làm hài lòng lắm. Ông nói:
- Cha lấy làm mừng thấy các con hòa thuận yên vui, trên đời không có gì quí bằng được trời thương như vậy...
Song ông chợt dừng lại nửa chừng vì nom thấy sắc thái ủ dột của cô gái út. Ông ái ngại hỏi:
- Ủa, con mới nói rằng vợ chồng con vẫn mạnh khỏe...
- Vâng! Chúng con mạnh khỏe, nhưng vậy đâu có nghĩa là trời thương như cha bảo? Nghe cha nhắc đến hai tiếng trời thương con tủi thân quá đi thôi. Thật ra, trời đã bỏ quên con từ lâu lắm, cha ơi!
Nói xong cô gái lại rưng rức khóc như tuồng có điều oan khổ nhất trên đời.
Người cha bối rối, lo lắng hỏi:
-
Thế con khổ sở lắm sao? (cô gái không trả lời, mà chỉ nức nở khóc to
thêm) Chớ! Con khóc như thế làm cha khổ lắm, cha không chịu được đâu,
con muốn gì, thử nói cha xem, liệu cha có thể...
-
Nào con ao ước gì nhiều, chỉ có một điều mọn là mong trời nắng, nắng rõ
to, rõ nhiều, nắng quanh năm để gạch ngói của nhà con chóng khô thôi,
thầy ạ! Thế mà trời cứ mưa hoài, mưa mãi...
Ông bố nghe xong, bưng đầu nói:
-
Hai chị em chúng mày lúc nào cũng hành hạ thân tao, đứa ước trời mưa,
đứa ưa trời nắng, còn tao đây, tao biết ước gì cho vừa bụng hạng người
ích kỷ như lũ chúng mày đây, kia chứ?
Và ông hầm hầm xách dù đi thẳng.
MINH QUÂN
(Trích từ bns Thằng Bờm số 24, ra ngày 1-4-1973)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.