Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2017

CHƯƠNG I_BỨC MẬT THƯ


CHƯƠNG I

NGÔI NHÀ CÓ MA


Trí giương mắt ngó tôi một cách đăm chiêu khiến tôi bất giác khẽ rùng mình lo ngại, nghi là đã có một sự gì gay cấn xảy ra:

- Trời ơi ! Việc gì thế anh Trí? Được tin anh gọi, tôi tới liền đây này!

- Chuỗi hạt trai ! Về việc chuỗi hạt trai đó! Bà vợ ông Chủ Tịch xã đã tìm thấy rồi, CT3 (1) ạ.

A! Thế thì bực thật. Vụ nghỉ hè năm nay, hãng Thám Tử tư của chúng tôi chẳng vớ được dịp nào để hoạt động, buồn quá. Chả bù cho mấy vụ hè những năm trước. Khu vực Ba Chuông dạo này cứ êm như ru khiến cho những ngày nghỉ của chúng tôi chẳng có cái gì thú vị. May mà mới hôm kia đây xẩy ra vụ vợ ông Chủ Tịch xã Tân-Minh bị mất chuỗi hạt trai đáng giá hai triệu đồng bạc. Trí và tôi đã tưởng lại có dịp trổ tài trinh thám. Không ngờ!... Tiếng Trí:

- Bà ấy kêu rầm lên là bị mất trộm. Nào ngờ ông Chủ Tịch xã, để cảnh cáo bà vợ vô ý bỏ quên trong phòng rửa mặt, đã giấu đi cho bà lên ruột đặng tởn đến già không còn dám buông tung bỏ vãi nữa đó.

Buông mình ngồi phịch xuống ghế bành, tôi càu nhàu:

- Có thế thôi mà anh cũng nói ám hiệu gọi tôi đến?

Trí cười, giọng tinh quái:

- Dĩ nhiên! Gọi Chiêm đến để báo cho biết là phải tốp ngay lại việc điều tra cái vụ trộm... không có đó đi. Vậy thôi! Và tôi còn muốn ban một vài chỉ thị cho Chiêm nữa.

Tôi nhổm nay lên, yên trí "sếp" đã có một cái gì:

- Chỉ thị? Vụ gì đấy?

- Chỉ thị cho Chiêm phải làm bất cứ cách nào lùng cho ra một vụ gì bí mật. Nghe, CT3! Và đi một mình vì tôi còn đang bận học cách lấy dấu chân bằng bột hóa học đấy, không thể đi với CT3 được đâu.

Tôi nhăn mặt:

- Nhưng mà biết cách nào chứ? Làm cách nào mà tóm được một vụ bí mật? Riêng tôi, điều bí mật nhất bây giờ là làm sao kiếm thêm được hai vị thân chủ mua báo tháng nữa đây. Tòa soạn Chuông Vàng treo giải thưởng lớn lắm cho em nào có được nhiều thân chủ nhất. Tôi và thằng Tâm Sứt đồng hạng... số một đây này. Làm cách nào mời được hai vị nữa là tôi hơn đứt nó. Có thế mới ăn ngon ngủ yên được.

Trí lờ đi làm như không nghe cái vụ thi đua gay cấn giữa tôi và Tâm Sứt:

- Biết đâu chừng CT3! Không để ý thì chẳng nói làm chi. Nhưng một khi đã để ý thì đâu có khó gì. CT3 nên nhớ là sở dĩ hãng mình nổi danh được cũng là nhờ tụi mình đã có những con mắt rất tinh đấy! Đồng ý không?

Sếp đã "chỉ thị" tôi còn biết nói sao. Quay bước ra về, lòng tôi buồn vô hạn. Lùng bằng được một vụ bí mật? Rõ chán chưa? Bí mật ở đâu mà sẵn thế! Mấy vụ hè trước, cũng nhờ may mắn lắm mới vớ được vụ Đồng tiền giả, rồi lại nhờ có cậu Hải-Minh viết thơ về mà hai anh em mới làm ăn được vụ Ngọc Báu Ngai Vàng đấy chứ. Bộ tưởng dễ như đi chơi đấy chắc! Thật là khó như đi săn thân chủ mua báo tháng vậy đó!

Ngao ngán, tôi thả bước đi lần về nhà, bỗng chạm trán ngay với Tâm Sứt, đối thủ ngang tay, đồng hạng số 1 với tôi. Vừa mới chạm mặt nhau, Tâm Sứt đã reo lên:

- Ê, ê! Chiêm! Thôi đừng đi săn độc giả mua báo tháng nữa nghe mày! Vô ích! Tao về đích trước mày rồi đó!

Trong lòng uất hận, nhưng tôi vẫn thản nhiên:

- Thật hả? Cũng khá đấy!

- Ừ, khá đứt đi rồi chứ còn "cũng, cũng" gì nữa! Ông Hai Ích chủ tiệm gần đường xe lửa và ông Tám Đôn bán hàng ở Siêu thị trong hẻm mình đó. Thôi, nghe bồ, đừng đi kiếm nữa nghe ! Uổng công! Hí hí!

Tiếng cười của Tâm Sứt nghe sao mà vô duyên thế! Dứt tiếng cười, trong khi tôi còn ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ, tên địch thủ đáng ngại này đã dắt xe đạp quay đi, nhảy phóc lên cắm đầu đạp.

Bực mình ghê lắm, tôi quyết định: chỉ còn một cách đến nhà Mai-Điên, là nơi tôi chưa mò tới mời mua báo tháng. Tôi đã biết từ lâu rồi, nhà đó chưa bao giờ mua báo của ai cả. Từ trước đến nay vẫn biết như vậy, mà tôi không dám mò đến vì một lý do rất chính đáng:

Người ta đồn rằng ngôi nhà đó có... ma! Chưa biết có thực như thế không. Có điều ngôi nhà đó xây cất tại một nơi hẻo lánh, chung quanh toàn ruộng bãi sình lầy nước đọng, ở cách phi trường Tân-Sơn-Nhất có tới hai cây số. Nhưng từ nhà tôi tới đó, đi đường tắt không đầy một cây số. Bốn bên chẳng có hàng xóm láng giềng gì hết trơn. Điều đó kể cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Hỏi, ba tôi cho biết ngôi nhà đó xây cất đã từ lâu lắm, gần 60 năm rồi. Chủ nhà là ông Đinh-Tùng-Mai, chuyên môn buôn gỗ, giầu lắm mà hà tiện thì cũng vào hạng số một. Lúc nào ông ta cũng chỉ sợ có người lấy trộm tiền. Và chắc vì lý do đó mà ông ta đã lựa mua chỗ đất hẻo lánh ấy làm nhà ở cho yên trí, khỏi gần cận với ai, đỡ bị dòm ngó tiền của lôi thôi.

Tòa nhà coi kỳ cục lắm, biệt thự không ra biệt thự, lâu đài chẳng phải lâu đài, cách kiến trúc rất phức tạp, chung quanh xây tường thật cao, bốn góc lại có bốn chòi canh như trại lính hay nhà giam vậy.

Đã cẩn thận đề phòng như thế mà ông Đinh-Tùng-Mai này cũng chẳng sống được bao lâu. Một đêm, một bọn cướp lọt vào nhà, cướp của của ông và bắn ông một phát chết tốt.

Người ta đồn rằng kể từ ngày ấy, ngôi nhà đó có ma. Các cụ già ở bên cạnh nhà tôi kể lại rằng: đêm đêm, oan hồn ông già Mai cứ hiện về, lượn lờ trong khắp khu nhà hoang phế... để tìm kẻ hung phạm đã bắn chết ông. Và các người nhà, con cái ông Mai đã phải bỏ đi kể từ cái đêm ghê gớm ấy. Có người, đôi ba phen liều quay về để ở, nhưng rốt cuộc, đều... hóa điên cả.

Vậy mà bây giờ khu nhà ấy lại có người ở. Cái đó mới kỳ! Tôi chưa biết mặt mũi những người thuê lại căn nhà ấy. Chỉ nghe nói đâu là ông Sáu Bang thì phải. Và có điều rõ rệt nhất là ông Sáu Bang này chưa hề mua báo tháng của ai. Trong lòng bình tỉnh, tôi cắm đầu đạp xe thẳng hướng nhà Mai-Điên.

Thú thực là tôi cũng hơi run. Đến gần, chẳng thấy một vẻ gì chứng tỏ là ngôi nhà có người ở cả. Chỉ thấy cửa sổ mở toang hoác, các ô kính vỡ nát gần hết, một vài ô lại bịt bằng bìa dầy.

Ngập ngừng mãi, tôi mới xuống xe, dắt dần lại phía cửa. Lạ! Người tôi tự dưng nổi da gà và cảm thấy như có một con mắt nào đó đang nhìn tôi để theo dõi. Tôi giơ tay lên gõ cửa. Vừa đụng khẽ, cánh cửa đã mở tung như có ai đứng sẵn ở phía trong kéo mạnh. Trước mắt tôi, xuất hiện một nhân vật kỳ quái.

Một người đàn ông đầu hói nhẵn thín như quả trứng, mình lao về phía đằng trước vì cái lưng cong vòng, gù gù kiểu lưng tôm. Có điểm lạ nhất: bộ quần áo ông ta mặc trên người. Nguyên nó là một cái áo liền quần, dệt bằng sợi, kẻ những sọc ngang màu xanh như áo “may ô” lính thủy. Loại áo lót ta thường gọi là “áo khỉ”, có lẽ tại khi mặc vào, dính liền cả quần, trông người sẽ lom khom như con cháu ông Tề Thiên Đại Thánh?… Ông đầu nhẵn thín lại đeo cặp mắt kính người nhái lù lù che kín mắt.

- Bé con, đem cá đến đấy hả?

Tôi ngơ ngác:

- Cá ?… Cái gì… à không, không! Tôi đến để mời ông mua báo Chuông Vàng hàng tháng ông ạ! Nhật báo Chuông Vàng là tờ báo hay nhất thủ đô đó, thưa ông!

- Thế hả ? Thế có đem xuống dưới nước đọc được không ?

Trời đất ơi! Sao cái ông này hỏi gì lạ quá! Báo gì lại báo đọc ở dưới nước chứ?

Tuy nhiên, tôi cũng cố gắng nói chuyện:

- Dạ, cái đó thì tôi không biết! Nhưng Chuông Vàng là một tờ báo đứng đắn, bài viết rất giá trị, in lại đẹp, mỹ thuật lắm. Nếu ông mua tháng, tôi sẽ đem tới tận đây mỗi buổi chiều cho ông.

Ông “đầu trứng vịt” này chẳng để ý gì đến lời tôi nói. Bây giờ tôi mới lại thấy hai tai ông đeo một cặp vỏ hến bóng loáng như đàn bà đeo bông tai vậy. Đột nhiên:

- À, chờ chút đi! Để tôi vào hỏi Tư Dậu xem sao đã nghe, chú bé!

Tôi chưa kịp trả lời sao, ông đầu hói đã quay ngoắt vào, đóng sập cánh cửa lại. Tôi lưỡng lự chẳng biết tính sao. Ở chờ ông Tư Dậu hay là bỏ về quách?

Tôi chưa kịp quyết định, cánh cửa đã lại mở bét. Một ông béo phục phịch, bộ râu mép rậm đen nhánh, miệng ngậm một cái tẩu thuốc rất lớn. Bộ quần áo ông ta mặc trên người cũng lại thật kỳ dị. Tôi có cảm tưởng như đang đứng trước vua hề Charlot. Trời Saigon nóng bức như vậy mà ông ta mặc sơ-mi thắt ca-vát, ngoài khoác vét-tông dạ nâu. Cái áo “gi-lê” màu xanh lá mạ trông không thể nín cười được. Nhất là cái quần: quần soóc không ra quần soóc, dài không ra dài, ống nhỏ như hai ống máng, chỉ chấm đến ngang bụng chân. Đôi giày cao cổ đánh si bóng loáng ôm gọn đôi vớ dài lên mãi tận đầu gối. Cái mũ da đen băng xanh lại cắm một túm lông gì trông như đuôi con sóc. Tiếng nói ông này, mà tôi chắc là Tư Dậu, nghe ồm ồm, lại ngọng nữa:

- Sáu Bang cho biết là chú bán báo, có phải không? Hở?

Tôi cố nhịn cười lễ phép:

- Thưa ông, vâng! Cháu đưa báo tháng. Tờ nhật báo Chuông…

Không để tôi kịp nói hết, ông Tư Dậu Charlot đã cắt ngang:

- Ôi! Báo với bổ cái gì! Tôi ghét báo lắm, chỉ nói láo ăn tiền không hà!

- Thưa ông, báo nào nói láo ăn tiền thì cháu không biết, chứ tờ Chuông Vàng này quả là một tờ báo đứng đắn nhất Thủ Đô đó, thưa ông! Tin tức hàng ngày tại quốc nội cũng như quốc ngoại, rất đầy đủ và luôn luôn chính xác, sốt dẻo.

Như mớ rơm khô bén lửa, bốc cháy dữ dội. Đụng vào nghề nghiệp chuyên môn, tôi thuyết trình hăng say, thao thao bất tuyệt. Tôi ca tụng tờ nhật báo Chuông Vàng của tôi hết cỡ. Nào là: mục xã luận sắc bén, tin tức và phóng sự chính xác, những mục trao dồi kiến thức rất bổ ích... mà giá tiền mua năm lại rẻ. Hứng chí quá, tôi còn khoe luôn cả vấn đề thi đua có giải thưởng do Tòa soạn tổ chức cho các em đi đưa báo như tôi và hiện tôi đang mong chiếm được giải có nhiều thân chủ mua báo tháng nhất.

- Ý a! Ý a! Ý a!

Ông Tư Dậu không nói ra tiếng gì vào tiếng gì mà chỉ "ý a, ý a" như vậy, đầu gật lia gật lịa, ống điếu ngậm giữa hai hàm răng được ông mím môi mút chùn chụt. Tôi thở hổn hển, tiếp tục thuyết trình:

- ... Nhật báo Chuông Vàng lại còn có trang truyện bằng tranh vẽ rất đẹp dành cho các em nhỏ nhà ông nữa.

Vừa nghe tôi dứt câu sau chót, ông Charlot Tư Dậu chợt biến sắc mặt một cách rất lạ kỳ. Đưa tay hạ thật lẹ chiếc tẩu thuốc khỏi vành môi, ông ta ngó tôi trừng trừng:

- Cái gì? Cậu nói sao? Em nhỏ nhà tôi? Em nhỏ nào? Nhà tôi làm gì có em nhỏ nào...? Tôi không có con...! Cậu đã hiểu chưa?

Chưa nói hết, ông ta đã quay phắt đi, quài tay hất mạnh cánh cửa, suýt đập vào mũi tôi. Thế là hết! Tôi chỉ còn một nước là bỏ ra về. Thất vọng! Hoàn toàn thất vọng!

Tay dắt xe chân bước mà cảm thấy hai đầu xương bánh chè lỏng ra, chán nản hết sức. Chợt thấy nhột nhạt phía sau gáy, liền quay nhanh mặt nhìn về phía sau: tôi có cảm tưởng như trái tim muốn ngưng đập.

Nơi một ô cửa sổ gian nhà dưới, giữa hai mảnh màn gió hé rộng, một chú nhỏ cỡ tuổi tôi đang giương mắt nhìn chăm chú. Thời gian ánh chớp, chú bé đã biến mất, tựa hồ có người nào đứng kế bên kéo giật chú về đằng sau. Hai mảnh màn gió buông xuống thật nhanh, kín mít.

Tôi chắc chắn là không nằm mơ. Xin cam đoan với các bạn như vậy. Nhưng có một điều quái lạ quá chừng. Ông Tư Dậu nói rằng ông không có con. Vậy chú bé nào xuất hiện nơi khung cửa sổ ngôi nhà bí mật của ông Mai-Điên vậy?

----------------- 
(1) CT3 là bí danh của Chiêm, chú bé thám tử trong Đồng Tiền Giả và Ngọc Báu Ngai Vàng đã phát hành.

_________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG II