Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2017

MƠ LÀM CÔ GIÁO - Nhũ Vy



Buổi trưa vắng lặng và nóng bức chi lạ. Không một cơn gió bay ngang (rõ ở xứ Phan có khác). Em cố nhắm mắt để dỗ giấc ngủ. Nhưng nóng ơi là nóng. Bực mình, em đến bàn tìm cuốn Tuổi Hoa để đọc. Nhưng vừa bước đến chiếc tủ em bỗng nghe văng vẳng tiếng bé Vũ và nhỏ Vân. Em nghĩ thầm : “Chắc hai nhỏ này định ăn vụng đây” (vì chúng thường lợi dụng vào buổi trưa để xơi bớt một ít bánh hoặc trái cây ở trong tủ). Em bắt đầu làm “thám tử” bắt “ăn vụng”. Em bỏ dép ra và rón rén bước thật êm, thật nhẹ đến cửa phòng để nghe ngóng. Chao ôi! Chúng nó thì thầm to nhỏ chi đây. Hay là hai nhỏ định lấy mấy chiếc bánh của chị Thuyên. Nhưng thôi cái đó để tính sau, bây giờ phải “thi hành nhiệm vụ” gấp gấp, không thôi mất mấy chiếc bánh ngon ơ (vì chị Thuyên hứa cho em hai chiếc cơ mà). Nhưng em ngạc nhiên khi nghe bé Vũ thì thầm.

- Chị Vân ơi, qua nhà nhỏ Trang chơi. Nóng quá Vũ chịu không nổi.

Nhỏ Vân cau mày đáp:

- Nhỡ chị Phiên la thì sao?

- Ơ, giờ này chị Phiên ngủ rồi (hai nhỏ vốn sợ ngủ trưa).

Em bật cười. Rõ hai nhỏ ngớ ngẩn thật. Chị Phiên đứng tỉnh bơ kia mà bảo là ngủ. Im lặng giây lát nhỏ Vân bảo bé Vũ:

- Hay là thế này nhé. Bây giờ Vũ qua nhà Trang rủ nhỏ Phương, Ly, Khoa qua nhà mình chơi.

Bé Vũ phụng phịu:

- Chị định chơi bán hàng hở? Chán lắm.

Nhỏ Vân cười:

- Không phải bán hàng. Trò này lạ lắm.

Bé Vũ tươi cười và bỏ chạy. Em thắc mắc ghê. Không hiểu chúng chơi trò gì mà bảo là lạ. Em liếc mắt nhìn ra thì thấy nhỏ Vân đang lui cui tìm cây roi và mấy viên phấn. Sau đó nhỏ đến bàn học tìm mấy quyển vở và cây bút đỏ. Vừa lúc đó bé Vũ dẫn Trang, Phương, Ly, Khoa về đến nhà. Nhỏ Vân ra dẫn “đệ tử” vào nhà và chỉ chỗ cho chúng ngồi. Xong đâu đó nhỏ chia cho mỗi đứa một quyển vở và cầm cây roi nhịp lên, nhịp xuống (oai ghê nhỉ). Bé Vũ la lên:

- Í, chị Vân làm cái gì kỳ dzậy? Định đánh tụi em hở?

Nhỏ Vân dõng dạc:

- Chị làm cô giáo, em, nhỏ Ly, Trang, Phương và Khoa làm học trò nhé. Chịu không?

“Cả lớp” đồng thanh:

- Chịu ạ.

Nhỏ Vân bắt đầu khai mạc.

- Bây giờ chị… Í quên… cô dạy các em học nhé. Nào lấy tập ra.

Vừa nói nhỏ vừa nhịp cây roi khiến bé Khoa (học trò bé nhất lớp) khóc ù lên và mếu máo:

- Chị Vân “ừng” (đừng) “ánh” (đánh) em nhé. Em sợ quá.

Nhỏ Vân được dịp lên mặt:

- Ừ, chị không đánh. Ờ, mà phải gọi chị bằng cô nhé.

Bỗng nhớ ra điều gì, nhỏ Vân chạy vào nhà trong và lát sau nhỏ trở ra. “Cả lớp” buột miệng:

- Chao ôi! “Cô” mặc “áo dài” đẹp quá.

Nhỏ Vân lại nhịp roi một cái… khiến cả lớp im thin thít trông tội nghiệp. Đứng trong phòng em không khỏi bật cười vì chiếc “áo dài” của “cô giáo”. Lúc đầu em ngỡ nhỏ lấy áo dài của em mà mặc. Nào ngờ nhỏ lấy chiếc khăn lớn của mẹ buộc vào cổ và thả xuống như chiếc áo dài. “Lớp học” lại ồn ào. Nhỏ Vân lại la “học trò” nữa:

- Các em phải im lặng.

Và ra vẻ hiểu biết, nhỏ tiếp luôn:

- Im lặng là vàng (câu này nhỏ học lóm đấy).

Nhỏ Ly đứng dậy cắt ngang lời “cô giáo” (rõ là học trò vô lễ):

- Chị Vân… Í quên (nhỏ bứt tóc tự trách : sao mà quên hoài dzậy).

Trông thái độ buồn cười của Ly, nhỏ Vân hỏi:

- Ly hỏi gì?

- Thưa… cô, im lặng thì có vàng hở cô? Sao hôm qua (quay sang nhỏ Trang) em thấy nhỏ Trang ngồi im mà sao không có vàng gì hết hà.

“Cô giáo” ấp úng (thật ra cô giáo mới học lớp hai cơ mà). Quay xuống lớp, cô giáo giải thích:

- Im lặng lâu lâu mới được.

Lần này đến lượt bé Vũ:

- Thế hôm chị bị bệnh, chị nằm yên không nói gì hết mà cũng đâu có vàng.

- Ồ, tại khi đó chị… bị bệnh cơ mà.

“Cả lớp” vỗ tay khen cô giáo vì lời giải thích quá hữu lý đối với chúng.

Đứng trong phòng em bật cười ; không nhịn được nữa em làm bộ hắt hơi liên tiếp mấy cái. Khiến nhỏ Vân la lên:

- Í chết, chị Phiên kìa. Dẹp mau.

Nhưng không kịp. Em bước ra mỉm cười nhìn cô giáo và đám học trò khen:

- Học trò và cô giáo giỏi ghê. Ơ, mà cô giáo mặc áo dài đẹp quá.

Nhỏ Vân chợt để ý đến chiếc “áo dài”. Nhỏ mở vội chiếc khăn và chạy vào nhà trong, vừa chạy nhỏ vừa nói:

- Chị Phiên không được chọc em nữa nhé.

Em khôi hài đáp:

- Dạ thưa cô, em xin nghe ạ.

Hình như nhỏ Vân phụng phịu chi đó rồi im lặng. Trời về chiều, nắng hồng lên như ước mơ làm… cô giáo của nhỏ Vân vậy…


NHŨ VY   
(Phan Rang)



(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 222, ra ngày 1-5-1974)