Thằng
Đô ném túi đựng dụng cụ trên một mô đất cao rồi ra dấu cho con Kim,
thằng Nhỡ tới gần. Ba đứa chụm đầu vào nhau. Thằng Đô cầm một thanh tre
nhỏ phác họa kế hoạch:
-
Sao, chúng mày đã chuẩn bị xong chưa? Kỳ này nhất định phải bắt cho
bằng được đấy nhé. Kỳ trước tại chúng mày chậm chạp quá để tao mang họa
đấy. Chúng mày nhớ rằng đã không làm thì thôi, còn nếu đã làm thì phải
cho tới nơi tới chốn. Lừng khừng là có ngày chết cả lũ đấy.
Thằng
Đô mở nút áo chỉ cho tụi bạn coi vết sẹo dài trên ngực như để nhắc nhở
con Kim thằng Nhỡ cái giá phải trả cho một sự thất bại kỳ trước.
Con Kim cãi lại:
-
Tại anh chứ. Ai bảo đã nắm được một chân nó rồi lại không nắm ngay lấy
chân kia, rút ngay nó xuống, kẹt cả hai chân đố nó xoay sở đàng nào để
đạp vào ngực anh.
- Mày nói ngon lắm. Bộ mày tưởng muốn nắm cả hai chân nó dễ lắm sao?
Thằng Nhỡ có vẻ thực tế hơn. Nó giơ tay ra phân trần:
- Thôi cái gì qua hãy để cho qua luôn. Thành công nào cũng phải được tập dượt. Tay mơ dễ mấy ai bắt được chim Bồ Nông –
nhất là con Bồ Nông trắng. Cả đầm này chỉ có một con Bồ Nông trắng
thôi. Tất cả những con khác đều chỉ là những tay đàn em của nó. Nó khỏe
vô cùng.
- Nhưng cũng tuyệt cú mèo phải không hai anh?
Mắt thằng Đô sáng long lanh. Nó chậm rãi nói:
-
Thật tuyệt! Con Bồ Nông trắng đẹp tuyệt vời, nghênh ngang trên đầm
nước. Từ ngày khám phá ra nó đêm nào cũng vậy cứ lên giường ngủ là tao
mơ thấy nó.
Cả ba đứa cùng hướng mắt nhìn xa xa trên đầm nước phía con Bồ Nông trắng sẽ bơi từ cửa sông bơi vào.
Mặt
trời đã lên cao, những bông hoa mười giờ nở đỏ chói trên bờ cỏ men theo
con đầm làng Tú. Con đầm mênh mông nước từ ven làng Du Lễ tới cửa sông
Văn Úc. Gió lồng lộng từ cửa sông thổi vào lướt trên những lớp sóng lăn
tăn như vẩy cá. Nhìn đàn ngỗng trời vừa bay vừa quang quác thằng Đô nói
như ra lệnh:
-
Đàn ngỗng trời đã về. Tới giờ con Bồ Nông bơi vào đầm rồi, thôi chúng
mày lo chuẩn bị đi. Kim nhớ lo ngâm con cá xuống nước cho nó sống, ngồi
đây khi nào thấy nó ra hiệu cho bọn tao. Tao và thằng nhỡ đi lấy bèo về
làm bè núp.
Mươi
phút sau thằng Đô thằng Nhỡ ôm về hai bó bèo tây thật lớn. Mở túi dụng
cụ, con Kim lấy ra những sợi dây lạt tre xâu từng cái bèo hết lớp này
tới lớp khác, kết thành một bè núp.
Những
cánh bèo tây xanh mơn mởn ướt sũng nước điểm những bông hoa màu tím
được kết thành vòng. Con cá diếc trắng dẫy tách tách được đặt vào giữa
trên những ngọn bèo tây để làm mồi nhử con Bồ Nông.
Ba đứa nhẹ nhàng đặt bè núp xuống nước, cột quần áo gọn gàng, chuẩn bị xung trận.
Một
làn gió mát lạnh từ cửa sông thổi vào làm rạp những ngọn cỏ may trên bờ
cỏ. Hàng đàn cò trắng nối tiếp nhau bay dật dờ trên đầm nước. Vài con
ngỗng lạc đàn bay vội vã trên trời. Đúng lúc đó thì con Bồ Nông trắng
xuất hiện.
Thằng Đô suỵt nhẹ:
- Nó về, nó đã về theo đúng dự tính của ta.
Thằng Nhỡ nói nhỏ:
- Dự tính đúng, chuẩn bị xong. Kế hoạch coi như qua được một chặng lớn.
Con Kim thu hình, hai tay khoanh trước ngực:
- Lạy trời cho chúng con con Bồ Nông trắng này.
Thằng Nhỡ quay sang con Kim:
- Mày ngồi đó mà lạy. Trời chỉ giúp những đứa nào tự giúp mình thôi.
Thằng
Đô búng nhẹ tay ra hiệu cho hai đứa bạn bước xuống đầm nước. Thằng Đô
đi giữa, Nhỡ cánh phải, Kim cánh trái, cả ba núp sau bè đẩy nhẹ từ từ ra
xa.
Càng
ra xa nước càng sâu hơn. Thoạt đầu nước ngập ngang lưng, rồi tới ngực.
Chỗ sâu nhất nước tới cổ thằng Đô và thằng Nhỡ con Kim phải kiễng chân
lên để nước khỏi trào lên mặt.
Những
cơn gió mát lạnh chạy ào ào trên mặt nước. Thỉnh thoảng một con sóng
lớn đánh vượt qua bè, nhận ngụp ba đứa chìm xuống nước. Vừa trồi lên mặt
nước thằng Đô nói ngay:
- Gắng giữ chặt bè, tiến đều đặn đừng đứng lại đất lún rút chân không nổi phí sức vô ích.
Con Kim vuốt lại mái tóc búp bê ướt sũng nước:
- Anh Đô ơi! Nước vào tai em rồi. Em thấy lùng bùng có sao không anh?
-
Không sao cả. Gắng ngửa mũi lên cao, đừng để nước vào ngộp thở. Nước
vào tai là chuyện thường. Tao cũng bị nước vào tai rồi đây có sao đâu!
Ba đứa đẩy bè ra tới giữa đầm nước. Một chiếc bè xanh điểm những bông hoa tím lênh đênh trên mặt nước tiến về phía con Bồ Nông.
Cách
bè chừng vài trăm thước, con Bồ Nông trắng bơi thanh thản một mình một
cõi. Thỉnh thoảng nó chụp mỏ xuống nước bắt cá. Bắt được mồi nó vươn cái
cổ dài, nghếch cái mỏ dài bằng cả một cánh tay lên trời nghênh ngang
như một mãnh tướng. Kim vuột miệng khẽ:
- Trời ơi! Con Bồ Nông mỏ hồng các anh ơi!
Thằng
Đô, thằng Nhỡ không nói gì cả nhắm hướng con Bồ Nông đẩy bè tới gần.
Con cá mồi đập lách tách trên những ngọn bèo xanh hấp dẫn lạ lùng. Thấy
động, con Bồ Nông nghếch mỏ về phía con cá, xăm xăm tiến tới.
Ba đứa yên lặng núp kín dưới bè. Chờ đợi.
Con
Bồ Nông to lớn, đường bệ bơi về phía bè để chộp con cá. Nó rẽ đám bèo
bơi vào. Yên lặng, yên lặng hoàn toàn. Đúng lúc con Bồ Nông chộp con cá
thì thằng Đô nhẹ nhàng vòng tay quơ mạnh túm lấy một chân con Bồ Nông.
Nắm chặt.
- Nắm chặt! Rút nó xuống.
Con Kim, thằng Nhỡ cùng vùng động một lượt, hét vang dậy cả vùng đầm.
Một
chân khác con Bồ Nông tống mạnh vào vai thằng Đô. Không sao, nhất định
lần này nó không bỏ lỡ cơ hội. Nó vòng một tay kia nắm chặt lấy chân còn
lại của con Bồ Nông, chì xuống.
Con
Bồ Nông đập cánh xối xả trên mặt nước. Theo đúng kế hoạch, thằng Nhỡ
dồn hết sức nhào lên ôm chặt mỏ con Bồ Nông dìm xuống. Con Kim nhào lên
ôm hai cánh rồi thoắt một cái nó dướn người lên cưỡi trên lưng.
Con Bồ Nông bị nhận chìm xuống nước không sao thoát ra được.
Thằng Đô ra lệnh:
- Cứ giữ chặt. Nó khỏe lắm. Đừng để nó trồi lên là mệt với nó. Không thể bỏ lỡ cơ hội một lần nữa.
Mươi phút sau, không còn thấy con Bồ Nông cựa quậy nữa. Con Kim la lên:
- Lạ quá, không thấy nó cử động nữa. Chắc nó chết rồi?
Rồi con Kim nhào xuống nước khỏi lưng con Bồ Nông. Thằng Đô, thằng Nhỡ từ từ nâng con Bồ Nông lên khỏi mặt nước.
Cả ba đứa yên lặng, mặt buồn rười rượi:
- Nó chết rồi.
Con Kim ôm mặt khóc nức nở giữa đầm nước mênh mông.
*
Ba đứa ì ạch kéo được con Bồ Nông lên bờ cỏ. Mệt quá nằm sóng soài trên mô đất. Không đứa nào nói một lời nào cả.
Mặt
trời vừa lên đúng đỉnh đầu, gió lồng lộng thổi khô lông con Bồ Nông,
nhưng con Bồ Nông vẫn nằm bất động. Ba đứa nằm yên ngửa mặt lên trời.
Lũ
bạn trong làng được thằng con lão lái đò báo tin ùn ùn kéo ra chứng
kiến thành tích của ba vị anh hùng đã hạ được chúa tể của vùng đầm làng
Tú.
Bỗng một đứa kêu lên:
- Máu, máu chảy. Anh Đô bị thương trên vai.
Con Kim cuống cuồng lo chạy kiếm đồ băng bó. Thằng Đô gọi giật lại:
- Kim! Đừng có lo, không sao cả.
Rồi Đô quay về phía lũ bạn, trước những con mắt đang thán phục nó:
-
Con Bồ Nông chết. Thật đáng buồn. Kết quả ngoài ý muốn của chúng tao
lúc ban đầu. Nhưng chúng tao đã làm được điều mà toàn thể chúng tao mong
muốn –
đó là hạ được chúa tể của đầm này. Tuy bị xây xát chút đỉnh nhưng không
sao. Trận chiến nào mà chả có tiêu hao cho cả người bại lẫn kẻ thắng
phải không các bồ?
Mọi người cười vang. Con Kim ngồi hong tóc cạnh con Bồ Nông mỉm cười sung sướng.
NGUYÊN NGUYÊN
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 158, ra ngày 1-8-1971)
Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com
Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com