Còn
một tháng nữa là Tết thì phải, nhưng mà Hà thấy mẹ sao chả lo gì cả.
Như mọi năm thì giờ này đã nhộn cả lên rồi. Mẹ lo may khăn bàn mới này,
lo sửa soạn làm bánh làm mứt này và Hà lại có dịp bốc vụng một vài miếng
chao ơi là ngon. Sao mẹ năm nay lạ quá cơ, cứ đi hoài à, bỏ Hà một mình
vừa buồn mà lại vừa sợ nữa. Giá không có con Hạnh ở bên cạnh hay qua
chơi thì chắc là Hà khóc mất rồi đấy. Dạo nầy mẹ gầy ghê đi mà hàng họ
lại ế ẩm nữa, mẹ nói thế với Hà đấy mà mẹ hay nhìn Hà với đôi mắt buồn
buồn sao nữa. Hà chả hiểu được mẹ nghĩ gì trong đầu, người lớn khó hiểu
ghê đi Hà chịu thôi. Mẹ đã chả bảo con nít biết gì đấy thôi, người lớn
thì mới biết được nhiều chuyện kia. Nhưng Hà vẫn thích làm con nít hơn,
người lớn không thích tí nào, cứ nhìn chị Miên con bác Trâm là biết ngay
ấy cơ. Hà thắc mắc không hiểu sao chị lại làm dáng nhiều thế kia để bị
mẹ mắng hoài. Hà thì ít khi bị mẹ mắng lắm cơ, chắc tại Hà là con nít
nên chả biết làm dáng nhỉ? Mà cũng không phải nữa, Hà nhớ rồi, "tại bé
ngoan í mà" anh Tâm đã từng nói thế với Hà đấy nhé.
Chả hiểu còn bao lâu nữa mẹ mới dẫn Hà đi mua áo mới nữa chứ. Năm ngoái
mẹ mua cho Hà một cái áo đầm màu xanh da trời và một cái khác màu vàng
tươi óng ánh. Tết đến, ngày mồng một Hà mặc áo màu vàng, thắt nơ cũng
màu vàng trông xinh ra phết đấy chứ bộ. Mẹ mừng tuổi Hà này rồi hôn vào
hai má Hà hai cái. Hà tha hồ cắn hạt dưa, ăn bánh và mứt kẹo mà chả sợ
bị mẹ la hư răng đấy nhé. Bây giờ thì áo đầm cũ mất rồi, Hà chả còn
thích nữa chỉ ngong ngóng chờ mẹ về để vòi mẹ dẫn đi mua áo cơ. Phố ngày
Tết chắc là đông và vui lắm, hôm nay mẹ đi sao mà lâu thế nhỉ. Hà sốt
ruột ghê đi bèn thập thò ra cổng đứng thì gặp con Hạnh. Nó hỏi Hà:
- Mày đứng đây làm gì thế?
- Tao chờ mẹ tao về Hạnh ạ, ở nhà buồn quá, qua chơi với tao đi.
Con Hạnh le lưỡi:
- Có ba tao ở nhà tao chả dám qua đâu.
Hà tròn mắt:
- Sao vậy? Ba mày không thương mày hả?
Hạnh thì thầm:
- Không phải, ba tao khó nhưng mà thương tao lắm kia, hôm qua ba tao mới mua cho tao cái kẹp tóc màu đỏ xinh lắm, mày coi không?
Hà náo nức:
- Mày đi lấy đi, lè lẹ đó.
- Ừ!
Con Hạnh chạy biến vào trong nhà, một chút sau nó chạy ra, giơ cái kẹp màu đỏ óng ánh trong tay ra:
- Đây nè...
Nó dúi vào tay hà, thủ thỉ:
- Mày xem, đẹp ghê chưa. Tao chả cài bây giờ đâu Hà ơi, nó sẽ cũ hết
uổng lắm, chừng nào Tết tao mới cài cơ. Quà Tết của ba tao đấy, ba tao
hứa vài bữa nữa dẫn tao đi chợ Tết vui lắm.
Hà ngắm cái kẹp của bạn lòng buồn, cái kẹp đẹp thật, chắc là phải đắt
lắm đây. Hà chưa bao giờ được một cái kẹp nào như vậy. Hà chỉ thắt nơ
của mẹ làm, mẹ làm nơ thì đẹp ghê lắm nhưng Hà vẫn buồn sao sao. Chắc
tại con Hạnh có ba nó thương mà Hà thì không có.
- Mày sướng thật Hạnh ơi, ba mày thương mày quá.
Hạnh cười khoe chiếc răng khểnh:
- Tao cũng thương ba tao lắm cơ.
Hà chớp mắt:
- Tao thì chả có ba để mà thương nữa.
Hạnh tò mò:
- Ba mày đi đâu mà lâu thế chả về nhà.
- Tao cũng chả biết nữa, mẹ tao nói ba tao đi xa lắm, mà lâu lắm rồi kia
từ hồi tao còn bé xí lận. Tao tưởng tượng hoài chả biết ba tao ra sao
cả.
Hạnh bàn:
- Mẹ mày đẹp thế chắc ba mày cũng phải oai lắm.
- Tao thích ba tao hiền nè, cao cao nữa chứ đừng giống ông Tuần trước nhà mình, eo ơi cái bụng ổng bự quá chời.
Hai đứa cười khúc khích với nhau. Hà thôi táy máy ngắt những cái lá dâm
bụt nơi hàng rào ngăn chia hai đứa. Nỗi buồn vừa thoáng qua đã vội vã
bay theo tiếng cười trong trẻo. Cô bé lên mười vẫn còn hồn nhiên trong
nắng sớm, như chim sẻ tung tăng trên lá.
Trời đổ bụi mưa, sáng mờ mờ với ánh nắng mặt trời lấp lánh. Cổng ngõ nhà
hai đứa hôm nay vắng tanh, một vài tờ lá rụng trên ấy, cỏ ở góc sân
đằng kia thì mát mắt ghê đi Hà không cần biết làm thơ cũng thấy là hôm
nay trời đẹp nữa. Hà thích làm luận hơn cơ, và thích ngắm con số 8 tròn
trĩnh cô Thu cho.
Con Hạnh nép sát vào hàng rào:
- Mưa mày ạ.
- Ừ, mưa thật – Hà lẩn thẩn đáp lại.
Hạnh lại hỏi:
- Có phải trời mưa thì lá xanh không Hà nhỉ?
Hà tròn mắt:
- Ai bảo với mày thế?
- Anh Tâm, anh ấy bảo với tao là ngày Tết thì phải có mưa bụi như thế này mới dễ thương và thơ mộng cơ.
- Mưa thì đẹp thật, mày xem lá xanh lấm tấm nước đây nè, mát ghê đi.
Hạnh vuốt ve mấy cành lá:
- Tao thích sờ vào đây mày ạ, êm như... như gì nhỉ?
- Êm như... nhung – Hà ngập ngừng, mắt đăm đăm nhìn vào tóc Hạnh nó trầm trồ – Tóc mày đẹp ghê Hạnh ơi, nước rắc lấm tấm cứ như mấy hạt ngọc của cô công chúa trong truyện í.
Hạnh cười rất xinh:
- Kìa kìa tóc mày cũng thế, đẹp thật, tại trời mưa bụi nên tóc mới đẹp đấy mảy ạ.
Hà đưa cho Hạnh cái kẹp đỏ vẫn cầm nãy giờ:
- Mày cài thử đi Hạnh, như thế này chắc là phải đẹp hơn.
Hạnh loay hoay với cái kẹp hình con bướm, hoài của thật, mấy giọt nước óng ả li ti trên đó bị vỡ tan ra. Hà suýt xoa:
- Tóc hết đẹp rồi Hạnh ơi.
Hạnh vờ xịu mặt:
- Tại mày đấy Hà.
Hà lắc lắc mái tóc chấm vai:
- Thôi thế này là huề nhé.
Hai cô bé nắm tay nhau, cái kẹp nằm gọn trong tay Hạnh làm Hà hơi đau,
mưa vẫn tiếp tục phủ bụi lên từng hàng lá xanh ngắt, mây trắng đan trên
vòm trời cao và rộng.
*
Hôm nay đã hai mươi tháng chạp rồi đấy mà nhà cửa vẫn y như ngày thường.
Mà còn sửa soạn làm gì nữa, Hà buồn quá đi. Nhà sắp trả rồi còn gì nữa,
mẹ con Hà sẽ đi nơi khác ở. Mẹ bảo ở nhà cô Dung cũng vui lắm nhưng Hà
chả thích tí nào. Hà cũng chả thích luôn cô Dung, cô là em ruột ba, Hà
không biết ba có giống cô không chứ sao Hà thấy cô kỳ cục quá à. Cô cao
lớn, móng tay nhọn hoắt và đỏ chót, cô nói lớn vang cả tai Hà chứ chả có
nhỏ nhẹ như mẹ đâu. Chả hiểu cô có hiền không nhỉ, mẹ nói cô thương con
nít lắm mà Hà vẫn sợ sợ là. Cô ở cái xứ gì mà xa quá chừng nữa, về đó
Hà biết chơi với ai bây giờ nhỉ? Sắp đi xa rồi, Hà lại thấy buồn buồn.
Con Hạnh buồn và anh Tâm cũng buồn nữa.
Nắng buổi trưa chói chang, Hà lén mẹ qua rủ con Hạnh ra vườn chơi. Cái vườn bé tí của Hà đấy mà, rồi chả biết sau này ai sẽ tưới nước, bắt sâu mỗi ngày nữa hay là để tụi nó héo úa mất thôi. Hà kéo tay con Hạnh ngồi bên chiếc xích đu.
- Hạnh này!
- Gì?
- Trưa nắng chứ không đẹp nhỉ?
Hạnh nhấm nháp chiếc lá xanh một cách lơ đãng.
- Buổi trưa như thế này tao chỉ thấy buồn ngủ thôi.
Gió buổi trưa hiu hiu thổi chỉ đủ làm cho tóc Hà bay nhẹ, nó thấy nhột nhột ở nơi gáy. Con Hạnh móc trong túi ra hai cái kẹo.
- Ăn đi Hà, kẹo Tết đấy, anh Tâm cho tao hai cái, ngon lắm cơ.
- Ngon thật hả?
- Ừ, mà mày phải ăn ít mới ngon kia.
Hà bỏ kẹo vào miệng, hương vị ngòn ngọt dễ chịu. Hạnh rủ:
- Chiều đi phố với tao nghe Hà, anh Tâm nói rủ mày đi nữa. Anh í hứa chiều nay mua cho tao cái ví mới màu xanh nữa kia, để mai mốt đựng tiền mới cơ chứ, mày thích cái gì hở Hà?
Hà thoáng nghĩ đến cái kẹp đỏ của con Hạnh hôm bữa. Mà thôi. Có lẽ Hà chả thích gì cả. Hà chỉ thích ở lại đây thôi, ở lại ăn tết với con Hạnh như năm ngoái cơ. Rồi mùng một Tết hai đứa lại đi chơi, lại bốc đầy hai túi hạt dưa thi nhau cắn xem đứa nào nổ to hơn. Hà không thích đi xa tí nào cả.
Con Hạnh giục:
- Sao hở Hà? Chiều nay nghe, đi có mày mới vui kìa.
- Ừ nhưng tao phải xin phép mẹ nữa kìa.
Nắng vỡ trên một khoảng sân vuông bé nhỏ, nắng mùa xuân nồng nàn, vàng đậm trên những khóm lá. Thời gian trôi đi, êm ái không một tiếng động. Có một chiếc lá xanh vừa rơi trên cánh tay trần của Hà, gió thì thổi buồn buồn trong tóc, Hà đu đưa chiếc xích đu lòng bỗng thấy bâng khuâng. Con Hạnh tì tay vào cằm:
- Nghĩ gì thế Hà?
Hà bối rối:
- Tao chả nghĩ gì cả, buồn ghê mày ạ.
- Sao lại buồn?
- Tao không thích đi xa.
Hạnh tẩn mẩn đùa với mấy chiếc lá:
- Tao cũng thế, sắp Tết rồi, năm nay tụi mình hết được đi chơi chung nhỉ?
Hà tần ngần:
- Giá được ở lại thì chắc vui lắm, giao thừa năm ngoái mày còn nhớ không Hạnh? Hai đứa mình theo mẹ lễ chùa rồi hái lộc nữa. Người đâu mà đông ơi là đông phải không?
Hạnh liếng thoắng:
- Tao thì tao nhớ hôm đó mày mải ngắm cái chị mặc áo tím va vào cả bực thềm trầy chân hết, đúng không?
Hà ngượng nghịu nhìn bạn:
- Chỉ tại chị ấy dễ thương quá chứ bộ, chứ đâu như chị Miên con bác Trâm ấy. Chị ấy điệu ghê cơ mày ạ, chỉ đen thui mà đánh phấn trắng bóc thấy ghê quá. Chị Miên chả đẹp mà cũng chả dễ thương tí nào Hạnh nhỉ.
Hạnh khoe:
- Tao ở cạnh bên thấy chị Miên bị la hoài. Mẹ chị ấy hay hét lắm cơ, chả hiểu sao bà í gầy thế mà chị Miên lại mập quá trời.
- Hạnh này, lớn chả thích tí nào nhỉ, tao thích làm con nít như bây giờ. Mẹ tao bảo làm người lớn khổ lắm, như chị Miên ấy.
- Nhưng hay bị ăn hiếp lắm, mỗi lần làm toán không ra tao bị anh Tâm cốc đầu hoài.
Hà bật cười:
- Tại mày làm toán không ra chứ đâu phải anh Tâm ăn hiếp. Tao thích có anh hiền như anh Tâm của mày. Tao thích có em nữa, búp bê thì chỉ biết cười chứ chả biết khóc mày nhỉ? Tao chả thích em búp bê luôn.
- Mày thích nhiều thế?
- Mà chả có cái thích nào được cả.
Hạnh ngẩn người:
- Ừ nhỉ, chắc tại mày thích mấy cái khó quá.
Nắng đã dịu trên lối đi nhỏ vào vườn. Hạnh nhìn trời rồi nhảy phóc xuống đất.
- Thôi tao đi về đây, sửa soạn chút nữa đi chơi nữa chứ. Nhớ nghe Hà, tao với anh Tâm qua rủ mày đi nha. Thế nào mẹ mày cũng cho mà.
Hà nhảy xuống ghế theo Hạnh, hai đứa nắm tay nhau băng qua lối sỏi. Trước cửa nhà Hạnh cây mít đứng một mình hôm nay sao Hà cảm thấy buồn buồn. Hà lại vừa thoáng nghĩ đến lúc xa Hạnh đấy. Rồi chả biết Hạnh sẽ chơi với ai mai mốt nhỉ. Hạnh dễ thương thế thì hẳn là phải có nhiều bạn. Còn Hà thì chắc sẽ lủi thủi một mình như gốc cây này mất thôi. Ở cái xứ lạ hoắc ấy Hạnh có quen ai đâu. Con Hạnh bước vô nhà lâu rồi mà Hà vẫn còn đứng đây ngẩn ngơ. Là xanh đan vòm ở trên đầu Hà, nắng vương tơ trên ấy. Hà nghe như có giọng hót của con chim nhỏ quen quen nào nữa: chả biết rồi mai mốt sẽ có con bé nào đứng lại chỗ này như Hà không? Nó có lặng nhìn đám lá xanh tươi mát và nghe chim hót hay không? Hà thấy thắc mắc ghê đi. Mà Hà cũng hay nghĩ lẩn thẩn nữa, mẹ biết mẹ lại trêu Hà mất thôi. Nhưng tại mẹ đấy, ai bảo mẹ chịu về trên ấy với cô Dung làm gì? Mẹ bắt Hà phải xa ngôi nhà quen thuộc, vườn hoa bé tí và cái ghế xích đu êm ái. Hà lại phải xa luôn con Hạnh có cái răng khểnh, góc sân be bé đầy lá me rụng vàng vào mỗi dịp hè. Chao ơi sao mà Hà buồn thế này. Hà lại cắn móng tay. Ơ hay, cái con chim be bé nào cứ hót hoài cho Hà buồn thêm ấy nhỉ?
Chuyến xe ngày hăm ba Tết từ từ tiến vào thành phố, con đường nhỏ trải nhựa phẳng phiu chứ chả còn gồ ghề như hồi nãy. Hà thấy bên đường đi có những hàng cây ngay ngắn chạy dài dài cứ y như bìa rừng. Mà rừng gì kỳ thế? Hà níu tay mẹ chỉ ra ngoài:
- Cái gì kia cơ mẹ?
Mẹ cười:
- Đồn điền cao su đấy con, đó, mấy cái chén họ buộc vào thân cây cho mủ rớt xuống vào đấy.
Hà cứ tròn mắt lên mà nhìn.
- Ngộ quá mẹ ơi, đất ở đây đỏ lòm hà, dơ quá hở? Mẹ, đấy là cao nguyên đất đỏ phải không mẹ?
Mẹ nhìn Hà âu yếm:
- Phải đấy, con bé này láu lắm, chút xíu nữa gặp cô Dung tha hồ mà hỏi nhé.
Hà le lưỡi:
- Eo ơi, ghê...
- Gì mà ghê đó chó con?
- Hà nũng nịu:
- Con sợ cô Dung lắm.
Mẹ buồn cười véo vào má Hà:
- Bậy nào, cô Dung hiền mà thương Hà lắm, có gì đâu mà sợ .
- Mẹ, cô Dung có con gái không mẹ?
- Có mà, Hà chả sợ phải buồn nhé, con Chi năm nay chín tuổi này, thằng Hải được hai tuổi hơn, có em nhỏ vậy thích chưa?
Hà reo lên:
- Con thích em bé lắm, vậy mà xưa giờ con chả biết chứ. Em Hải nhỏ xíu chắc ngộ lắm mẹ há.
Và rồi Hà thấy lòng mình nao nức ghê đi, Hà sắp có em rồi sướng quá. Để rồi Hà sẽ viết thư cho con Hạnh kể chuyện bé Hải mí được. Chắc Hạnh sẽ thích lắm cơ. Hà thích nhìn đôi mắt của Hạnh tròn lên thế này này và đôi môi hồng thì cứ hay buột lên những tiếng suýt xoa mỗi lần nghe Hà kể chuyện. Buổi sáng này khi Hà đi, Hạnh buồn nên mắt cũng buồn theo, bàn tay nhỏ xíu cứ bám vào áo Hà mãi. Anh Tâm xách hộ mẹ cái va li nặng ơi là nặng. Anh cười với Hà, xoa đầu Hà lần cuối dặn là Hà phải nhớ anh với Hạnh thật nhiều cơ. Hà nhớ nhiều lắm chứ, anh Tâm gầy gầy có mái tóc bềnh bồng cứ y như là nghệ sĩ thôi nè. Hà chả biết nghệ sĩ là cái gì, chỉ bắt chước mẹ thế thôi, mà hễ mỗi lần nói đến chữ đó là Hà với con Hạnh lại cười khúc khích. Anh Tâm cứ tròn mắt lên nhìn rồi hét:
- Ơ hay, mấy con bé này điên ấy hở?
Anh Tâm mà hét thì chả đứa nào sợ, thầy giáo gì mà gầy nhom thế. Hà chắc anh bị học trò ăn hiếp dữ lắm. Anh cũng hiền như cô Thu của Hà vậy đó. Mà bây giờ Hà cũng xa cô mất rồi. Hà tiếc ghê là ngôi trường bé tí lợp ngói đỏ, lớp Hà ở cuối sân trường, đằng trước thì có một cây phượng bé tí. Có một con chim hay hót trước đó, Hà mải nghe chim hót ưa bị cô la lắm. Nhưng mà Hà cũng ngoan lắm chứ, bao giờ Hà cũng thuộc bài, làm bài đầy đủ hết. Chả như con Minh ngồi bên cạnh, bàn tay nhỏ cứ hồng lên những lằn thước kẻ. Hà nghĩ hoài cũng chả hiểu sao con Minh nó lười thế. Anh Tâm ghét đứa nào lười lắm, mẹ cũng vậy thế nên Hà chả dám lười đâu. Ai cũng ghét Hà hết thì chắc Hà khóc mất thôi.
Mải nghĩ Hà quên khuấy mất việc ngó lung ra hai bên đường. Xe đến nơi khi nào Hà cũng chả biết. Mẹ xách va li dục Hà xuống xe. Eo ơi là sợ, Hà nhìn quanh mình thấy cái gì cũng lạ hoắc hết. Tỉnh nhỏ có khác, xe cộ lưa thưa bụi bặm mà người ta thì cứ hay nhìn chòng chọc vào mẹ con Hà ghê đi. Tự nhiên Hà thấy ngường ngượng, mẹ cũng bối rối ngơ ngác hết mấy giây. Sau cùng thì hai mẹ con cũng gọi được chiếc xích lô. Mẹ nói địa chỉ cô Dung với ông phu xe trong khi Hà ngẩn ngơ theo dõi những sinh hoạt của thành phố nhỏ hẹp này.
Nắng buổi chiều vàng tươi, nồng nàn ghê đi, mấy ngọn cây cao thì đẹp quá làm Hà nhìn mãi. Con Hạnh nói Ban mê thuột có nhiều người thiểu số lắm. Hà cứ quay qua quay lại hoài để tìm cho ra mấy ông Thượng đóng khố vải và tay thì cầm mác như trong trí Hà tưởng tượng mà mãi chả ra. Mẹ thấy mặt Hà cứ ngớ ra thì buồn cười, ký vào đầu Hà một cái:
- Nghĩ gì mà lắm thế, bé con?
Hà so vai, nhìn mẹ:
- Ở đây ngộ quá mẹ à.
- Hà thích không?
- Con cũng chả biết nữa mẹ à.
- Khí hậu ở nơi đây hơi lạnh đấy, Hà lại được dịp diện áo len nhé.
- Con chả thích mặc áo len.
Mẹ chỉ một chị tóc dài ơi là dài, áo trắng quần trắng đứng bên lề đường đất đỏ. Chị mặc cái áo len xanh đậm nữa chứ, trông thật dễ thương. Gió buổi chiều lồng lộng thổi tung cả tóc, cả áo của chị phấp phới, bụi bay mờ quanh chị coi "thần tiên" ghê đi. Xứ gì mà bụi gớm, làm Hà chảy cả nước mắt, Hà nhớ hôm nọ anh Tâm gọi đây là xứ "bụi mù trời" cơ mà. Mẹ lại kéo tay Hà:
- Hà xem kìa, mặc áo len như chị kia có phải dễ thương không?
- Nhưng phải mặc áo dài cơ mẹ.
Mẹ bật cười:
- Con bé khó tính thì thôi, đến nhà rồi kìa, xuống trước đi, mẹ trả tiền cái đã.
Hà nhảy xuống đất, ngơ ngác nhìn căn nhà xinh xắn trước mặt. Nhà có rào gỗ, một cái sân con bé tí sạch sẽ. Trong sân có cây anh đào xanh lá, mùa xuân hoa nở nhiều quá, những chùm hoa hồng hồng đong đưa trong gió. Chưa chi Hà đã thích ngôi nhà này rồi đó, dễ thương hơn nhà cũ của mình nhưng chắc... buồn hơn. Hà nghĩ đến đó mặt xụ xuống phụng phịu, mẹ phải dắt tay Hà đi qua đường loay hoay mở cổng rào. Hai mẹ con tiến vào sân trong, mặt đất ở đây ẩm mềm như những hôm trời mưa. Hà bước trên mấy cái lá khô. Gớm, sao mà chúng kêu to thế nhỉ? Nhưng mà tim của Hà đập còn to hơn thế nữa cơ. Hà lúng túng quá đi, chả biết chút nữa đây Hà sẽ phải nói những gì nhỉ? Con Chi, thằng Hải đâu sao chả có đứa nào chơi ở đằng trước hết, Hà thắc mắc ghê đi.
Lúc mẹ bắt đầu gõ cửa thì Hà chạy vòng ra sau lưng mẹ, tay nắm chặt tà áo lụa của mẹ. Trời ơi sao mà Hà hồi hộp quá đi mất, thế mà mẹ lại khoe với bác Tầm là Hà dạn lắm đấy. Một cánh lá xanh rơi ngay vào đầu Hà, Hà buông áo mẹ ra nhặt lấy. Cánh lá dễ thương quá đi, Hà sẽ gởi làm quà cho con Hạnh và bảo nó, ấy, cây lá xứ Thượng đấy. Không biết con Hạnh sẽ làm gì với chiếc lá này nhỉ? Hà bâng khuâng nghĩ ngợi rồi vô tình đưa chiếc lá lên mũi ngửi, thơm thơm... Giữa lúc ấy, cửa bật mở, cô Dung tiến ra ồn ào khi thấy mẹ con Hà. Cô cười to quá, mẹ cũng cười, mẹ đẩy Hà về phía cô:
- Đây, cháu Hà của cô...
Hà bị du về phía trước loạng choạng, cánh lá xanh rơi ra khỏi tay nó, bay vòng vòng trên mặt đất và nằm im sau gốc Anh Đào lúc nào Hà chả biết.
- Trường này đây hà Chi?
- Ừ, dễ thương không?
Hà nghiêng đầu ngắm:
- Dễ thương thật.
- Vào trong dễ thương hơn chị Hà ơi.
Bé Chi nắm tay Hà, tung tăng bước. Hà đi theo bỡ ngỡ.
- Trường nhiều cây quá há Chi.
Hà thấy cây phượng to lớn gấp mấy lần cây phượng trước lớp ngày xưa của Hà – tỏa bóng mát rợp một khoảng, ba bốn cây Sứ đứng thẳng hàng, sân trường sao mà rộng ghê đó.
Chi kéo Hà về phía sau:
- Chị Hà xem lớp của Chi nè, đẹp chưa?
Lớp học của Chi nằm ở đầu dãy, sát ngay cái vườn hoa thật đẹp, đủ loại hoa. Hà thích quá, ước ngay là mình được học chỗ này, Hà suýt soa:
- Thích quá Chi à, mai mốt chị được học chỗ này không nhỉ?
- Dãy lớp nhì ở tận đằng trước lận cơ, chị lại đây Chi chỉ cho.
Chi chạy trước, Hà nôn nao theo sau. Trời đất dịu dàng quá và không khí thì ướp men mật ngọt hay sao. Hà thấy lòng lâng lâng chỉ muốn được ca hót như con sơn ca bé tí kia. Bãi cỏ xanh mát, mượt mà dưới chân Hà, nắng rải đều một màu vàng óng trên đó, Hà nghĩ nếu mà hốt được một tí nắng ấy mà về may áo cho mẹ thì đẹp không biết ngần nào. Nắng ở đây dịu dàng óng ả quá đi, cả trên mái tóc Nhật bản của Chi cũng nhuộm đầy một màu óng ả đó nữa. Một dãy lớp học xinh xắn hiện ra trước mắt Hà với những khuôn cửa kính trong vắt. Hà nhảy ba bước một lên thềm cao, tì tay vào lan can, reo vui:
- Trời ơi, ở đây sướng hơn nhiều, xem kìa...
Chi mỉm cười trong khi Hà suýt soa. Ở đây thích quá đi, từ chỗ nầy Hà có thể trông ra bên tay phải là một hàng rào đầy những lá xanh. Kế đó, tượng Đức Mẹ trắng tinh dịu dàng đứng trên bục xi măng xây tròn trong một góc hơi tối của sân trường. Dưới bóng mát của những cây Sứ, Hà thấy dường như Đức Mẹ mỉm cười với Hà, nắng nhày múa lung linh trên đó đẹp quá. Chi bảo mùa hạ hoa sứ rụng trắng mặt đất, rải đầy trên vai, trên chân Đức Mẹ trông lại còn đẹp hơn nữa làm Hà chỉ nôn nao mong cho đến hè để được ngắm cảnh đó. Qua tết là Hà được ngồi học ở nơi đây rồi đấy nhé, Hà thích quá đi, chưa gì đã thấy thương ngôi trường xa lạ này rồi.
Buổi sáng mùa xuân đẹp hơn bao giờ hết, không khí đượm mùi thơm của những cánh hoa rực rỡ. Gió thổi trống không trên đầu Hà, nó uể oải ngồi xuống bãi cỏ kéo theo bé Chi.
- Mỏi chân quá Chi à.
Chi vẫn nhịp nhịp đôi chân:
- Chi thích chạy trên cỏ cơ.
Hà buồn cười nhìn con bé liếng thoắng ấy.
- Mẹ bảo con gái thì chạy ít thôi, để dành tí nữa ra phố xem người ta bán hàng Tết đi.
- Ừ, thì thôi vậy.
Hà ngồi bên cạnh Chi, hai đứa táy máy ngắt những cọng cỏ xanh non mềm mại. bầu trời thì trong vắt và xa thẳm qua những cành lá xôn xao trên đầu. Mây trắng trôi bềnh bồng hun hút tận cuối trời xa. Không dưng Hà lại thấy buồn buồn, chả biết giờ phút này con Hạnh đang làm gì nhỉ? Hôm nay 28 Tết nghỉ học rồi, buổi sáng trời đẹp thế này chắc Hạnh thế nào cũng đi chơi một vòng với anh Tâm ấy mà. Hay là Hạnh buồn, ngồi gọn trong chiếc ghế mây như con mèo con cũng không chừng. Hà nhớ lại cái phòng khách nhà con Hạnh, sang và đẹp quá chừng. Những cái màn hoa xanh mát giăng đầy, tủ kính bóng lộn, bàn ghế thì bự ơi là bự. Nhà con Hạnh ăn Tết thì khỏi chê, bánh mứt, rượu trà tùm lum cả ra, Hạnh nó sướng ơi là sướng. Giờ đây Hà như còn ngửi thấy cả mùi thơm của hộp bánh quế, những hạt sen vàng tròn tròn và cả mùi hoa huệ gay gay trên bàn thờ sáng choang ánh nến...
Những con bướm vàng lượn vòng lên hàng hoa tươi mát, lượn vòng trong nỗi nhớ không nguôi của Hà. Hà ngẩn ngơ nhìn theo cánh bướm, miệng hát vu vơ một bài hát cô Thu dạy khi xưa: "... bướm vàng lấp lánh chập chờn bay, bay trên cành, có ao xanh, áo đỏ uốn lả lơi nhịp nhàng. Bướm đậu trên ngàn. Bướm đậu trên ngàn. Trên ngàn tơ liễu biếc, mỹ nhân đưa mắt, thẹn cánh rung rinh..." Bé Chi vỗ tay thật to làm Hà vỡ mộng.
- Chị Hà hát hay quá, dạy em bài đó đi.
Mắt Chi tròn, tròn giống như mắt Hạnh, Hà thấy lòng mình nao nao sao đâu.
- Thủng thẳng rồi chị dạy cho Chi. Bây giờ về chưa? Về sửa soạn chiều đi chợ Tết với mẹ nữa Chi ơi.
- Nhưng Chi chưa chỉ cho chị Hà xem chỗ này nữa, ngộ lắm cơ.
Những nhánh tre cao vút đến hay chĩa ra trước mặt Hà, lá tre nhọn rụng đầy mặt đất, hai chị em nắm tay băng quá đám lá khô ấy, tiếng tre kêu răng rắc, tiếng lá xào xạc trong gió làm Hà cảm thấy vui tai. Khuất sau mái tưởng loang lổ là một khoảng đất trống, nơi đấy hai ba cây trúc đứng thẳng vàng hoe. Chi sờ sẫm thân cây, mắt sáng ngời.
- Đây này chị Hà, tên em khắc đó. Tụi bạn em đứa nào cũng tranh nhau khắc tên vào đây cả, đẹp không?
Hà ghé mắt nhìn, bốn chữ Trần thị Bích Chi nằm nghiêng vụng về bên những hàng chữ khác. Hà đọc được nhiều tên hay quá đi. Chắc mấy đứa này học cùng lớp với bé Chi đây. Hà thấy ngộ ngộ nên bắt chước lấy cây vạch, mãi mà chỉ được mấy chữ mờ mờ. Hà khắc cả tên con Hạnh vào nữa, kỷ niệm lần đầu Hà đến thăm trường mới đấy nghe Hạnh. Chi bảo Hà viết thêm ngày vào nữa để đừng quên ngày hôm nay. Hà thì Hà chả quên được đâu, mai mốt con Hạnh mà thấy được hàng chữ này thì thích biết bao...
Lúc về hai đứa đi ngang qua chợ, cái chợ nhỏ đầy những rác rưởi không như cái đường nhà cô Dung mỗi sáng đều có bác quét đường quét thật sạch lá. Từ sáng sớm, sương còn giăng trên những hàng cây cao bên đường là Hà đã thấy bác còm cõi trong màu áo quen thuộc. Hà cầu trời cho gió đừng làm lá rụng nhiều quá, chả ngày nào mà đường không ngập lá cả, chắc bác ấy phải ghét lá lắm đấy. Chi dẫn Hà đi vào mấy con đường nhỏ, hai đứa cứ nhìn hoài vào mấy hàng bánh mứt thơm phức. Hạt dưa thì đỏ tươi, dưa hấu chất đống lại xanh ngắt trông dễ thèm quá. Hà quên cả mỏi chân, chả thấy những ngón hồng hồng ấy đỏ lên vì lem lấm bụi đường nữa.
Buổi sáng của một ngày đầu năm Hà mặc áo mới màu xanh, chân đi đôi dép nhỏ, cô Dung lại gài cho Hà một cái hoa xanh có những tua dài rũ xuống thật đẹp nữa. Bé Chi cứ khen Hà dễ thương làm Hà mắc cỡ ghê đi, Hà cứ chạy ra rồi lại chạy vào, thấy bé Vũ đang ngồi nghịch xe hơi nhựa một mình lại "mi" vào cái má phinh phính của Vũ một cái. Lại sắp đến giờ đi lễ chùa rồi lại đi chúc Tết nữa cơ đấy, mà năm nay thì mẹ con Hà chả quen ai nên đành "tháp tùng" cô Dung đấy. Bé Chi hay hát lắm, từ sáng đến giờ cứ hát hoài. Mẹ bảo năm mới mà hát thế thì cả năm cứ hát hoài cho mà coi, coi chừng biến thành con chim đấy làm Hà với Chi cười quá.
Hà cắn hạt dưa đỏ cả môi, bánh kẹo thì ngọt quá nên Hà mau chán. Hà lựa một cái bánh thơm thơm cho bé Vũ và nói bé ăn dùm cho con Hạnh. Hạnh ơi, năm nay mày đi lễ chùa một mình vậy nhé, tao sẽ xin cho mày cười hoài thôi hà.
Chi rủ Hà chạy ra đầu đường chơi vì mẹ với cô Dung mà sửa soạn thì lâu phải biết. Hà buồn cười ghê đi, người lớn làm gì cũng lâu cả. Hai đứa dắt tay nhau thơ thẩn, đường phố hôm nay đẹp hẳn ra, cả người ta cũng thế. Chi cứ chỉ chỏ mấy cô áo xanh áo đỏ đi qua rồi cười khúc khích, nhái giọng bắc:
- Điệu ơi là điệu... chị Hà nhỉ?
Trời mùa xuân mát ơi là mát, Hà hít hít không khí vào lồng ngực. Hay nhỉ, mới hôm qua mà giờ đây Hà lại thêm một tuổi rồi. Hà tò mò ngắm Chi, con bé vẫn thế thôi chứ chả có gì hết, khi nào thì mình biết là mình lớn nhỉ? Hà thắc mắc ghê đi khi nhìn những bà già mặc áo lam lũ lượt đến chùa. Con đường nhỏ tấp nập xe cộ người đi, đứng đây Hà có thể trông thấy nóc chùa cong cong, có hai con rồng ngậm ngọc uốn khúc nơi đó nữa. Những chùm lá xanh cao vươn lên từ đó, Hà nắm tay Chi đong đưa:
- Một tí nữa tụi mình sẽ đến chùa làm lễ rồi hái lộc nhỉ?
- Chi chọn cành nào có hoa thật đẹp cơ, còn chị Hà thì sao?
Bụi mưa bay mơ hồ đâu đây, mỏng và thoảng nhẹ như khói sương. Lá xanh trong mắt, trong nỗi nhớ bùi ngùi, Hà không phân tích được những ý nghĩ trong lòng mình. Này Hạnh ơi, có phải trời mưa thì lá xanh không? Mùa xuân thì phải có mưa bụi cơ nữa mới đẹp. Chi cười với Hà nhưng Chi thì không có cái răng khểnh một bên, Hà nắm tay Chi tung tăng trên phố.
- Chị Hà thích một cành lá xanh, xanh thật là xanh Chi ạ. Nắng bừng vỡ một lần trên hàng sương lóng lánh. Mùa xuân về cho lá xanh mới, Hà nhìn Chi thật lâu. Hình như có con chim khuyên nào đang hót bên Hà thật đấy Chi dễ yêu.
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 172, ra ngày 1-3-1972)
Nắng buổi trưa chói chang, Hà lén mẹ qua rủ con Hạnh ra vườn chơi. Cái vườn bé tí của Hà đấy mà, rồi chả biết sau này ai sẽ tưới nước, bắt sâu mỗi ngày nữa hay là để tụi nó héo úa mất thôi. Hà kéo tay con Hạnh ngồi bên chiếc xích đu.
- Hạnh này!
- Gì?
- Trưa nắng chứ không đẹp nhỉ?
Hạnh nhấm nháp chiếc lá xanh một cách lơ đãng.
- Buổi trưa như thế này tao chỉ thấy buồn ngủ thôi.
Gió buổi trưa hiu hiu thổi chỉ đủ làm cho tóc Hà bay nhẹ, nó thấy nhột nhột ở nơi gáy. Con Hạnh móc trong túi ra hai cái kẹo.
- Ăn đi Hà, kẹo Tết đấy, anh Tâm cho tao hai cái, ngon lắm cơ.
- Ngon thật hả?
- Ừ, mà mày phải ăn ít mới ngon kia.
Hà bỏ kẹo vào miệng, hương vị ngòn ngọt dễ chịu. Hạnh rủ:
- Chiều đi phố với tao nghe Hà, anh Tâm nói rủ mày đi nữa. Anh í hứa chiều nay mua cho tao cái ví mới màu xanh nữa kia, để mai mốt đựng tiền mới cơ chứ, mày thích cái gì hở Hà?
Hà thoáng nghĩ đến cái kẹp đỏ của con Hạnh hôm bữa. Mà thôi. Có lẽ Hà chả thích gì cả. Hà chỉ thích ở lại đây thôi, ở lại ăn tết với con Hạnh như năm ngoái cơ. Rồi mùng một Tết hai đứa lại đi chơi, lại bốc đầy hai túi hạt dưa thi nhau cắn xem đứa nào nổ to hơn. Hà không thích đi xa tí nào cả.
Con Hạnh giục:
- Sao hở Hà? Chiều nay nghe, đi có mày mới vui kìa.
- Ừ nhưng tao phải xin phép mẹ nữa kìa.
Nắng vỡ trên một khoảng sân vuông bé nhỏ, nắng mùa xuân nồng nàn, vàng đậm trên những khóm lá. Thời gian trôi đi, êm ái không một tiếng động. Có một chiếc lá xanh vừa rơi trên cánh tay trần của Hà, gió thì thổi buồn buồn trong tóc, Hà đu đưa chiếc xích đu lòng bỗng thấy bâng khuâng. Con Hạnh tì tay vào cằm:
- Nghĩ gì thế Hà?
Hà bối rối:
- Tao chả nghĩ gì cả, buồn ghê mày ạ.
- Sao lại buồn?
- Tao không thích đi xa.
Hạnh tẩn mẩn đùa với mấy chiếc lá:
- Tao cũng thế, sắp Tết rồi, năm nay tụi mình hết được đi chơi chung nhỉ?
Hà tần ngần:
- Giá được ở lại thì chắc vui lắm, giao thừa năm ngoái mày còn nhớ không Hạnh? Hai đứa mình theo mẹ lễ chùa rồi hái lộc nữa. Người đâu mà đông ơi là đông phải không?
Hạnh liếng thoắng:
- Tao thì tao nhớ hôm đó mày mải ngắm cái chị mặc áo tím va vào cả bực thềm trầy chân hết, đúng không?
Hà ngượng nghịu nhìn bạn:
- Chỉ tại chị ấy dễ thương quá chứ bộ, chứ đâu như chị Miên con bác Trâm ấy. Chị ấy điệu ghê cơ mày ạ, chỉ đen thui mà đánh phấn trắng bóc thấy ghê quá. Chị Miên chả đẹp mà cũng chả dễ thương tí nào Hạnh nhỉ.
Hạnh khoe:
- Tao ở cạnh bên thấy chị Miên bị la hoài. Mẹ chị ấy hay hét lắm cơ, chả hiểu sao bà í gầy thế mà chị Miên lại mập quá trời.
- Hạnh này, lớn chả thích tí nào nhỉ, tao thích làm con nít như bây giờ. Mẹ tao bảo làm người lớn khổ lắm, như chị Miên ấy.
- Nhưng hay bị ăn hiếp lắm, mỗi lần làm toán không ra tao bị anh Tâm cốc đầu hoài.
Hà bật cười:
- Tại mày làm toán không ra chứ đâu phải anh Tâm ăn hiếp. Tao thích có anh hiền như anh Tâm của mày. Tao thích có em nữa, búp bê thì chỉ biết cười chứ chả biết khóc mày nhỉ? Tao chả thích em búp bê luôn.
- Mày thích nhiều thế?
- Mà chả có cái thích nào được cả.
Hạnh ngẩn người:
- Ừ nhỉ, chắc tại mày thích mấy cái khó quá.
Nắng đã dịu trên lối đi nhỏ vào vườn. Hạnh nhìn trời rồi nhảy phóc xuống đất.
- Thôi tao đi về đây, sửa soạn chút nữa đi chơi nữa chứ. Nhớ nghe Hà, tao với anh Tâm qua rủ mày đi nha. Thế nào mẹ mày cũng cho mà.
Hà nhảy xuống ghế theo Hạnh, hai đứa nắm tay nhau băng qua lối sỏi. Trước cửa nhà Hạnh cây mít đứng một mình hôm nay sao Hà cảm thấy buồn buồn. Hà lại vừa thoáng nghĩ đến lúc xa Hạnh đấy. Rồi chả biết Hạnh sẽ chơi với ai mai mốt nhỉ. Hạnh dễ thương thế thì hẳn là phải có nhiều bạn. Còn Hà thì chắc sẽ lủi thủi một mình như gốc cây này mất thôi. Ở cái xứ lạ hoắc ấy Hạnh có quen ai đâu. Con Hạnh bước vô nhà lâu rồi mà Hà vẫn còn đứng đây ngẩn ngơ. Là xanh đan vòm ở trên đầu Hà, nắng vương tơ trên ấy. Hà nghe như có giọng hót của con chim nhỏ quen quen nào nữa: chả biết rồi mai mốt sẽ có con bé nào đứng lại chỗ này như Hà không? Nó có lặng nhìn đám lá xanh tươi mát và nghe chim hót hay không? Hà thấy thắc mắc ghê đi. Mà Hà cũng hay nghĩ lẩn thẩn nữa, mẹ biết mẹ lại trêu Hà mất thôi. Nhưng tại mẹ đấy, ai bảo mẹ chịu về trên ấy với cô Dung làm gì? Mẹ bắt Hà phải xa ngôi nhà quen thuộc, vườn hoa bé tí và cái ghế xích đu êm ái. Hà lại phải xa luôn con Hạnh có cái răng khểnh, góc sân be bé đầy lá me rụng vàng vào mỗi dịp hè. Chao ơi sao mà Hà buồn thế này. Hà lại cắn móng tay. Ơ hay, cái con chim be bé nào cứ hót hoài cho Hà buồn thêm ấy nhỉ?
*
Chuyến xe ngày hăm ba Tết từ từ tiến vào thành phố, con đường nhỏ trải nhựa phẳng phiu chứ chả còn gồ ghề như hồi nãy. Hà thấy bên đường đi có những hàng cây ngay ngắn chạy dài dài cứ y như bìa rừng. Mà rừng gì kỳ thế? Hà níu tay mẹ chỉ ra ngoài:
- Cái gì kia cơ mẹ?
Mẹ cười:
- Đồn điền cao su đấy con, đó, mấy cái chén họ buộc vào thân cây cho mủ rớt xuống vào đấy.
Hà cứ tròn mắt lên mà nhìn.
- Ngộ quá mẹ ơi, đất ở đây đỏ lòm hà, dơ quá hở? Mẹ, đấy là cao nguyên đất đỏ phải không mẹ?
Mẹ nhìn Hà âu yếm:
- Phải đấy, con bé này láu lắm, chút xíu nữa gặp cô Dung tha hồ mà hỏi nhé.
Hà le lưỡi:
- Eo ơi, ghê...
- Gì mà ghê đó chó con?
- Hà nũng nịu:
- Con sợ cô Dung lắm.
Mẹ buồn cười véo vào má Hà:
- Bậy nào, cô Dung hiền mà thương Hà lắm, có gì đâu mà sợ .
- Mẹ, cô Dung có con gái không mẹ?
- Có mà, Hà chả sợ phải buồn nhé, con Chi năm nay chín tuổi này, thằng Hải được hai tuổi hơn, có em nhỏ vậy thích chưa?
Hà reo lên:
- Con thích em bé lắm, vậy mà xưa giờ con chả biết chứ. Em Hải nhỏ xíu chắc ngộ lắm mẹ há.
Và rồi Hà thấy lòng mình nao nức ghê đi, Hà sắp có em rồi sướng quá. Để rồi Hà sẽ viết thư cho con Hạnh kể chuyện bé Hải mí được. Chắc Hạnh sẽ thích lắm cơ. Hà thích nhìn đôi mắt của Hạnh tròn lên thế này này và đôi môi hồng thì cứ hay buột lên những tiếng suýt xoa mỗi lần nghe Hà kể chuyện. Buổi sáng này khi Hà đi, Hạnh buồn nên mắt cũng buồn theo, bàn tay nhỏ xíu cứ bám vào áo Hà mãi. Anh Tâm xách hộ mẹ cái va li nặng ơi là nặng. Anh cười với Hà, xoa đầu Hà lần cuối dặn là Hà phải nhớ anh với Hạnh thật nhiều cơ. Hà nhớ nhiều lắm chứ, anh Tâm gầy gầy có mái tóc bềnh bồng cứ y như là nghệ sĩ thôi nè. Hà chả biết nghệ sĩ là cái gì, chỉ bắt chước mẹ thế thôi, mà hễ mỗi lần nói đến chữ đó là Hà với con Hạnh lại cười khúc khích. Anh Tâm cứ tròn mắt lên nhìn rồi hét:
- Ơ hay, mấy con bé này điên ấy hở?
Anh Tâm mà hét thì chả đứa nào sợ, thầy giáo gì mà gầy nhom thế. Hà chắc anh bị học trò ăn hiếp dữ lắm. Anh cũng hiền như cô Thu của Hà vậy đó. Mà bây giờ Hà cũng xa cô mất rồi. Hà tiếc ghê là ngôi trường bé tí lợp ngói đỏ, lớp Hà ở cuối sân trường, đằng trước thì có một cây phượng bé tí. Có một con chim hay hót trước đó, Hà mải nghe chim hót ưa bị cô la lắm. Nhưng mà Hà cũng ngoan lắm chứ, bao giờ Hà cũng thuộc bài, làm bài đầy đủ hết. Chả như con Minh ngồi bên cạnh, bàn tay nhỏ cứ hồng lên những lằn thước kẻ. Hà nghĩ hoài cũng chả hiểu sao con Minh nó lười thế. Anh Tâm ghét đứa nào lười lắm, mẹ cũng vậy thế nên Hà chả dám lười đâu. Ai cũng ghét Hà hết thì chắc Hà khóc mất thôi.
Mải nghĩ Hà quên khuấy mất việc ngó lung ra hai bên đường. Xe đến nơi khi nào Hà cũng chả biết. Mẹ xách va li dục Hà xuống xe. Eo ơi là sợ, Hà nhìn quanh mình thấy cái gì cũng lạ hoắc hết. Tỉnh nhỏ có khác, xe cộ lưa thưa bụi bặm mà người ta thì cứ hay nhìn chòng chọc vào mẹ con Hà ghê đi. Tự nhiên Hà thấy ngường ngượng, mẹ cũng bối rối ngơ ngác hết mấy giây. Sau cùng thì hai mẹ con cũng gọi được chiếc xích lô. Mẹ nói địa chỉ cô Dung với ông phu xe trong khi Hà ngẩn ngơ theo dõi những sinh hoạt của thành phố nhỏ hẹp này.
Nắng buổi chiều vàng tươi, nồng nàn ghê đi, mấy ngọn cây cao thì đẹp quá làm Hà nhìn mãi. Con Hạnh nói Ban mê thuột có nhiều người thiểu số lắm. Hà cứ quay qua quay lại hoài để tìm cho ra mấy ông Thượng đóng khố vải và tay thì cầm mác như trong trí Hà tưởng tượng mà mãi chả ra. Mẹ thấy mặt Hà cứ ngớ ra thì buồn cười, ký vào đầu Hà một cái:
- Nghĩ gì mà lắm thế, bé con?
Hà so vai, nhìn mẹ:
- Ở đây ngộ quá mẹ à.
- Hà thích không?
- Con cũng chả biết nữa mẹ à.
- Khí hậu ở nơi đây hơi lạnh đấy, Hà lại được dịp diện áo len nhé.
- Con chả thích mặc áo len.
Mẹ chỉ một chị tóc dài ơi là dài, áo trắng quần trắng đứng bên lề đường đất đỏ. Chị mặc cái áo len xanh đậm nữa chứ, trông thật dễ thương. Gió buổi chiều lồng lộng thổi tung cả tóc, cả áo của chị phấp phới, bụi bay mờ quanh chị coi "thần tiên" ghê đi. Xứ gì mà bụi gớm, làm Hà chảy cả nước mắt, Hà nhớ hôm nọ anh Tâm gọi đây là xứ "bụi mù trời" cơ mà. Mẹ lại kéo tay Hà:
- Hà xem kìa, mặc áo len như chị kia có phải dễ thương không?
- Nhưng phải mặc áo dài cơ mẹ.
Mẹ bật cười:
- Con bé khó tính thì thôi, đến nhà rồi kìa, xuống trước đi, mẹ trả tiền cái đã.
Hà nhảy xuống đất, ngơ ngác nhìn căn nhà xinh xắn trước mặt. Nhà có rào gỗ, một cái sân con bé tí sạch sẽ. Trong sân có cây anh đào xanh lá, mùa xuân hoa nở nhiều quá, những chùm hoa hồng hồng đong đưa trong gió. Chưa chi Hà đã thích ngôi nhà này rồi đó, dễ thương hơn nhà cũ của mình nhưng chắc... buồn hơn. Hà nghĩ đến đó mặt xụ xuống phụng phịu, mẹ phải dắt tay Hà đi qua đường loay hoay mở cổng rào. Hai mẹ con tiến vào sân trong, mặt đất ở đây ẩm mềm như những hôm trời mưa. Hà bước trên mấy cái lá khô. Gớm, sao mà chúng kêu to thế nhỉ? Nhưng mà tim của Hà đập còn to hơn thế nữa cơ. Hà lúng túng quá đi, chả biết chút nữa đây Hà sẽ phải nói những gì nhỉ? Con Chi, thằng Hải đâu sao chả có đứa nào chơi ở đằng trước hết, Hà thắc mắc ghê đi.
Lúc mẹ bắt đầu gõ cửa thì Hà chạy vòng ra sau lưng mẹ, tay nắm chặt tà áo lụa của mẹ. Trời ơi sao mà Hà hồi hộp quá đi mất, thế mà mẹ lại khoe với bác Tầm là Hà dạn lắm đấy. Một cánh lá xanh rơi ngay vào đầu Hà, Hà buông áo mẹ ra nhặt lấy. Cánh lá dễ thương quá đi, Hà sẽ gởi làm quà cho con Hạnh và bảo nó, ấy, cây lá xứ Thượng đấy. Không biết con Hạnh sẽ làm gì với chiếc lá này nhỉ? Hà bâng khuâng nghĩ ngợi rồi vô tình đưa chiếc lá lên mũi ngửi, thơm thơm... Giữa lúc ấy, cửa bật mở, cô Dung tiến ra ồn ào khi thấy mẹ con Hà. Cô cười to quá, mẹ cũng cười, mẹ đẩy Hà về phía cô:
- Đây, cháu Hà của cô...
Hà bị du về phía trước loạng choạng, cánh lá xanh rơi ra khỏi tay nó, bay vòng vòng trên mặt đất và nằm im sau gốc Anh Đào lúc nào Hà chả biết.
*
- Trường này đây hà Chi?
- Ừ, dễ thương không?
Hà nghiêng đầu ngắm:
- Dễ thương thật.
- Vào trong dễ thương hơn chị Hà ơi.
Bé Chi nắm tay Hà, tung tăng bước. Hà đi theo bỡ ngỡ.
- Trường nhiều cây quá há Chi.
Hà thấy cây phượng to lớn gấp mấy lần cây phượng trước lớp ngày xưa của Hà – tỏa bóng mát rợp một khoảng, ba bốn cây Sứ đứng thẳng hàng, sân trường sao mà rộng ghê đó.
Chi kéo Hà về phía sau:
- Chị Hà xem lớp của Chi nè, đẹp chưa?
Lớp học của Chi nằm ở đầu dãy, sát ngay cái vườn hoa thật đẹp, đủ loại hoa. Hà thích quá, ước ngay là mình được học chỗ này, Hà suýt soa:
- Thích quá Chi à, mai mốt chị được học chỗ này không nhỉ?
- Dãy lớp nhì ở tận đằng trước lận cơ, chị lại đây Chi chỉ cho.
Chi chạy trước, Hà nôn nao theo sau. Trời đất dịu dàng quá và không khí thì ướp men mật ngọt hay sao. Hà thấy lòng lâng lâng chỉ muốn được ca hót như con sơn ca bé tí kia. Bãi cỏ xanh mát, mượt mà dưới chân Hà, nắng rải đều một màu vàng óng trên đó, Hà nghĩ nếu mà hốt được một tí nắng ấy mà về may áo cho mẹ thì đẹp không biết ngần nào. Nắng ở đây dịu dàng óng ả quá đi, cả trên mái tóc Nhật bản của Chi cũng nhuộm đầy một màu óng ả đó nữa. Một dãy lớp học xinh xắn hiện ra trước mắt Hà với những khuôn cửa kính trong vắt. Hà nhảy ba bước một lên thềm cao, tì tay vào lan can, reo vui:
- Trời ơi, ở đây sướng hơn nhiều, xem kìa...
Chi mỉm cười trong khi Hà suýt soa. Ở đây thích quá đi, từ chỗ nầy Hà có thể trông ra bên tay phải là một hàng rào đầy những lá xanh. Kế đó, tượng Đức Mẹ trắng tinh dịu dàng đứng trên bục xi măng xây tròn trong một góc hơi tối của sân trường. Dưới bóng mát của những cây Sứ, Hà thấy dường như Đức Mẹ mỉm cười với Hà, nắng nhày múa lung linh trên đó đẹp quá. Chi bảo mùa hạ hoa sứ rụng trắng mặt đất, rải đầy trên vai, trên chân Đức Mẹ trông lại còn đẹp hơn nữa làm Hà chỉ nôn nao mong cho đến hè để được ngắm cảnh đó. Qua tết là Hà được ngồi học ở nơi đây rồi đấy nhé, Hà thích quá đi, chưa gì đã thấy thương ngôi trường xa lạ này rồi.
Buổi sáng mùa xuân đẹp hơn bao giờ hết, không khí đượm mùi thơm của những cánh hoa rực rỡ. Gió thổi trống không trên đầu Hà, nó uể oải ngồi xuống bãi cỏ kéo theo bé Chi.
- Mỏi chân quá Chi à.
Chi vẫn nhịp nhịp đôi chân:
- Chi thích chạy trên cỏ cơ.
Hà buồn cười nhìn con bé liếng thoắng ấy.
- Mẹ bảo con gái thì chạy ít thôi, để dành tí nữa ra phố xem người ta bán hàng Tết đi.
- Ừ, thì thôi vậy.
Hà ngồi bên cạnh Chi, hai đứa táy máy ngắt những cọng cỏ xanh non mềm mại. bầu trời thì trong vắt và xa thẳm qua những cành lá xôn xao trên đầu. Mây trắng trôi bềnh bồng hun hút tận cuối trời xa. Không dưng Hà lại thấy buồn buồn, chả biết giờ phút này con Hạnh đang làm gì nhỉ? Hôm nay 28 Tết nghỉ học rồi, buổi sáng trời đẹp thế này chắc Hạnh thế nào cũng đi chơi một vòng với anh Tâm ấy mà. Hay là Hạnh buồn, ngồi gọn trong chiếc ghế mây như con mèo con cũng không chừng. Hà nhớ lại cái phòng khách nhà con Hạnh, sang và đẹp quá chừng. Những cái màn hoa xanh mát giăng đầy, tủ kính bóng lộn, bàn ghế thì bự ơi là bự. Nhà con Hạnh ăn Tết thì khỏi chê, bánh mứt, rượu trà tùm lum cả ra, Hạnh nó sướng ơi là sướng. Giờ đây Hà như còn ngửi thấy cả mùi thơm của hộp bánh quế, những hạt sen vàng tròn tròn và cả mùi hoa huệ gay gay trên bàn thờ sáng choang ánh nến...
Những con bướm vàng lượn vòng lên hàng hoa tươi mát, lượn vòng trong nỗi nhớ không nguôi của Hà. Hà ngẩn ngơ nhìn theo cánh bướm, miệng hát vu vơ một bài hát cô Thu dạy khi xưa: "... bướm vàng lấp lánh chập chờn bay, bay trên cành, có ao xanh, áo đỏ uốn lả lơi nhịp nhàng. Bướm đậu trên ngàn. Bướm đậu trên ngàn. Trên ngàn tơ liễu biếc, mỹ nhân đưa mắt, thẹn cánh rung rinh..." Bé Chi vỗ tay thật to làm Hà vỡ mộng.
- Chị Hà hát hay quá, dạy em bài đó đi.
Mắt Chi tròn, tròn giống như mắt Hạnh, Hà thấy lòng mình nao nao sao đâu.
- Thủng thẳng rồi chị dạy cho Chi. Bây giờ về chưa? Về sửa soạn chiều đi chợ Tết với mẹ nữa Chi ơi.
- Nhưng Chi chưa chỉ cho chị Hà xem chỗ này nữa, ngộ lắm cơ.
Những nhánh tre cao vút đến hay chĩa ra trước mặt Hà, lá tre nhọn rụng đầy mặt đất, hai chị em nắm tay băng quá đám lá khô ấy, tiếng tre kêu răng rắc, tiếng lá xào xạc trong gió làm Hà cảm thấy vui tai. Khuất sau mái tưởng loang lổ là một khoảng đất trống, nơi đấy hai ba cây trúc đứng thẳng vàng hoe. Chi sờ sẫm thân cây, mắt sáng ngời.
- Đây này chị Hà, tên em khắc đó. Tụi bạn em đứa nào cũng tranh nhau khắc tên vào đây cả, đẹp không?
Hà ghé mắt nhìn, bốn chữ Trần thị Bích Chi nằm nghiêng vụng về bên những hàng chữ khác. Hà đọc được nhiều tên hay quá đi. Chắc mấy đứa này học cùng lớp với bé Chi đây. Hà thấy ngộ ngộ nên bắt chước lấy cây vạch, mãi mà chỉ được mấy chữ mờ mờ. Hà khắc cả tên con Hạnh vào nữa, kỷ niệm lần đầu Hà đến thăm trường mới đấy nghe Hạnh. Chi bảo Hà viết thêm ngày vào nữa để đừng quên ngày hôm nay. Hà thì Hà chả quên được đâu, mai mốt con Hạnh mà thấy được hàng chữ này thì thích biết bao...
Lúc về hai đứa đi ngang qua chợ, cái chợ nhỏ đầy những rác rưởi không như cái đường nhà cô Dung mỗi sáng đều có bác quét đường quét thật sạch lá. Từ sáng sớm, sương còn giăng trên những hàng cây cao bên đường là Hà đã thấy bác còm cõi trong màu áo quen thuộc. Hà cầu trời cho gió đừng làm lá rụng nhiều quá, chả ngày nào mà đường không ngập lá cả, chắc bác ấy phải ghét lá lắm đấy. Chi dẫn Hà đi vào mấy con đường nhỏ, hai đứa cứ nhìn hoài vào mấy hàng bánh mứt thơm phức. Hạt dưa thì đỏ tươi, dưa hấu chất đống lại xanh ngắt trông dễ thèm quá. Hà quên cả mỏi chân, chả thấy những ngón hồng hồng ấy đỏ lên vì lem lấm bụi đường nữa.
*
Buổi sáng của một ngày đầu năm Hà mặc áo mới màu xanh, chân đi đôi dép nhỏ, cô Dung lại gài cho Hà một cái hoa xanh có những tua dài rũ xuống thật đẹp nữa. Bé Chi cứ khen Hà dễ thương làm Hà mắc cỡ ghê đi, Hà cứ chạy ra rồi lại chạy vào, thấy bé Vũ đang ngồi nghịch xe hơi nhựa một mình lại "mi" vào cái má phinh phính của Vũ một cái. Lại sắp đến giờ đi lễ chùa rồi lại đi chúc Tết nữa cơ đấy, mà năm nay thì mẹ con Hà chả quen ai nên đành "tháp tùng" cô Dung đấy. Bé Chi hay hát lắm, từ sáng đến giờ cứ hát hoài. Mẹ bảo năm mới mà hát thế thì cả năm cứ hát hoài cho mà coi, coi chừng biến thành con chim đấy làm Hà với Chi cười quá.
Hà cắn hạt dưa đỏ cả môi, bánh kẹo thì ngọt quá nên Hà mau chán. Hà lựa một cái bánh thơm thơm cho bé Vũ và nói bé ăn dùm cho con Hạnh. Hạnh ơi, năm nay mày đi lễ chùa một mình vậy nhé, tao sẽ xin cho mày cười hoài thôi hà.
Chi rủ Hà chạy ra đầu đường chơi vì mẹ với cô Dung mà sửa soạn thì lâu phải biết. Hà buồn cười ghê đi, người lớn làm gì cũng lâu cả. Hai đứa dắt tay nhau thơ thẩn, đường phố hôm nay đẹp hẳn ra, cả người ta cũng thế. Chi cứ chỉ chỏ mấy cô áo xanh áo đỏ đi qua rồi cười khúc khích, nhái giọng bắc:
- Điệu ơi là điệu... chị Hà nhỉ?
Trời mùa xuân mát ơi là mát, Hà hít hít không khí vào lồng ngực. Hay nhỉ, mới hôm qua mà giờ đây Hà lại thêm một tuổi rồi. Hà tò mò ngắm Chi, con bé vẫn thế thôi chứ chả có gì hết, khi nào thì mình biết là mình lớn nhỉ? Hà thắc mắc ghê đi khi nhìn những bà già mặc áo lam lũ lượt đến chùa. Con đường nhỏ tấp nập xe cộ người đi, đứng đây Hà có thể trông thấy nóc chùa cong cong, có hai con rồng ngậm ngọc uốn khúc nơi đó nữa. Những chùm lá xanh cao vươn lên từ đó, Hà nắm tay Chi đong đưa:
- Một tí nữa tụi mình sẽ đến chùa làm lễ rồi hái lộc nhỉ?
- Chi chọn cành nào có hoa thật đẹp cơ, còn chị Hà thì sao?
Bụi mưa bay mơ hồ đâu đây, mỏng và thoảng nhẹ như khói sương. Lá xanh trong mắt, trong nỗi nhớ bùi ngùi, Hà không phân tích được những ý nghĩ trong lòng mình. Này Hạnh ơi, có phải trời mưa thì lá xanh không? Mùa xuân thì phải có mưa bụi cơ nữa mới đẹp. Chi cười với Hà nhưng Chi thì không có cái răng khểnh một bên, Hà nắm tay Chi tung tăng trên phố.
- Chị Hà thích một cành lá xanh, xanh thật là xanh Chi ạ. Nắng bừng vỡ một lần trên hàng sương lóng lánh. Mùa xuân về cho lá xanh mới, Hà nhìn Chi thật lâu. Hình như có con chim khuyên nào đang hót bên Hà thật đấy Chi dễ yêu.
ĐỖ THỊ HỒNG LIÊN
(Nhóm Giao Hữu)
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 172, ra ngày 1-3-1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.