Năm
tôi 8 tuổi học lớp tư, tôi là một đứa trẻ tinh nghịch và mưu láo nhất
nhà. Trong nhà tôi, vật mà ba tôi quí mến nhất đó là chiếc lọ sứ cũ mà
cậu tôi đi Hồng-Kông về mua cho. Hơn nữa, ba tôi là một người rất thích
sưu tầm đồ cổ. Thời ấy, tôi xem chiếc lọ ấy rất đáng ghét vì nó rất xấu
xí, nước men màu xanh, vẽ các cành cây nhưng nó đã sứt mẻ vì lâu đời.
Tôi coi nó như là một kẻ thù, vì nó mà tôi đã từng bị ba tôi "tát tai"
mấy lần. Vì tính ba tôi cẩn thận, nên ông đã cho chiếc bình này để trên
một tủ nước để góc nhà. Chúng tôi chưa bao giờ dám bén mảng đến gần vì
ba tôi đã dặn đi dặn lại nhiều lần. Một hôm, chú tôi ở dưới tỉnh lên có
đem theo một đàn con gồm 3 đứa. Nhân lúc chú cùng ba má tôi đi vắng,
chúng tôi ở nhà như được "phóng sanh" liền tổ chức cuộc chơi trốn bắt ầm
ĩ cả nhà. Vì tuổi nhỏ thơ dại, tôi bất chấp lời dặn ba tôi nên bất kể
nơi nào kín đáo mà có thể trốn được là tôi vào. Trong lúc tôi đang núp
sau cái tủ nước, trên có để chiếc lọ sứ, bất ngờ người em họ đến vồ tôi.
Trong lúc hoảng hồn, tôi vung vai lên, tức thì chiếc lọ sứ của ba tôi
rớt xuống đất bể tan nát. Tất cả anh em chúng tôi mặt tái nhợt, đứng
trân trối nhìn nhau. Nhưng một "mưu thần" lại hiện ra trong óc thơ dại
của tôi. Chúng tôi bèn để nguyên những mảnh vỡ ở dưới đất rồi chúng tôi
lại kéo nhau sang nhà bác tôi để tránh những lời tố cáo của chị sen nếu
chị ta lên bắt gặp. Chúng tôi vui mừng không kể và tự cho mình là mưu
cao ; "Mưu Khổng Minh".
Lúc
chúng tôi trở về nhà thì thấy chị sen đang đứng tựa cửa "thút thít".
Chúng tôi ra vẻ như không biết gì cả, liền hỏi nguyên do. Chị cho biết.
"Chiếc
lọ sứ để trên... bàn... nước, mèo... nhảy bể hay ai làm bể... không
biết. Ông bà về đổ cho tôi làm bể. Ông... bà đánh tôi còn đòi cuối
tháng... trừ tiền lương..."
Chúng
tôi ai ai cũng làm bộ mặt thông cảm với chị, nhưng thật ra thì trong
bụng ai cũng vui mừng, sung sướng vì đã "thoát nạn". Chúng tôi liền kéo
nhau ra ngoài đường, ai có tiền liền dốc ra để cùng mua kẹo đãi nhau để
ăn mừng sự thành công đã thoát qua "đại nạn".
Nhưng
không ngờ, đến tối hôm đó, cả nhà đang quây quần chung quanh bộ bàn ghế
salon để đọc báo. Ba tôi bỗng thấy một mảnh vụn của chiếc lọ sứ, liền
tỏ ý tiếc nhớ. Bé Ái, em tôi, một đứa trẻ sáu tuổi nhanh nhẩu nhứt nhà
liền nói: "Chiếc bình này con trông xấu quá ba à! Anh Sơn làm bể là phải
lắm". Chúng tôi mặt ai cũng tái nhợt, trong lúc đó ba tôi quắc mắt lên
tỏ ý tức tối lắm.
Thế
rồi, chúng tôi mỗi người bị "đét" hai chục roi vào người vì dám phỉnh
phờ mẹ cha. Chúng tôi bị đau thật, nhưng thật ra ai ai cũng đã cười thầm
trong bụng vì đã ăn mừng hụt. Rốt cuộc ai cũng phì cười vì "giấu đầu
lòi đuôi" vậy.
NGUYỄN THÚC SƠN
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 42, ra ngày 1-4-1966)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.