Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2024

MỘT DĨ VÃNG - Lê Xuân Quân

  

 Phong đứng trên hành lang con tàu, tay nắm nhẹ hàng song sắt. Anh dõi mắt nhìn ra xa. Bầu trời xanh gợn mây trắng, bao la như lòng đại dương dậy sóng. Tự dưng cái vui hồn nhiên của cuộc đời thủy thủ trổi dậy, sống dộng trong tâm hồn anh.

Phong nhớ lại ngày nào khi ba má đã đặt cho anh cái hỗn danh "Cu Toe". Nó không mấy đẹp nhưng tươi vui hóm hỉnh làm sao ấy. Và câu chuyện yêu đời hải hồ bắt đầu từ lúc anh lên sáu...

- Thằng cu Toe đòi gì mà mếu máo khóc kia?

Hôm ấy ba ngạc nhiên thốt ra câu nói trên khi thấy anh khóc rấm rức. Nhìn lại bầy anh chị, ông mới hiểu và cười đùa rằng: A, ạ! Thằng cu Toe đòi đồ mới như mấy đứa nhớn rồi chứ gì. Cu cậu rầu rĩ là phải lắm! Vận áo ngăn phơi cái bụng nước lèo to như ổ trống, quàn chả có làm sao chịu nổi phải không cậu?

Vừa nói ba vừa đưa tay nắn cái bụng tròn trĩnh của Phong và kéo sát vào lòng. Được thể anh chàng nũng già.

- Bé cũng muốn có như thế bố ạ!

Lúc ấy mẹ vừa thử xong đồ cho anh chị, mới quay sang anh nhoẻn miệng nói bông:

- Ừ! Mẹ sẽ mua cho con một bộ nhé: Vui lên đi cục cưng.

Phong chúm chím cười thỏa mãn, thúc mẹ trở lại chợ mua gấp. Mẹ bảo khẽ:

- Xa lắm, để mai đi.

Anh cằn nhằn:

- Ghét mẹ thấy mồ đi!

Mẹ khẽ cười rồi quay lưng đi xuống bếp tiếng guốc gõ dài trên nền gạch. Phong ấm ức lắm, muốn đập cái đầu tròn vào tường để hăm dọa mẹ. Nhưng lúc đó anh hơi ngan ngán, ngán u đầu quá: Mẹ lại hay lấy nước muối thoa bóp mỗi lần như vậy. Úi da, rát và đau lắm!

Đêm hôm đó, anh ngủ chẳng được. Mắt chơm chớp nhìn ra ngoài cửa sổ mong cho chóng sáng để mẹ đi chợ. Ông trời cũng ác, cái mặt nạ đen cứ mãi che mặt. Có lẽ ổng tưởng bảnh lắm nên chả chịu gỡ ra sớm. Cứ mỗi lần anh muốn tìm giấc ngủ dài mơ mộng thấy ông tiên già đạo hạnh nhắp rượu, mời mình đánh cờ. Như lời ba kể truyện, nó hay và thú vị lạ. Nhưng lúc đó đêm mau trôi qua. Khi ngủ, thời gian cụt ngủn như thế: Lúc thức đợi, đêm dài thườn thượt. Ông tiên chả thấy mà giờ đi chợ của mẹ noi noi gần ngút mắt. Tức ói máu đi được.

*

Sáng hôm sau anh tung tăng nhảy nhót trong vườn, không thiết buồn giận ông trời nữa. Nào lượm hạt cuội xám ném vào bầy cá dưới ao, chúng hoảng hốt như chạy loạn. Đôi mắt của chú cá Tàu thao láo, đen như hai cục mực ấy. Ở góc sân, mụ ngan chăn con. Bầy con cứ bị mẹ đạp phải luôn, kêu càm cạp. Anh bắt mụ ta, bóp mỏ rầy rà:
 
- Mầy chừa nghen, giữ con vậy nó "ngủm cù đeo" à!
 
 Bên hàng giậu, chị gà mái vỗ cánh phành phạch tru tréo "cục tác" ầm lên như mỉm cười tự đắc vì sự phải đòn của mụ ngan. Anh vờ cáu sườn chạy đến. Chị ba chân, bốn cẳng ù chạy, vấp vào dây bầu té lăn bò càng. Anh đứng chống nạnh hê hả cười. Nụ cười trẻ dại không phải vì thấy chị gà mái kia làm trò hề mà nghĩ lát nữa, mấy phút thôi là sẽ có bộ quần áo mới.

Có tiếng nhốn nháo ở trước nhà. Rồi giọng anh Hai vọng ra:

- À! Mẹ có mua cho cu Toe rồi nẻ bố.

Ba hồn, chín vía chẳng còn đâu. Mừng quá cỡ, anh vắt giò lên cổ chạy te vào nhà. Đụng vào cây kiểng bày ở cửa, bật gốc nằm chình ình một đống. Nghe động mẹ quay lại. Thấy thế, bà mắng nhẹ:

- Cu Toe hư quá! Mẹ chẳng cho đâu mà tham!

Anh nghe thấy rúc đầu vào kẹt cửa tối, tiu nghĩu. Mẹ vội nắm vạt áo, mỉm cười:

- Đùa tí mà giận rồi!

Anh nghe thế càng ra vẻ hờn, nhìn mẹ bằng nửa mắt.

- Con không cần.

Rồi lại cúi đầu vô góc.

- Thôi cu Toe đừng rầu nữa. Mẹ cho thêm một đồng đây.

Anh sáng rỡ mắt, thầm nghĩ: "Ngon lành thật!". Nào vừa có đồ mới, vừa có đồng chì tròn, lát nữa qua bên tiệm chú Nồi mua kẹo ăn. Nghĩ xong anh ngoảnh mặt ra tủm tỉm. Mẹ xoi mói:

- Gớm! Cu Toe nhà mình thế mà lanh đấy!

Bầy anh chị toe toét cười. Chiếc áo được xỏ vào tay rồi úp lấy mình anh, sau đó cái quần cũng được nối tiếp mặc vào. Ô! Màu trắng tinh. Mẹ khéo chọn ý anh lúc ấy. Chiếc áo có thêm một mảnh vải viền xanh phủ xuống vai, cổ có một cà vạt đen. Còn cái quần trên sát, dưới ống loe ra. Thì ra là bộ đồ may theo kiểu mấy anh chàng thủy quân. Anh thích thú soi gương ngắm nghía chúng mãi. Trước kia anh Long ở xóm đi lính ấy về thăm nhà, anh để mắt theo dõi và mẹ cũng đã tìm hiểu được ý nghĩ thầm kín của anh...

Ba ngồi xem, chắc lưỡi khen:

- Ái chà! Xu Toe đẹp giai quá! Nữa chắc làm thủy thủ đấy!

Anh Việt cười xòa:

- Ồ! Anh thủy quân bụng bự!

Chị Mai rúc rích:

- Cho cu Toe bắt cá mập nhé!

Theo sau những câu châm biếm, những tràng cười như tróc nóc vang dội. Anh không giận dỗi nữa, lại còn hòa theo nhịp điệu vì bấy nhiêu ấy cũng thỏa chí lắm rồi.

... Rồi những ngày học ở lớp nhất tiểu học, anh và các bạn thường ngây ngô hỏi nhau về tương lai cuộc đời. Nào:

- Nữa mày đi lính gì?

Các bạn đều mỗi ý thích nhưng do dự trong câu nói. Riêng anh thẳng thắn đáp lời mạnh bạo ngắn ngủn và cộc lốc:

- Thủy quân!

- Tại sao thế mày? Việc gì định cũng phải có lý do.

- Tao yêu màu xanh hy vọng, có gì đâu, hi hi!

Tất cả dĩ vãng cuộc đời đều ở cả trong đầu óc Phong. Yêu trời, yêu bể, yêu sông núi. Nó có tự thuở thơ dại rồi. Bây giờ, ước nguyện đã thành. Anh ra đi với đôi tay đắp xây hạnh phúc, yên vui cho Tổ quốc, cho cuộc đời mình...

*

- À! Lại mơ mộng gì rồi?

Tiếng bạn đồng đội lôi Phong trở về thực tế. Anh giăng tay, tâm hồn cởi mở sảng khoái, khẽ đáp lời:
 
- Một thời quá khứ đã xa!
 
- Thôi nội ơi nghe mà bắt mệt hà! Hổng lo sáng mai đi hành quân xa.
 
- Ngày mai à?
 
- Ừ, chứ mấy năm nữa nhỉ?
 
Phong lại nhìn ra phương trời xa. Màu xanh hy vọng của tuổi trẻ khiến anh tràn đầy tin tưởng nghị lực. Anh mỉm cười nhìn tấm thân chắc nịch, vững vạc của mình lẩm bẩm:
 
- Thêm một nghĩa vụ vì quê hương.
 
 
LÊ XUÂN QUÂN      
 
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 43, ra ngày 15-4-1966)


Không có nhận xét nào: