Tôi
còn nhớ cách đây không lâu, tôi có được đọc một truyện ngắn của Thương
Việt Phương đăng trong Tuổi Hoa với tựa đề "Thỏ Đầu Đàn" trong đó Phương
đã diễn tả nỗi vất vả lẫn khổ tâm của một cô thỏ chị phải chăm sóc cả
một lũ em dại khi vắng cha mẹ. Để thông cảm với hoàn cảnh ấy, đến nay
tôi cũng xin "tả oán" nỗi khổ sở của tôi trong chức vụ đầu đàn. Nhưng
rất tiếc tôi không được như "cô thỏ" Phương khôn ngoan, láu lỉnh, nhanh
nhẹn, tháo vát, tôi chỉ là một "chú nai vàng ngơ ngác" phù hợp với bản
tính hiền như bột cố hữu của tôi.
Thú
thật với các bạn trong gia đình Tuổi Hoa, niên kỷ tôi năm nay "mới có"
vừa đúng 18 tuổi trăng tròn... Tôi tự nhận thấy mình đã lớn nhưng nhiều
lúc tôi lại nghĩ rằng: mình vẫn ở cái tuổi "mười mấy" chứ chưa "hai mươi
mấy" và hễ "mười mấy" thì tất nhiên vẫn còn là một thằng con nít và tôi
vẫn còn được cái hân hạnh kể chuyện con nít, đọc báo con nít, và chơi
các trò con nít như thường, Phải không các bạn! (tôi buộc lòng phải dùng
danh từ "con nít" cho nó thân mật hơn, các bạn đừng giận nhé!).
Thương
Việt Phương có lẽ còn "phúc đức" hơn tôi nhiều. "Bầy thỏ" của Phương
tuy đông nhưng được cái là đủ mặt các "tiên đồng ngọc nữ" lẫn lộn, sĩ số
đôi bên tương đương nhau, còn "bầy nai" của tôi, nói ra có lẽ chẳng ai
tin vì nó khá đặc biệt và hiếm có: "Bầy nai" của tôi có đến 7 "ngọc nữ"
và chỉ có 2 "tiên đồng", 7 "ngọc nữ" ấy là Yến 15, Oanh 14, Loan 12,
Phượng 10, Uyên 9, Ngọc 7, và Kim Châu 6 tuổi, 2 "tiên đồng" ấy là tôi,
Dũng 18 và Hùng 13.
Thật
ra thì tôi cũng chưa phải lãnh trách nhiệm đầu đàn nặng nề ấy vì trước
tôi còn có một "ngọc nữ" nữa là chị Dung 22 tuổi. Dù sao khi bên con gái
đã chiếm đa số thì để cho họ cai quản lấy cũng sướng hơn. Nhưng từ ngày
chị Dung lên xe hoa về nhà chồng là chị ấy giao hết "quyền hành" lại
cho tôi. Thế mới chết chứ lỵ!
Làm
đầu đàn, nghe cái chức có vẻ oai đấy nhỉ! Nhưng sự thật cũng chẳng sung
sướng gì đâu các bạn ạ! Khổ ghê vậy đó!!! Để tôi kể cho các bạn nghe:
Thấy ông anh cả "tân thăng" đầu đàn mà lại hiền lành, nhút nhát, tụi con
gái mặc sức làm mưa làm gió, ba má tôi thì ngày hai buổi bận làm ăn
buôn bán, giao phó việc trông nom lũ trẻ cho bà ngoại. Gặp những ngày
nghỉ tụi con gái rủ nhau chơi nhảy dây, cò cò, trốn bắt, nô đùa ầm ỹ cả
lên ; chúng nó có tuổi sàn sàn bằng nhau, tính tình nghịch ngợm như nhau
nên chơi rất "hợp rơ", nhiều lúc chúng nó nghịch đến nỗi tôi bắt nổi
sùng, phải ra mặt ông anh quát tháo một hồi chúng mới chịu để yên cho mà
học bài. Về phần tôi thì dù sao cũng đã lớn rồi, thằng Hùng còn nhỏ nên
chúng tôi ít hợp nhau cho lắm. Nhưng nhiều lúc thấy nó lẻ loi, tội
nghiệp nên thỉnh thoảng tôi rủ nó chơi đá banh, đánh đáo, đánh cờ...
Hùng ta tuy vậy nhưng cũng được cái là ngang tàng, bướng bỉnh nên cũng
đỡ bị tụi con gái ăn hiếp. Còn tôi - nói ra chỉ sợ anh em cười, nhưng để
bụng thì cứ ấm ức mãi nhịn không được, thì thôi nói đại - tôi chỉ là
một cục kê ngồi chịu trận. Tụi con gái còn tự phong làm "LES SEPT
MERCENAIRES", còn hai đứa tôi, chúng nó đặt danh hiệu là "LES DEUX
GAMINS" (Hai trẻ lạc loài). Thế có cáu không các bạn. Lắm lúc tôi tức
quá, bĩu môi:
- Sức mấy mà đòi làm "Les sept mercenaires", có "Thất Nữ Quỷ" thì có...
Yến chu chéo lên:
- Anh Dũng bảo tụi em là "Bảy con Quỷ cái" nhé, má về em mách cho mà coi...
Tôi nhăn nhó:
- Thế mấy cô chả nô nghịch như quỷ sứ là gì!... Gọi thế đáng lắm!!...
Lập tức tụi con gái la ó:
- Không được... Không được...
Và đập bàn đập ghế ồn lên. Tôi lắc đầu khổ sở:
- Thôi xin các cô, tôi chịu thua rồi... Thôi thì "Les Sept Mercenaires" vậy...
Biết mà, hễ cứ giở giọng làm ầm lên một chập là ông anh bắt nhức đầu, phải nhượng bộ...
Mệt
nhất là ở những ngày giữa tháng và cuối tháng. Mỗi lần đi học về là tôi
không quên ghé sạp báo mua tờ "Tuổi Hoa", về đến nhà là kéo thằng Hùng
ra chỗ vắng dúi vào tay nó bảo nhỏ:
- Giấu đi, tao cho mày coi trước đó...
Hùng ta hí ha hí hửng xách cuốn "Tuổi Hoa" chạy lên gác "xem tư", có hôm không may cho nó là con Loan trông thấy la lên:
- A, có "Tuổi Hoa" rồi tụi bay ơi! Anh Dũng đưa thằng Hùng xem rồi!...
Ba con Oanh, Phượng, Uyên nghe thấy nhào tới chất vấn:
- Để tụi em coi trước, anh Dũng làm như vậy là không công bình...
- Nam nữ bình quyền mà...
Tụi nó ùa đến chỗ thằng Hùng. Anh chàng sừng sộ trông phát tức cười:
- Ê người ta "xí" trước rồi...
Tụi
con gái được thể la ó lên ầm ỹ. Hùng ta nổi sùng nhào tới tát con Loan
một cái. Thế là nó khóc thét lên. Má nghe có tiếng động từ dưới nhà chạy
lên hỏi cớ sự rồi quát:
- Hùng, đưa cuốn truyện cho con Loan mau... Không biết có hay ho gì mà tụi bay giành nhau dữ vậy...
Thế
là anh chàng "mất của". Con Loan dụi nước mắt rồi cười to lên có vẻ
sung sướng lắm. Hùng ta thì cứ nhăn như "bị". Hai đứa đang gầm ghè nhau
thì con Yến xen vào xử huề:
- Thì bây giờ 8 đứa oẵn tù tì, đứa nào thắng coi trước, theo thứ tự...
Ý
hẳn Yến nhà ta định bắt chước "sách lược" của Mai Anh Nương. Nó khôn
quá, oẵn tù tì thì phe nó thắng rồi còn gì nữa. Thằng Hùng có giỏi mấy
cũng chỉ hạ nổi ba đứa là cùng rồi bị loại khỏi vòng chiến. Thế là phe
con gái lại thắng thế. Tức không các bạn! Tụi nó lợi dụng ở điểm tôi và
Hùng ta thuộc "phái khỏe" nhưng mà ai lại lấy sức mạnh đàn áp "Phái chân
yếu tay mềm" bao giờ... Thế là tụi nó được thể tung "chưởng mồm" lên.
Hai đứa tôi đã bị thất thế lại thế cô nữa nên đành chịu thua vậy...
Sự
kiện "trai thiếu gái thừa" này tuy lắm lúc bực mình thật nhưng nhiều
khi cũng cảm thấy vui vui và buồn cười. Chẳng hạn như cứ đến cuối tuần
ba cho tiền cả 9 đứa kéo nhau đi xi nê Rex. Chủ nhật nào ở Rex cũng đông
nghẹt... ; tôi với thằng Hùng "đường đường là một đấng nam nhi" thành
ra có... phận sự mua vé ; tụi con gái "liễu yếu đào tơ" chỉ việc đứng
ngoài nhai kẹo chewingum chờ đợi... Mua được mấy cái vé là mồ hôi ra ướt
như tắm... Đến khi vào rạp là trăm lần như một, tôi phải bảo Yến:
- Nào, nữ tướng điểm binh xem "quân số" đã đủ chưa hay còn thiếu mống nào?...
Yến quay lại lẩm nhẩm: Oanh, Loan, Phượng, Uyên, Ngọc, Kim, Châu.
- Đủ rồi anh ạ!
- Vào trong rạp nhớ nắm tay nhau mà đi kẻo lạc đấy...
Xong xuôi đâu đấy chín đứa tôi mới vào rạp và chuyên môn khi nào ngồi cũng chiếm trọn cả hàng ghế...
Những lúc rảnh rỗi, ba má tôi thường nhìn bầy con lúc nhúc mà thở dài ngao ngán:
-
Nhà mình như vậy là lỗ vốn, sinh được 8 gái mà chỉ được mỗi 2 trai. Sau
này lo đám cưới với của hồi môn cho các cô ấy biết làm sao đây?...
Con Oanh giở giọng đạo đức giả:
- Con nhất định không lấy chồng. Ở nhà nuôi ba má.
Lập tức Hùng ta xía vào:
-
Thôi đi chị, nói dóc hoài... Con gái chỉ được cái nuôi cho lớn rồi đi
về nhà chồng là hết chuyện, coi như là mất luôn, chỉ có con trai là
mệt...
Tôi cũng xổ nho:
-
Thằng Hùng nói đúng đấy... Vả lại, tổ tiên ta có câu: "Nhất nam viết
hữu, thập nữ viết vô", 10 đứa con gái không bằng một thằng con trai...
Mà đây mới có 8 gái 2 trai, thế mà còn đòi gì nữa...
Tụi con gái đuối lý nhưng con Loan còn cố cãi bướng:
- Đời xưa khác, đời nay khác, đâu có giống nhau được...
Nhưng
cũng vì lẽ đó mà hai đứa con trai được ba má cưng hơn hết, tuy rằng
mang danh thiểu số có lúc bị thiệt thòi nhưng phần thắng lợi vẫn nhiều
hơn... Hai đứa tôi xin gì ông bà cũng cho, nào may sắm áo quần, giầy,
mũ, xe gắn máy... thôi thì đủ cả ; còn tụi con gái xin mãi mới được, một
phần cũng vì vấn đề tài chánh: trang phục phụ nữ khi nào cũng mắc tiền
cả, nào jupe, áo đầm, áo dài, giầy, guốc, nón... và hễ may sắm cho một
đứa thì phải mua sắm cả cho 6 đứa kia, kẻo chúng ganh tị nhau thì khổ,
mà nếu may sắm đồng đều thì lại tốn tiền khá bộn...
Dầu
vậy, có lúc tôi chỉ muốn hoặc bằng cách này hoặc bằng cách khác để được
thoát cái "nợ nần" này cho rồi nhưng mệt một cái là nhà chỉ có mình tôi
với chị Dung là lớn, chị Dung thì đã đi lấy chồng, con Yến dù sao hãy
còn nhỏ, còn mình tôi là đủ trí khôn "lãnh đạo" bầy em dại... Vả lại, bỏ
qua việc đó đi, nếu tôi đi xa thì bỏ thằng Hùng lẻ loi một mình, cũng
tội nghiệp cho nó, và nếu cả hai đứa tôi cùng đi thì nhà lại thiếu bóng
con trai, chỉ toàn con gái lúc nhúc cũng khổ cho ông bà già... Thôi đành
vậy... Biết làm sao bây giờ...
LÊ DŨNG MỸ
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 67, ra ngày 15-4-1967)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.