Ngày xưa có một con Gấu và một con Cáo.
Mỗi con sống trong căn nhà riêng xinh xắn của mình.
Gấu vốn tham ăn và biết lo xa nên đã để dành một hũ mật trong vựa trên trần nhà phía ngoài của mình.
Cáo cũng tham ăn, và muốn ăn hũ mật của Gấu.
- Làm cách nào - Cáo nghĩ - làm cách nào vào được trong nhà Gấu đây?
Một chiều kia, Cáo đến nhà Gấu, gõ cửa.
- Cốc! Cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, Gấu hỏi:
- Ai đó?
Tôi đây - Cáo nói - tôi là hàng xóm của bác đây... Tôi đang gặp phải chuyện phiền quá...
- Chuyện gì vậy bác Cáo? - Gấu hỏi.
- Gió làm tung mất một mảnh mái nhà tôi, tôi bị lạnh quá. Bác có thể cho tôi ngủ nhờ một đêm không? - Cáo hỏi.
- Được mà, bác Cáo. Mời bác vào trong này cho ấm.
Cáo bước vào và nằm dài cạnh Gấu.
Cái đuôi của nó quật qua, quật lại. Nó suy nghĩ, mưu tính. Làm sao leo lên vựa đây?
Gấu không chút nghi ngờ, nằm kê mõm lên hai chân trước tiếp tục ngủ.
- Cốc! Cốc! Cáo dùng cái đuôi của nó đập xuống sàn nhà.
- Ai đấy, ông bạn? - Gấu hỏi - Ai gõ cửa đấy?
- Các bạn tôi họ đến rủ tôi đi lễ rửa tội cho con họ đấy - Cáo đáp.
- Vậy bác đi đi - Gấu nói và ngủ lại.
Cáo đi ra trèo lên mò hũ mật ăn một hơi, rồi trở lại nằm cạnh Gấu.
- Sao bác, làm lễ xong rồi hả? Bác đặt tên đứa nhỏ là gì vậy?
- Phần-Tư-Hũ - Cáo đáp.
- Một cái tên kỳ cục - Gấu lầm bầm - nhưng nghĩ cho cùng đặt tên gì mà chẳng được?
Đêm hôm sau hai con vật lại ngủ chung với nhau.
Cáo lại vẫy đuôi đập xuống đất. Cốc! Cốc!
- Bác Gấu, bác Gấu à, các bạn tôi lại đến kiếm tôi đi làm lễ rửa tội cho một đứa trẻ khác...
- Đi đi, bác Cáo, bác đi đi - Gấu đáp.
Cáo lại mò lên vựa của Gấu, ăn nửa hũ mật rồi trở về ngủ.
- Này bác, sao, lần này bác đặt tên nó là gì vậy?
- Lưng Hũ - Cáo đáp.
- Lưng Hũ? Lại thêm một cái tên kỳ cục nữa... Nhưng nghĩ cho cùng, đặt tên gì mà chẳng được - Gấu lẩm bẩm.
Và nó ngủ lại.
Đêm thứ ba, Cáo lại dùng cái đuôi của mình gõ xuống đất.
- Bác Gấu, bác Gấu, các bạn tôi lại tới kêu tôi đi dự lễ rửa tội nữa.
- Vậy hả? Bác đi đi - Gấu nói - Nhưng đừng ở lại lâu nghe. Tôi định làm một ít bánh mật.
- Ồ! Thế thì tôi về ngay tức khắc sau khi xong việc - Cáo nói.
Cáo chạy ra, leo lên vựa, ăn sạch hũ mật, liếm hết từ trên thành xuống đáy hũ, rồi trở về nằm cạnh Gấu.
- Sao? - Gấu hỏi - Đặt tên đứa trẻ thứ ba là gì vậy?
- Trần Đáy Hũ.
-
Trần Đáy Hũ? Quả thật bác và các bạn đã kiếm ra toàn những cái tên kỳ
quặc... Dầu sao cái tên sau này cũng có vẻ đẹp hơn những cái tên kia.
Nào, bác hãy giúp tôi nhào bột, đổ thêm một ít sữa vào coi.
Lát sau bột đã sẵn sàng.
- Bác có mật đấy chứ, bác Gấu? - Cáo hỏi.
- Có - Gấu nói - đầy một hũ lận.
- Đâu vậy cà? - Cáo hỏi một cách ngây thơ.
- Trong vựa - Gấu nói - Bác đợi một chút, để tôi đi lấy.
Gấu leo lên vựa.
-
Ôi! - Gấu khụt khịt kêu lên ngạc nhiên - Không còn một giọt nào trong
hũ cả. A! Ai đã ăn mất cả. Chính cha đã ăn hết hũ mật của ta cha Cáo.
Nếu không phải cha thì ai vào đây nữa.
-
Kìa, bác Gấu - Cáo đáp - Bác biết là tôi có trông thấy nó ở đâu đâu mà
bảo tôi ăn. Chính bác đã ăn hết thì có! Bác đã ăn hết nhưng bác lại quên
đi!
Gấu gãi đầu, gãi tai, thử cố nhớ lại xem sao! Ta đã ăn hết hũ mật thật chăng? Gấu suy nghĩ...
-
Được rồi, trong chốc lát chúng ta sẽ biết thực hư. Bây giờ tôi với bác,
cả hai cùng ra ngoài phơi nắng, kẻ nào có mật chảy ra ở bụng, thì chính
kẻ đó đã ăn hũ mật.
- Được rồi! - Cáo nói.
Cả hai cùng ra nằm phơi bụng dưới nắng.
Gấu ngủ mất. Nhưng Cáo cẩn thận thức để canh chừng cái bụng của mình.
Dưới hơi nóng của mặt trời, một giọt, hai giọt rồi ba giọt mật thấm ra ngoài đám lông bụng Cáo.
Cáo, nhanh như chớp, vét những giọt mật này trét lên bụng Gấu.
- Này, này bác Gấu - Cáo vừa kêu vừa lay Gấu dậy - Bác thử nhìn coi ai đã ăn mật. Bác hay tôi?
Gấu thức dậy và nhìn thấy đám lông bụng mình ướt dính.
- A, thế này thì chắc tôi là kẻ đã ăn hũ mật rồi... Nhưng dầu sao, ăn cả một hũ mật mà tôi không nhớ một tí gì...
- Bác đã ăn trong lúc ngủ - Cáo nói - Thật đáng tiếc cho lứa bánh...
NGUYỄN ĐÌNH TOÀN
(Trích tuần báo Mây Hồng số 3)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.