Hôm
nay chủ nhật, chả có đi học, ở nhà bé đem Ly Ly ra thắt bính và may đồ
cho nó. Con búp bê nầy bé cưng ghê lắm! Ba mua cho bé hồi bé còn học lớp
ba cơ! Đến nay là một năm rồi mà Ly Ly hãy còn đẹp và xinh ra phết! Chả
bù với con Mi Mi của cái Lan bên cạnh nhà bé. Eo ơi! Con búp bê mới mua
hôm đầu tháng mà bây giờ mặt mũi đã lem luốc, tóc tai bù xù, bé nghĩ có
lẽ trên đầu của Mi Mi có nhiều chí lắm nhỉ! Vì mẹ thường bảo với bé
phải chải đầu cho gọn ghẽ nếu để tóc rối bù như Mi Mi chí sẽ làm ổ trên
đầu, và tối bé ngủ chúng nó sẽ lôi bé xuống sông! Ý ạ, nghĩ đến đây bé
phải rùng mình vì sợ hãi...
Đang
chăm chỉ săn sóc Ly Ly bỗng bé nghe tiếng xe vélo của anh Dũng dừng
trước cửa, đột nhiên bé nhớ lại hồi sáng trước khi đi anh Dũng có dặn bé
ở nhà phải thuộc bài Địa Lý, thế mà bé quên hẳn đi, chết chưa một chốc
anh ấy vào trả bài rồi làm sao? Thế là bé vội vàng cất Ly Ly vào tủ và
lấy bài ra lẩm nhẩm đọc, vừa đọc bé vừa liếc chừng ra cửa xem anh Dũng
đã vào chưa, có tiếng chân anh ấy đi lần vào, bé sợ bấn người lên, cố
lấy hết giọng đọc to, làm như đang chăm chỉ học bài ghê lắm:
- Nước Việt Nam. - Nước Việt Nam hình cong như chữ X.
Anh Dũng bước vào nhìn thấy bé toan gật đầu hài lòng nhưng cái đầu chưa kịp gật xuống miệng anh đã hét to:
- Ơ hay! Con bé! Đọc cái gì thế nhỉ! Nước Việt Nam làm sao hình cong như chữ X được hở?
Giọng
hét của anh và sự sợ hãi làm bé giật nẩy mình lên, thôi chết rồi. Vì
quính quá bé đã lỡ dại đọc chữ S thành chữ X, thật nguy to... nhưng anh
Dũng đã không đợi bé suy nghĩ lâu dài, anh í tiến lại gần bé "từng bước
từng bước thầm" và oai nghiêm bảo:
- Trả bài cho anh nhanh lên!
Miệng bé không có gì nhai mà hai hàm răng vẫn đánh nhau nghe lập cập:
- Nước Việt Nam hình cong như chữ S, dài... dài...
Bé ấp úng tìm con số để điền vào nhưng tìm mãi vẫn không ra. Anh Dũng lại hét:
- Dài bao nhiêu?
Bé mếu máo:
- Bao nhiêu bé cũng... hổng biết nữa!
- Hồi sáng bé làm gì không học bài?
Bé nhìn anh lí nhí:
- Bé bận thắt bính cho Ly Ly.
Trả lời xong bé ngồi im chờ đợi phản ứng của anh Dũng, nhưng anh ấy lại dịu dàng bảo:
- Tiếc ghê, lúc nãy anh có mua một hộp kẹo định về thưởng bé nhưng bây giờ bé không thuộc bài, anh đành để đây vậy.
Nói xong anh Dũng khoan thai tiến lại đầu tủ đặt hộp kẹo lên rồi "tà tà" bước ra nhà sau trước cặp mắt đầy ngạc nhiên của bé.
Anh
Dũng đi rồi bé trở lại cố gắng học thuộc bài Địa Lý dài kinh khủng nầy,
mọi khi bé chỉ đọc chừng năm sáu lần là hơi thuộc, thế mà hôm nay bé
đọc cả chục lần rồi mà vẫn không nhớ chi hết. Những dòng chữ trước mắt
như nhảy múa làm bé nhức đầu, trong óc bé hiện giờ chỉ có những viên kẹo
tròn thơm ngon nằm trên đầu tủ. Cuối cùng bé tự nhủ: "Anh Dũng mua về
là để cho mình, vậy mình thưởng thức trước một viên rồi học thuộc bài
sau cũng chưa muộn!" Nhưng khi nhìn lại cái tủ thì than ôi! Sao nó cao
đến thế nhỉ? Bé đành đứng nhìn hộp kẹo nuốt nước bọt thở dài. Bỗng bé
nhìn thấy cái ghế tròn ba chân nằm ở góc nhà. Một ý nghĩ thoáng qua, bé
vội khệ nệ khiêng cái ghế lại gần góc tủ, rồi nhẹ nhàng trèo lên ghế, bé
vói tay lên đầu tủ nhưng hộp kẹo vẫn còn ở tít mãi phía bên trong. Thế
là bé phải nhón chân lên, một tay bấu chặt vào mép tủ, tay kia vói lấy
hộp kẹo. Bỗng bé hụt chân làm cái ghế ngã xuống đất kêu lên một tiếng
rầm, bé hết hồn nhìn xuống, úi giời! Bé cảm thấy như mình đang lơ lửng
trên cao, nhờ hai tay bám lấy cạnh đầu tủ nên bé không rơi tòm xuống
đất, bé sợ quá muốn buông hai tay nhưng lại ngại gẫy tay hay trật chân
như hôm nào mẹ bảo thì làm sao! Mà cứ bám ở đây mãi thì cũng không được,
hai tay bé đã bắt đầu mỏi nhừ. Bé nhớ hôm nào mẹ bảo có một con chuột
trèo lên đầu tủ chui qua nhà bà Hai, bi giờ nếu nó trở lại và bò lên tay
bé thì... Trời ơi! Nghĩ đến đây gai ốc đã mọc cùng mình bé, bé nghe có
cái gì nhột nhột trên tay, chết rồi, con chuột nó đã bò lên tay bé, sợ
quá bé hét to:
- Mẹ ơi! Cứu con với, con chuột, mẹ ơi!
Mẹ ở sau bếp nghe tiếng bé la vội chạy lên, vừa mở cửa mẹ đã kêu lên:
- Chết! Sao bé lại nghịch thế?
Nói
xong mẹ chạy đến bồng bé xuống, lúc bấy giờ anh Dũng đang đứng sau lưng
mẹ chợt phá lên cười nắc nẻ như ma "cù lét". Mẹ nhìn anh ngơ ngác:
- Ơ hay, làm gì mà con cười dữ vậy?
Anh Dũng cố nín cười rồi bảo:
-
Mẹ biết tại sao bé Ti bị treo tòn teng thế kia không? Ban sáng con đi
chơi có mua một hộp kẹo định về thưởng cho bé, nhưng chẳng may bé không
thuộc bài nên con để trên đầu tủ, đợi bé học xong sẽ cho, có lẽ cô nương
chịu nhịn thèm không nổi bắc ghế trèo lên thưởng thức không may hụt
chân và... cô í bị treo như khỉ thế kia! Trông đẹp ghê!
Nói xong anh ấy lại ôm bụng cười, trong khi mẹ nghiêm mặt bảo:
-
Bé Ti, lại đây mẹ bảo, ăn lén đã là xấu lắm rồi, con còn cãi lời mẹ
trèo lên ghế cao như thế kia, rủi ro té gẫy chân làm sao, từ nay chừa
nhé!
Bé rươm rướm nước mắt cúi đầu dạ nhỏ trong khi tiếng cười của anh Dũng vẫn vang bên tai.
TỈ TÊ
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 96, ra ngày 15-10-1968)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.