Có
thể nói, trong thời đại văn minh này, người ta không còn được hưởng cái
thú đêm đêm mọi người quây quần bên bếp sưởi hoặc dưới ánh trăng để kể
cho nhau nghe những mẩu chuyện cổ tích đầy quyến rũ nữa.
Thời
thơ ấu, tôi đã từng được trải qua những đêm vui tương tự mà bà nội là
nhân vật chính. Bà đã thuật cho chúng tôi vô số chuyện: loại tiếu lâm,
loại thần tiên hoang đường, loại ngụ ngôn... Nhưng tôi vẫn thích nhất là
loại chuyện ma và ăn trộm. Vì những chuyện này đã gây nơi tôi những cảm
giác hào hứng và ghê sợ.
Nói
đến ăn trộm thì phải nói đến miền Bắc, đó là sự thực. Trộm ở ngoài ấy
đi làm ăn như một cái nghề nghiệp cha truyền con nối. Lại có gia đình,
tôi biết rõ bị mất trộm tới 17 lần trong ba năm, đến cái áo tang cũng bị
mất trộm. Sở dĩ có chuyện ấy vì kẻ trộm cũng ưa tin nhảm. Họ thờ một vị
thần, hễ thần ra hiệu bảo đi về hướng nào, ăn trộm ở đâu, thì cứ y lời,
đêm đó chắc chắn làm ăn xuôi đẹp. Chỉ xui xẻo cho gia đình nào đó đã bị
lọt vào mắt xanh của ông thần ăn trộm tới 17 lần liên tiếp.
Đêm
nay, nhân dịp xuân về, Thổ Địa xin cống hiến các bạn vài trong số trăm
ngàn câu chuyện về ăn trộm mà Thổ Địa đã được nghe hay xem ở nơi này nơi
kia, gọi là để sống lại cái thú đêm 30 tối đen như mực thủ thỉ bên nhau
những mẩu chuyện lý thú.
Xin được phép bắt đầu...
KHÔNG KHÁ!
Đêm 30, trời tối mù. Không gian chìm đắm trong một màu đen sậm, khiến cảnh vật trong làng càng thêm âm u vắng lặng.
Trống
canh ba đã điểm. Bỗng một bóng đen xuất hiện trong ngõ xóm, bước đi bay
bổng như hồn ma. Đến ngôi nhà đã định, bóng đen vạch hàng rào chui vào,
công việc dễ dàng quen thuộc. Con chó vàng thấy hơi người và tiếng động
sủa ầm ĩ. Nhanh như chớp, một miếng thịt bò bay tới, thấy mồi, chú chó
im tiếng.
Bỗng
có tiếng mở cửa, một người đi ra vườn, tên trộm đoán biết chủ nhà muốn
đi tiểu tiện đêm, hắn liền chạy đến nấp vào một bên tam cấp (nền nhà
ngày xưa thường đóng rất cao, có bậc gạch đi xuống) để chờ chủ nhà ra
vườn sẽ lẻn vào.
Hắn
vẫn yên lặng ngồi chờ, thời gian kéo dài hồi hộp. Trời tối quá chủ nhà
không thấy rõ cảnh vật, và có lẽ, ông ta cũng là tay nhát gan nên chẳng
dám ra vườn. Ông chỉ đứng ngay trên thềm nhà... làm việc! Xúi quẩy thay,
đó cũng là chỗ mà tên ăn trộm đang nấp. Hắn ta phải lãnh đủ những dòng
nước oan nghiệt xối xả trên đầu và mình, với một mùi không mấy dễ chịu.
Tưởng
chủ nhà chủ ý chơi xỏ mình, giận quá hắn vùng chạy một mạch vào trong
bóng tối, để lại cho chủ nhà một mối lo sợ ghê gớm và một nụ cười vẩn
vơ.
CON ĐƯỜNG XUỐNG GIẾNG
Kể
ra, đi ăn trộm mà gặp xui như nhân vật trên đây thì đúng là ra ngõ gặp
gái. Nhưng đến như hai chú ăn trộm này thì không biết ra ngõ gặp thứ gì,
mà xui xẻo không kém.
Đêm
hôm ấy, có hai tên ăn trộm - trộm thường bao giờ cũng đi hai đứa - vào
làm ăn tại một ngôi nhà kia, nhà thì bằng gạch, xung quanh lại là vườn
rộng, cây cối um tùm, nên trước khi vào làm ăn, hai chú đã tính đến
chuyện rút lui nhanh nhẹn nếu chủ nhà biết được mà đuổi theo.
Hai
chú thắp 10 cây nhang rồi đem đến cắm từ chỗ hàng rào dễ thoát nhất,
vào đến nhà. Nếu có biến, hai chú cứ theo... chiến lược.
Nhưng
chuyện đời éo le, thường khi mình tính kỹ thế lại hay gặp tai ương.
Hành động của hai chú đã bị ông chủ nhà theo dõi, có lẽ chỉ do vô tình.
Ông liền nhè nhẹ mở cửa đi ra vườn và thừa lúc hai chú trộm mải miết đào
ngạch - lỗ chui vào nhà - ông lặng lẽ lấy mấy cây nhang kia cắm thành
một con đường khác. Làm xong công việc đó, ông liền trở về nhà la lên ỏm
tỏi:
- Có trộm! Có trộm ở đây làng xóm ơi...
Tức
thì ông nghe có tiếng chân chạy thình thịch. Ông đứng đó không cần đuổi
theo vì ông đã biết rõ thế sa cơ của hai chú trộm. Một phút sau, hai
tiếng "tủm, tủm" vang lên khiến cho ông cười sặc sụa. Vừa lúc ấy hàng
xóm láng giềng chạy đến, kẻ gậy gộc, người đốt đuốc hỏi ông:
- Trộm đâu, trộm đâu?
Ông chủ nhà mỉm cười bảo:
- Các ông theo tôi.
Mọi người đã đến bên thành giếng, ông nói:
- Đấy, chúng nó ở dưới ấy.
Khi
các cây đuốc sáng được soi đến thì hai chú trộm đang vẫy vùng dưới
nước. Thì ra con đường "rút lui vô sự" chính là đường... xuống giếng.
HÃY CHO NÓ CÁI CÀY
Đã
sang canh tư mà tên trộm vẫn cứ loay hoay đào. Các ngạch dưới ngưỡng
cửa đã khá sâu và rộng. Tiếng đào đất thật êm, nếu không chú ý thì không
tài nào nghe được. Một tên bạn đi theo đang moi đất ra.
Trong
nhà, gia chủ là một bà già vốn khó ngủ và nổi tiếng dữ tợn trong làng.
Bà ở với hai con gái và một con trai. Chồng bà đã qua đời, mà con trai
lại còn thiếu nhi quá. Đêm nay, bao nhiêu động tác của tên ăn trộm đều
đã lọt mắt xanh của bà già. Vốn gan dạ, bà vẫn nằm im trên giường xem
"bọn nó" giở trò trống gì.
Cái
ngạch đá lớn đủ một người chui lọt, tên trộm bắt đầu làm ăn. Hắn cắm
một cây nến đốt sáng trên lưng con cua rồi thả con cua bò vào nhà. Con
cua đi soi sáng một vòng, tất cả đều yên tĩnh. Tên trộm lấy làm hài lòng
kéo vội con vật ra. Giai đoạn đầu xong, bà già bỗng thấy một cái đầu
đen thui thủi đưa vào, nhưng phải bình tĩnh mới được, đó chỉ là cái nồi
đất úp vào đầu một thân cây chuối. Tên trộm dùng cách này để thử lần thứ
hai cho chắc. Nếu chủ nhà có rình thấy sẽ vội vàng thưởng cho cái nồi
đất một cây đòn gánh, và tên trộm biết có nguy, đủ thời giờ rút đi nơi
khác.
Đến cơ sự này, bà già tự nhủ "bọn này ghê gớm thật, bà phải cho chúng mày biết tay" và bà để ý cái cày to tướng để ở góc nhà.
Cây
chuối được lôi ra, bà già biết đã đến giờ phút sát phạt. Tấm thân còm
cõi nhanh nhẹn nhẩy xuống đất đi lại góc nhà, bà khệ nệ bê cái cày đứng
dạng cẳng chặn ngang cái ngạch của tên trộm. Tất cả, đối với bà già tinh
quái thì không có gì đáng kể. Đúng lúc ấy, tên trộm bất hạnh đưa cái
đầu thật vào, tưởng chừng phen này ta sẽ vơ một mẻ đã đời. Ngờ đâu cái
cần cổ bỗng thấy bị kẹp cứng. Thì ra bà già đã nhẹ tay hạ cái cày xuống
cổ tên trộm và leo cả tấm thân bồ liễu của mình lên đó. Tên trộm ở trong
cái thế tiến không được mà lui thì có nước mất đầu nên đành nằm chịu
chết. Bà già bèn gọi con cái dậy đốt đèn sáng choang và chỉ vào mặt tên
trộm đau khổ mà phán rằng:
- Nằm đó mà chờ tuần đinh ra bắt nghe con.
Còn
tên trộm thứ hai đứng ở ngoài, biết sự việc đổ bể bèn co giò chạy mất,
quên cả ông bạn quí đang nằm với bao nỗi thất vọng ê chề. Thật đúng là
"thằng trộm mắc lỡm bà già".
ANH CẢ KHIÊNG LỢN
Trên
đây Thổ Địa đã kể ba câu chuyện mà trong đó kẻ trộm đều gặp xui xẻo. Để
thay đổi không khí, tưởng cũng nên thả lỏng để ăn trộm qua mặt chủ nhà
một vài keo cho thêm phần... linh động.
Ngày
trước, tại làng Xuân Vũ tỉnh Thái Bình có một tay ăn trộm đại tài tên
gọi Cả Trường, thiên hạ thường gọi là Anh Cả Trường Xuân Vũ. Tài ăn trộm
của anh Cả thì trong làng ai không biết và ai không nể sợ. Duy có ông
Bá Hộ nọ, nhà giàu có lúc nào cũng kín cổng cao tường, trộm đạo vào được
nhà ông cũng thật khó khăn. Ông Bá Hộ thường cười khinh khỉnh mỗi khi
có ai ngỏ ý khen anh Cả. Ông không biết rằng, sở dĩ anh Cả chưa đến
viếng nhà ông chỉ vì anh không muốn lấy trộm của người cùng làng, vì
tình làng xóm cũng có mà cũng chính vì thành tích bất hảo, anh sợ họ
trình báo phiền phức.
Bấy giờ vào hồi gần tết. Trong một đám giỗ, ông Bá gặp anh Cả. Trước mặt đông đủ thực khách ăn giỗ, ông Bá bảo anh Cả rằng:
-
Tôi nghe nói anh trèo tường khoét vách vào bậc nhất nhì trong thiên hạ.
Nhưng chính tôi, tôi chưa thấy tài anh ở chỗ nào cả! Anh phải làm thế
nào trổ tài cho tôi trông thấy hai năm rõ mười, tôi mới phục.
Anh Cả phân bua với mọi người:
-
Trên thưa các cụ các ông, tôi tuy tài cán rất hèn mọn, nhưng nếu ông Bá
muốn thử, tôi xin sẵn sàng chiều ý. Vậy ông Bá đặt cái gì làm chuẩn
đích, tôi sẽ lấy cho xem.
Ông Bá trong lúc rượu ngà say liền hách dịch bảo anh Cả:
-
Nhà tôi có con lợn để ăn Tết, vậy từ nay tới tết, nếu anh lấy được con
lợn ấy, tôi sẽ không trình báo gì, mà còn thưởng cho anh thêm 100 đồng
bạc nữa. Nhưng nếu anh không lấy nổi con lợn thì sao?
Anh Cả nói:
- Thưa ông Bá, tôi nghèo nàn, không có gì, nếu thua cuộc chỉ xin đến để ông Bá đét cho mười roi vào đít.
Nghe nói ông Bá đắc chí cười ha hả và nhờ mọi người làm chứng.
Thế
là cuộc đố bắt đầu. Còn 10 hôm nữa đến tết, dĩ nhiên ông Bá lo tổ chức
canh phòng chuồng lợn rất cẩn mật. Lũ người nhà được một phen canh gác
vui vẻ. Anh Cả thừa biết vậy nên chẳng buồn rình mò làm gì. Ai có hỏi
anh chỉ cười đáp lửng lơ:
- Để còn xem đã chứ. Ông Bá ấy canh chừng kỹ lưỡng lắm. Mà nếu lấy không được thì chịu mười roi ăn nhằm gì?
Ngày
này qua ngày khác, con lợn của ông Bá vẫn là con lợn của ông Bá. 26,
27, 28 rồi 29 tháng chạp, anh Cả vẫn chưa làm gì nổi con lợn trong
chuồng nhà ông Bá. Và đến sáng 30 tết, một mũi dao nhọn đã hóa kiếp cho
con lợn. Ông Bá bảo:
- Xem chuyến này thằng đại bợm có thua ta không?
Một tên người nhà nói:
- Thế là kẻ cắp gặp tay... ông già. Phải ông Bá mới trị nổi anh Cả.
Ông
Bá hả dạ lắm. Mọi người ra sức làm cho xong con lợn. Họ bàn tán nhau :
chắc gì anh Cả chịu tội. Ngày xưa bị đánh đòn giữa chỗ đông người là một
hình phạt nhục nhã.
Nhưng anh Cả đã đến, khăn áo rất chỉnh tề. Thấy anh, ông Bá mỉm cười đắc thắng bảo:
- Anh đến chịu đòn, thật là một kẻ anh hùng.
Lũ người nhà thấy vui đổ xô lên nhà trên chứng kiến, ông Bá càng lấy làm hãnh diện. Anh Cả nói với ông Bá trước mặt mọi người:
-
Tôi đến để vui lòng chịu đòn. Nhưng thưa ông Bá, phải có người làm
chứng, kẻo ông Bá đánh tôi xong lại bảo chưa đánh, thì lúc đó tôi cãi
vào đâu? Vậy sẵn người nhà đây, xin ông cho đi mời mấy cụ có mặt tại đám
giỗ bữa nọ lại, để chứng kiến vụ chúng tôi chịu đòn.
- Tưởng gì chứ thế thì khó gì? Lại còn thêm vui là đằng khác.
Ông
Bá liền mau mắn sai người nhà đi mời người chứng kiến theo lời đề nghị
của anh Cả. Trong lúc chờ đợi, ông sai rót nước mời anh Cả, vẻ vui ra
mặt. Trong khi đó, anh Cả vẻ mặt tỉnh queo, lại còn khen:
-
Nhà ông Bá kín đáo và kỹ lưỡng thật, chúng tôi rình năm bảy bận mà
không sao vào được. Chó ở nhà lại dữ nữa, kẻ trộm chúng tôi đành chịu
thôi.
Ông Bá có vẻ hài lòng, vuốt râu cười bảo:
- Anh biết tay tôi như thế là phải, chứ những hôm ấy, ông mà chờn vờn vào nhà tôi thì chỉ có què.
Vừa
lúc đó bốn năm cụ khăn đóng áo dài kéo tới đông đủ. Bọn người nhà đứng
vây quanh, mọi người mong chứng kiến cảnh tên đại bợm chịu đòn. Ông Bá
nói với những người vừa được mời tới:
- Hôm nay nhà tôi mổ thịt con lợn. Anh Cả thua cuộc đành đến chịu đòn, muốn mời các cụ lại chứng kiến.
Ông Bá vừa dứt lời thì anh Cả đã tiếp:
-
Thưa các cụ, không phải thế ạ! Đấy là ông Bá muốn mời các cụ lại làm
chứng để ông Bá thưởng cho tôi thêm 100 bạc như lời đã hứa, vì con lợn
của ông Bá, tôi đã mạn phép lấy và cho người mang đi rồi.
Ông Bá giựt mình cãi:
- Anh nói láo! Đâu có chuyện ấy! Con lợn sáng ngày tôi đã cho làm thịt rồi còn gì.
Anh Cả ung dung thưa:
- Thưa ông Bá, tôi vừa lấy lúc nãy xong. Không tin ông Bá thử cho người nhà ra vại nước xem có còn con lợn không?
Thật
là sét đánh ngang tai, ông Bá vội bảo lũ người nhà lúc ấy đang đứng ở
cửa đi xem lại con lợn, thì quả thật, con lợn đã không cánh mà bay, đến
chậu tiết cũng bị ai khuân đi khuất mắt, chỉ còn đống lông ngoài sau
nhà.
Được tin, ông Bá tức điên ruột nhưng cũng đành làm mặt tỉnh táo đàn anh, đưa cho anh Cả 100 bạc, rồi quay lại mắng lũ người nhà:
- Chỉ tại lũ chúng mày vô ý.
Thế là tết năm ấy, anh Cả được ăn một cái tết khá no đủ với một con lợn được làm sẵn.
Chắc
các bạn cũng thừa rõ, trong khi tất cả người nhà ông Bá dồn lên nhà
trên để chực xem anh Cả chịu đòn, thì đồng bọn của anh đã nhanh chân
trèo tường, chuyển chiến lợi phẩm đi một cách êm nhẹ.
Thưa
các bạn, chuyện này tuy không xảy ra vào ban đêm nhưng cũng vào ngày 30
tết, cái ngày lắm chuyện nhất trong năm. Vì khuôn khổ tờ báo có hạn nên
dù đang say mê kể Thổ Địa cũng phải gạt bút sang một bên. Ước mong sẽ
được dịp kể cho nhau nhiều chuyện lý thú nữa...
THỔ ĐỊA
Tết Nhâm Tý
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông Xuân Nhâm Tý, 1972)