1
Trời
vào đông với những giọt nắng màu vàng nhạt, mây trắng giăng từng phiến
dài trên nền trời trông như những sợi khói vương thật nhẹ. Một cơn gió
lạnh lùa qua cửa sổ nơi Trà My ngồi, Trà My gấp sách nhìn ra bên ngoài,
chung quanh tất cả đều im lặng, hàng cây trước cửa thư viện với những
cánh hoa tím nhạt xinh xinh trông thật dịu mắt. Đã nhiều lần Trà My nhặt
những cánh hoa đó ép vào sách, những cánh hoa tím dễ thương chi lạ, hoa
màu tím nhạt lạ mắt mà Trà My không biết tên, có người bảo đó là "hoa
tóc tiên", cái tên nghe cũng lạ và dễ thương như hình dáng của nó. Nhắc
đến hoa tóc tiên tự nhiên Trà My nhớ đến Thủy Tiên, cả tuần nay không
thấy Thủy Tiên đến thư viện, khoảng trống thư viện vẫn dành cho Thủy
Tiên nhưng bây giờ chỉ có Trà My ngồi buồn một mình nơi đây. Cô bé áo
vàng thường ngày ngồi đối diện với Trà My hôm nay cũng vắng mặt, Trà My
thấy nhớ nụ cười dễ thương của cô bé, dù chưa một lần nói chuyện nhưng
cô bé đã chiếm cảm tình Trà My bằng những nụ cười dễ mến. Trà My nhìn
quanh khắp thư viện, mọi người hầu như say mê với những cuốn sách dầy
đặc chữ. Trà My càng thấy nhớ Thủy Tiên nhiều hơn, buổi sáng nơi đây yên
tĩnh quá, dù đã quen với không khí yên lặng của thư viện nhưng hôm nay
sao Trà My thấy như thiếu một cái gì. Ngày nào cũng thế, cả thời gian
buổi sáng Trà My dành cho khoảng không gian giới hạn bởi bốn bức tường
thư viện, con đường dài với hai hàng cây, lối đi có nhiều cỏ non xen lẫn
những cánh hoa dại, từng chỗ ngồi, từng vị trí những cuốn sách, tất cả
đều quen thuộc với Trà My. Có buổi sáng Trà My đến thư viện thật sớm,
thư viện chưa mở cửa, Trà My đi dọc theo con đường dài hái những cánh
hoa dại đủ màu đem về cắm vào bình hoa nơi bàn học. Sáng nay Trà My đến
thư viện khi hơi sương còn phủ kín lớp cỏ non, ở đây chưa đầy một giờ
nhưng Trà My cảm thấy thời gian như dài ra, mọi hôm có Thủy Tiên ngồi
bên Trà My thấy học bài mau thuộc và thời gian qua nhanh hơn. Tự nhiên
Trà My sợ những trang sách đầy chữ, những giòng chữ đó không quyến rũ
Trà My được nữa, Trà My chợt nhớ đến Thủy Tiên và ngôi giáo đường thân
yêu, gần một tuần nay Trà My không đến đó. Mọi ngày, sau những giờ học ở
thư viện, Trà My và Thủy Tiên thường đến nhà nguyện đọc kinh, Trà My
thích những phút lặng yên nguyện cầu nơi nhà nguyện, trước Thánh giá
Chúa với những ngọn nến hồng thắp sáng Trà My say mê quỳ hàng giờ nguyện
xin ơn trên và lần chuỗi mân côi Trà My nhớ đến lời nói của Thủy Tiên:
- Sao Trà My đi đâu cũng mang theo chuỗi tràng hạt?
-
Tại Trà My thích đó Thủy Tiên ạ! Thủy Tiên có biết rằng Trà My thương
chuỗi hạt chừng nào không? Mẹ My bảo chắc My muốn theo Chúa nhưng My chỉ
cười, My cũng chẳng hiểu vì sao My thương chuỗi tràng hạt như thế.
Trà
My nhớ tới Thủy Tiên, nhớ tới chuỗi hạt và nhớ đến Chúa nên vội xếp
sách vở để đến nhà nguyện vì biết rằng ngồi lại đây cũng không học được
thêm gì nữa.
Rời
khỏi thư viện, Trà My bước thật nhanh hướng về phía ngôi giáo đường,
mặt trời như trốn đâu mất, gió lạnh kéo đến làm tóc Trà My bay bay theo
với vạt áo lụa trắng, Trà My thấy chân mình bước những bước ngập ngừng
vì gió thổi mạnh. Trà My chợt nhủ: "mùa đông đến rồi ư?" Nhìn bên lề
đường Trà My thấy hàng cây dài với những cành trơ lá trông thật buồn,
mùa thu đã đem lá đi xa dần những cành cây khẳng khiu không một đám lá
che phủ. Trà My nhớ những ngày hạ Trà My và Thủy Tiên vẫn thường đi trên
đường này đến thư viện, ngày đó hàng cây còn xanh lá che bóng mát cho
con đường, nhưng bây giờ mùa đông đến nên không còn những cơn nắng gay
gắt mùa hạ và lá cây cũng theo gió cuốn bay mất. Một cơn gió lạnh thổi
đến, Trà My bước chậm lại, xa xa bóng ngôi giáo đường thoáng hiện sau
làn sương mờ.
2
- Trà My.
Nghe tiếng gọi, Trà My giật mình quay lại, anh Phong ngừng xe nhìn Trà My mỉm cười:
- Sáng nay Trà My không học ở thư viện?
- Có, Trà My vừa học một giờ ở đó.
- Sao Trà My không ở lại học tiếp?
Trà My nhíu mày có vẻ suy nghĩ:
- Tại Trà My muốn đến nhà nguyện đọc kinh.
Anh Phong cười:
- Lại đọc kinh, lúc nào cũng thấy Trà My đọc kinh, cô bé ngoan đạo quá nhỉ.
Trà My nhìn anh Phong cười thật tươi, anh Phong bảo Trà My lên xe anh chở về nhưng Trà My từ chối:
- Thôi, để My vào đọc kinh, hay là anh Phong vào nhà nguyện đọc kinh với My nhé.
- Anh đang bận, cô bé ở lại một mình, anh về đây.
Trà
My bước dần vào khuôn viên nhà nguyện hướng đến hang đá Đức Mẹ, anh
Phong nhìn theo bước chân Trà My với nụ cười thật dễ thương.
Trà
My dừng chân trước tượng Đức Mẹ, những ngọn nến thắp sáng lung linh
trong hang đá trông như những ánh sao lấp lánh trên nền trời. Trà My cúi
đầu cho những phút lặng im cầu nguyện, tất cả đều yên lặng ngoài âm
thanh của tiếng hót chim sẻ. Chẳng biết từ bao giờ, có lẽ từ một ngày đã
lâu Trà My không nhớ rõ, tình cờ một buổi chiều Trà My theo chị Hằng đi
lễ tại giáo đường này, điều làm Trà My chú ý khi đặt chân vào giáo
đường là tiếng hót của những chú chim sẻ, tiếng chim hót như hòa điệu
với những lời thánh ca vang vọng tạo nên thứ âm thanh thật tuyệt vời,
Trà My tưởng chỉ nơi giáo đường này mới có. Thế là từ hôm đó, ngôi giáo
đường như có gì quyến rũ Trà My, mỗi buổi sáng đến thư viện Trà My không
quên ghé vào đọc kinh.
Bây
giờ Trà My cũng đang hiện diện nơi giáo đường này trong không khí yên
lặng cố hữu, buổi sáng nơi nguyện đường thật vắng, Trà My hướng lên
Thánh giá Chúa và cầu nguyện, bên ngoài một vài âm thanh êm dịu xen lẫn
tiếng gió thổi nhẹ.
3
Buổi
trưa không có nắng, trời dìu dịu như mùa thu. Trà My đi bộ suốt con
đường dọc theo chân đồi, nhà Thủy Tiên hiện ra phía cuối đường, căn nhà
màu trắng nổi bật với cây hoa Ngọc Lan. Trà My dừng chân trước cửa nhà
Thủy Tiên, hoa Ngọc Lan tỏa hương thơm ngát. Trà My cúi xuống nhặt một
cánh Ngọc Lan vương dưới gốc cây, cánh hoa vẫn còn tươi và tỏa hương
thơm, Trà My cài cánh hoa lên tóc và cất tiếng gọi:
- Thủy Tiên.
Thủy
Tiên chạy ra mở cửa trong bộ áo lụa màu trắng trông thật dễ thương, mái
tóc che nửa khuôn mặt càng làm nổi bật vẻ đẹp của Thủy Tiên. Trà My
chăm chú nhìn Thủy Tiên:
- Hôm nay Thủy Tiên xinh quá.
Thủy Tiên mỉm cười khoe đôi má ửng hồng.
Thủy
Tiên và Trà My bước chậm dọc theo con đường dốc, gió thổi đến làm tóc
hai đứa bay bay, Thủy Tiên đưa tay vuốt những sợi tóc vương trước mặt và
hỏi:
- Trà My thuộc bài chưa?
- My thuộc rồi nhưng sao My vẫn lo sợ, chưa gì mà My đã thấy run run.
Thủy Tiên cười:
- Sao My nhát thế?
Trà My nói vu vơ:
- My cũng chẳng biết nữa.
Thủy Tiên hướng mắt xuống rừng thông dưới chân đồi và hỏi Trà My:
- Trà My có thấy trời lạnh không?
- Có chứ, My thấy nắng dịu và gió lạnh nhiều.
- Mùa đông đến rồi My nhỉ.
- Ừ, mùa đông đến lúc nào mà My không biết.
Thủy Tiên nhìn Trà My không chớp mắt:
- Trà My thật ngớ ngẩn, đố Trà My biết mùa đông có gì lạ đấy?
- My thấy mùa đông đến mang theo cái lạnh cắt da, nhất là nơi miền cao nguyên này.
- Dĩ nhiên mùa đông thì phải lạnh nhưng còn đặc biệt khác cơ. Trà My quên lễ Giáng Sinh rồi sao?
Trà My như nói một mình:
- Lễ Giáng Sinh, ừ nhỉ, vậy mà My quên.
- Dạo này Thủy Tiên thấy My thay đổi nhiều, hình như... nhưng thôi, mình đi mau kẻo trễ học My ơi.
4
Trà
My mở cửa sổ căn phòng nhìn xuống rừng thông, gió thổi mạnh khiến Trà
My rùng mình, Trà My kéo vội chiếc áo len khoác lên người. Trời đông
thật lạnh, Trà My cảm thấy cái lạnh như thấm buốt tận cùng những tế bào
trong cơ thể. Mùa đông cao nguyên mang một sắc thái đặc biệt, đặc biệt
hơn đối với Trà My. Gần hai tháng không rời khỏi bốn bức tường này, Trà
My thấy cái lạnh của mùa đông gần với mình nhất. Hai tháng với từng giờ
không mơ ước, Trà My giật mình khi nghĩ đến thời gian, thời gian của
khoảng không gian quanh mình. Ngoài kia rừng thông xa xa ẩn hiện sau làn
sương mờ nhẹ như lớp khói. Trà My ngồi sát cửa sổ để nhìn thật rõ từng
cây thông dài cao vút, con dốc dẫn xuống chân đồi, con đường nhỏ sát
rừng thông, một vài căn nhà dưới đồi và những hàng cây không lá trên
đường đi đến nhà nguyện. Trà My cảm thấy cảnh vật chung quanh xa lạ quá,
tất cả đều thực sự ngăn cách Trà My với căn phòng nhỏ nầy. Thật xa vời
gần như cuối giới hạn tầm mắt, Trà My mờ mờ nhìn thấy Thánh giá Chúa
trên đỉnh giáo đường cao vút, tự nhiên Trà My muốn đến nhà nguyện đọc
kinh, đến với Chúa để cầu nguyện thật nhiều, Trà My mơ hồ nghĩ đến ngày
Lễ Giáng Sinh sắp tới.
5
Chập
chờn với những hình ảnh thoáng đến rồi đi, Trà My mơ màng nhìn thấy
bóng Thủy Tiên hiện đến trong chiếc áo lụa hồng trông thật dễ thương,
trên tay Thủy Tiên cầm một gói giấy thắt nơ màu xanh. Trà My nghe rõ
giọng nói Thủy Tiên vang lên thật êm dịu, rồi Thủy Tiên rủ Trà My cùng
đi lễ. Trà My cũng mặc áo lụa nhưng không phải màu hồng, chiếc áo lụa
trắng mà mẹ mới may cho Trà My để dự lễ đêm Giáng Sinh. Hai đứa bước
tung tăng trên đường. Trà My thấy thành phố khoác lên mình một chiếc áo
mới, không khí tưng bừng khác hẳn ngày thường, những cây thông xanh được
tô điểm bằng những trái bóng đủ màu nổi bật với màu sắc lấp lánh của
những sợi dây kim tuyến. Thành phố cao nguyên được thắp sáng bởi những
ngọn đèn xanh đỏ lộng lẫy. Trà My cảm thấy lòng rộn rã và yêu mến tất cả
mọi vật chung quanh. Ngôi giáo đường thân yêu đã hiện ra trước mặt.
Thủy Tiên chỉ chiếc ngôi sao thật lớn sáng chói trên đỉnh giáo đường và
hỏi Trà My:
- Trà My thấy gì không?
- Ngôi sao đẹp quá Thủy Tiên nhỉ!
Thủy
Tiên và Trà My bước dần lên những bậc thềm giáo đường. Hôm nay không
khí nhộn nhịp quá, mọi người hầu như cùng đến giáo đường để chờ dự lễ
nửa đêm. Thủy Tiến kéo Trà My đi qua đám dông tiến về phía hang đá.
Tượng Chúa Hài Đồng nằm trên đám cỏ trong hang lừa trông thật dễ thương.
Trà My quỳ trước hang đá chắp tay đọc những lời kinh cầu nguyện. Một
lúc sau Trà My quay lại, không thấy bóng Thủy Tiên đâu, tất cả mọi người
trong giáo đường cũng biến đâu mất. Rồi những ngọn đèn màu, những ngọn
nến thắp sáng trong giáo đường đều vụt tắt. Trà My không thấy Chúa Hài
Đồng trong hang đá, không thấy mọi vật chung quanh. Trà My sợ hãi thét
lên: "Chúa ơi!".
6
Trà
My mơ màng nhìn thấy ngọn đèn vụt sáng trong phòng, nghe vẳng bên tai
tiếng mẹ và anh Phong gọi tên mình, có cả giọng nói của Thủy Tiên. Thủy
Tiên bước đến bên giường trao cho Trà My gói quà thắt nơ màu xanh, đúng
là gói quà Trà My vừa thấy trong mơ. Trà My nghe thật rõ giọng nói trầm
ấm của anh Phong:
- Thủy Tiên tặng quà cho My kìa, còn đây là món quà Giáng Sinh đặc biệt anh dành riêng cho My.
Trà
My muốn mở mắt nhìn mọi người, muốn nói những lời cám ơn anh Phong và
Thủy Tiên nhưng sao đôi mắt nặng trĩu và lời nói như nghẹn lại.
Thủy Tiên cầm tay Trà My nói thật nhẹ như riêng để Trà My nghe:
-
Thủy Tiên đến rủ Trà My đi lễ đây, lễ nửa đêm vui lắm My ạ. Nhưng My
còn mệt thì làm sao đi được, chắc Thủy Tiên phải đi xem lễ một mình.
Trà
My nghe Thủy Tiên nhắc đến lễ Giáng Sinh. Hình ảnh ngôi giáo đường thân
yêu với lời thánh ca vang dậy như lôi cuốn Trà My đến với Chúa. Xa xa,
tiếng chuông giáo đường vang lên khỏa lấp khoảng không gian còn sót lại
với những hình bóng chập chờn, tiếng chuông như rộn rã kêu gọi mọi
người. Trà My nói trong hơi thở: "Chúa ơi, hãy cho con đến cùng Chúa".
Rồi Trà My khẽ gọi tên những người thân yêu và mở mắt nhìn mẹ, anh Phong
và Thủy Tiên. Khoảng không trước mặt sao mơ hồ xa vời quá. Trà My thấy
mọi vật như quay cuồng và tất cả đều nhạt nhòa, chỉ còn lại âm thanh
tiếng nức nở của mẹ, của Thủy Tiên và tiếng anh Phong gọi Trà My trong
hơi nghẹn:
- My ơi.
- ...
giáng sinh 71
LYNH THANH THẢO
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 168, ra ngày 1-1-1972)
Nguồn: https://tuoihoandmore.blogspot.com
Bìa của Vi Vi : Đêm Thanh Bình |