Thứ Hai, 15 tháng 1, 2024

BÔNG HỒNG TẶNG MẸ - Đỗ Phương Khanh

 

 Mẹ thân yêu của con

Tết năm nay, con đã 15 tuổi. Con đã lớn phải không mẹ, hôm nọ mẹ chẳng đã cốp vào đầu con mà mắng: "Gớm, gần 15 tuổi đầu lớn rồi đấy chứ còn bé bỏng gì mà còn nhõng nhẽo hoài". Mẹ ơi! Thế tại sao bữa hổm mẹ lại la anh Hãn là: "Con không biết chiều vợ. Nó nhõng nhẽo vậy là vì nó còn ngây thơ quá". Ý, mẹ bất công rồi. Mẹ thương con dâu hơn con gái. Tại chị Hãn sẽ thờ cúng bố mẹ sau này. Nữ nhân ngoại tộc, bà nội vẫn nói thế. Mẹ coi chị Hãn hơn con rồi. Phải không mẹ.

Mẹ ơi! Mẹ chẳng coi con nào hơn con nào đâu. Con biết. Nhưng mẹ cưng chị Hãn hơn vì mẹ tội nghiệp chị ấy phải rời bỏ gia đình thân yêu của chị mà sống chung với một gia đình xa lạ, phải không mẹ. Cho nên con không làm mẹ buồn vì thấy con ghen tị với chị Hãn đâu. Con giúp chị ấy bữa hôm anh Hãn đi công tác đó, con thấy chị ấy không ra ăn cơm, con vào buồng hỏi thăm chị, rồi con đi mua bánh giò cho chị. Mẹ cưng con không nào.

Mẹ ơi! Từ hôm đầu tháng đến nay, sao con cứ thấy mẹ có vẻ lo buồn. Hình như mẹ lúc nào cũng có vẻ phải tính toán. Mẹ ơi! Con để ý thấy bố mẹ thức khuya hơn. Bố mẹ đừng giận con nhé. Con không vâng lời mà đi ngủ sớm, bố mẹ đừng buồn cơ. Con không ngủ được. Mẹ ơi! Con thấy bố mẹ thức khuya. Con mới rón rén ra cửa con dòm bố mẹ. Con thấy bố mẹ đang cúi xuống bàn mà làm việc. Con đứng mãi vẫn thấy bố mẹ cúi xuống bàn. Bố mẹ ơi! Tối hôm qua mẹ coi báo, con thấy mẹ dụi mắt hoài. Coi chừng mắt mẹ mờ đi đấy.

Trưa nay mẹ về ôm một bọc thật lớn. Mẹ gọi tất cả tụi con vào chia cho mỗi đứa một món. Anh Hãn hỏi mẹ: "A! Có món bổng lộc nào mà mẹ xài sang thế". Bố cười: "Cái thằng! Bổng lộc ở đâu ra. Bố mẹ thức khuya làm phụ trội đấy con ạ". Anh Hãn buồn buồn: "Con lớn mà chẳng giúp gì bố mẹ, còn nặng gánh bố mẹ thêm". Mẹ an ủi: "Ơ kìa, con mắc lính tráng mà". Mẹ ơi! Sao lúc nào mẹ cũng có được lời an ủi người khác hở mẹ. Con ôm gói vải trong tay mà lòng bùi ngùi quá mẹ. Con nghĩ tới những đêm bố mẹ thức khuya, bố mẹ nghĩ tới chúng con, bố mẹ muốn chúng con không thua kém mọi người trong những ngày tết. Con muốn ôm mẹ, muốn hôn mẹ. Nhưng con mắc cỡ quá đi. Con ôm gói vải mà chạy về buồng.

Mẹ ơi! Có mẹ là có tất cả. Mẹ như chiếc gối êm dịu mà con chui vào mỗi khi buồn tủi. Mẹ như gốc cây cổ thụ đầy bóng mát mà con ngồi thổi sáo dưới gốc. Mẹ là trung tâm của gia đình. Chúng con say mê mẹ. Đêm đêm con mong được ôm lấy chân mẹ mà ngủ.

Tết năm nay con lớn rồi. Cho nên lời chúc của con cũng lớn hơn. Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Con sẽ biếu ba mẹ một món quà tết. Một món quà đặc biệt mà con tin chắc mẹ sẽ rất bằng lòng. Là con sẽ dành ngày mồng hai tết (mồng một phải đi chúc tết ông bà và các cô chú) để đi thăm một Cô Nhi Viện. Con sẽ dành tất cả số tiền được lì xì để mua đồ chơi cho các em đáng thương đó. Vì con đã hơn chúng. Con đã có bố mẹ. Con xin kính tặng mẹ một ngày mồng hai tết. Cầu xin Thượng đế cho con mãi mãi còn có mẹ. Con đã có đọc một câu đại ý: "Mất mẹ là mất tất cả". Mẹ ơi, con xin đổi lại: "Có mẹ là con đã có tất cả", phải không mẹ.

Con của mẹ               

ĐỖ PHƯƠNG KHANH    

(Trích tuần báo Thiếu Nhi Xuân Nhâm Tý, 1972)




Không có nhận xét nào: