Các em thân yêu,
Hôm nay là đầu năm rồi. Một mùa xuân mới đang ở ngay trước chúng ta vậy chúng ta hãy cùng mỉm cười mà đón xuân:
Nắng đem thắm tươi
Xuân sáng ngời.
Kìa bao em tay nắm reo vang tiếng cười.
Lời ca mà thuở nhỏ chị hay nghêu ngao, nay lại văng vẳng bên tai chị.
Xuân
đến, lòng ai cũng tưng bừng rộn rã, phải không các em. Và đang lúc vui
thích, lòng dâng lên tràn ngập niềm vui, mình dễ sinh ra kiêu ngạo. Ấy!
Chị ĐPK là hay làm các cô các chú cụt hứng lắm đấy nhé! Thì chị phải là
cái thắng chứ các em nhỉ. Đang lúc các em còn ở tuổi bồng bột, dễ đi quá
đà có chị ĐPK luôn canh chừng để thắng bớt lại là quí lắm đấy nhé.
Các em thân mến,
Chị
không được cái may mắn có một trí nhớ minh mẫn, cho nên những gì chị đã
biết, chị chỉ nhớ mài mại. Có điều là chị chỉ quên chi tiết. Còn phần
chính thì chị cũng nhớ tàm tạm. Chị cáo lỗi trước rồi, các em đừng cười
chị nhé. Chị nhớ dạo bé, chị có đọc truyện nào đó, hình như Thuyết
Đường, có cái anh chàng nho nhỏ, cỡ 12, 13 tuổi gì đó, tên là Lý Nguyên
Bá. Anh ta rất giỏi võ, thường sử dụng cặp trùy. Võ lâm đều thán phục và
anh ta trở nên vô địch.
Rồi
anh ta hết đối thủ, và anh ta trở nên kiêu ngạo vô cùng. Một hôm trời
mưa sấm sét đùng đùng, anh ta bèn nổi giận xách trùy ra để trừng phạt
trời, anh tung búa lên. Trời thì cao. Búa không tới. Nhưng thương thay
cho cậu bé tài giỏi, cây trùy rớt xuống và cậu bé vỡ sọ chết.
Dạo
bé, đọc tới đấy, chị thương cậu bé vô cùng. Và chị cũng oán trời nữa,
các em ạ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chị thấy trời công bằng lắm. Ở đời
luôn luôn có người giỏi hơn mình. Bất cứ một nhân vật tài giỏi nào cũng
đều có người thay thế được. Vậy thì mình đừng có cậy tài. Nếu mình kiêu
ngạo thì sẽ chỉ có cái sự kiêu ngạo nó hại mình dễ nhất mà thôi. Kiêu
ngạo là tật xấu đáng ghét lắm. Kẻ kiêu ngạo coi thường mọi người, không
nghĩ đến ai hết và chỉ coi có một mình mình là nhất. Chỉ cần một tính
xấu đó đủ làm rào cản tất cả mọi người tới với mình rồi.
Các
em ơi! Nhân dịp đầu năm chắc các em đã được nghe nhiều lời khen tặng,
nhiều lời chúc tụng, chị xin được cùng vui với các em trong niềm hân
hoan của buổi xuân về. Và luôn luôn nhớ mình là chị của bầy em nhỏ trong
đại gia đình Thiếu Nhi, chị gửi tới các em mấy lời trên đây để các em
luôn luôn cảnh giác, dù trong lúc vui vẻ đến đâu các em ráng giữ được sự
khiêm tốn. Đó là một trong những chìa khóa vàng để mở cửa vườn đời đó
các em.
Chị Đỗ Phương Khanh
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 27, ra ngày 20-2-1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.