Thứ Tư, 21 tháng 2, 2024

ÔNG TÁM SAY - Văn Liêm

 Ông Tám nắm gọn ly rượu vào lòng bàn tay chai cứng, từ từ đưa lên "nốc" một hơi, rượu trong ly cạn dần... Mùi cay xông lên làm ông nhăn mặt.

Đoạn ông đưa tay xuống bàn cầm lấy trái me chín héo, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến... Rồi trỏ hai ngón tay xuống cạnh bàn kẹp lấy điếu thuốc vấn đang cháy ngầm, từ từ đưa lên môi hít vào. Đóm lửa sáng rực, khói thuốc bay tứ tung, những tàn nhỏ cháy nám rơi xuống chỉ còn lại một quầng tròn đen trên đầu điếu thuốc.
 
Ông Tám trầm ngâm không nói lời nào, hơi nóng của rượu đã ngấm dần vào thân thể làm đỏ bừng cả mặt ông, làm óc ông bắt đầu quay cuồng. Ông đứng lên đi đến chỗ chị Năm ngồi, nói:

- Này Năm! Năm!

Chị Năm vội vàng quay người lại:

- Dạ! Chú gọi gì chú Tám?

Ông Tám hơi càu nhàu:

- Mày bán tao một "xị" nữa coi!

Chị Năm vừa nói vừa trỏ tay lên bàn:

- Chú biết, chú đã uống bao nhiêu "xị" rồi chưa mà chú còn đòi nữa!

Ông Tám quát lớn:

- Mày!... Mày khi dễ tao không tiền để trả cho mày chớ gì?

Chị Năm nhẹ giọng:

- Không phải đâu chú Tám!... Cháu sợ bà Tám sẽ rầy cháu về tội bán rượu cho chú... Rồi chú uống, chú sẽ phá làng phá xóm, chớ cháu đâu dám nói chú không tiền!

Ông Tám dậm chân:

- Hả! Mày nói sao? Ai lớn lệnh hơn tao chớ?

Chị Năm im bặt không nói nữa.

Ngoài trời, những đám mây từ đâu kéo đến che khuất cả ánh sáng ban ngày, rồi đen hẳn... Những hạt mưa bắt đầu nhỏ giọt, đập trên mái lá "lộp độp"...

Ông Tám gầm gừ có vẻ giận dữ, chỉ tay vào mặt chị Năm:

- Thử coi tao phá quán mày, tao có tiền trả không cho biết!

Vừa nói xong, ông Tám bước ra khỏi quán. Chị Năm nhìn theo lắc đầu, cười gằn...

Mưa càng rơi xuống nhanh hơn. Ông Tám lững thững bước đi... Như kẻ điên ông Tám chỉ lên trời la lớn:

- Mưa đi!... Mưa đi cho tui mát!

Đám trẻ tắm mưa nghe tiếng ông Tám la lối, chúng áp chạy ra... vừa chạy sau lưng ông Tám vừa vỗ tay la lớn:

- Ông Tám say! Ông Tám say!

Thằng Long đứng gần đó, như có vẻ thông thạo, nó liền gọi tụi bạn lại:

- Tụi bây đừng trêu bác Tám chớ. Ổng tức giận ổng đánh tụi bây à!

Con Lài lên tiếng:

- Hứ! Mày... Mày làm bộ hoài hà! Bộ bữa hổm mày không ghẹo ông Tám sao?

Thằng Tài đứng cạnh bên nhanh nhẩu nói:

- Ừ! Mày nói đúng đó! Nó ưa làm bộ lắm!

Vừa nói, thằng Tài vừa chỉ ngón tay thon thon vào mặt thằng Long. Thằng Long lủi thủi bước vào nhà, có vẻ tức giận... Bọn trẻ lại tiếp tục chạy sau lưng ông Tám:

- Ông Tám say! Ông Tám say!

Bất chợt ông Tám quay lại:

- Tụi mầy!... Tụi mầy là "quỉ" hả? Ba má tụi bây không dạy sao?

Đám trẻ hốt hoảng chạy tán loạn vào nhà...

Cơn mưa vẫn còn đổ xuống, thấm trên chiếc áo dầy của ông Tám, đầu ông bị ướt thấm vào tóc rơi xuống mà nhăn nhịu đen sậm. Ông Tám bước đi lững thững như kẻ không nhà. Đoạn, vào một nhà gần đó, ông bước lên thềm một cách mệt nhọc:

- Chị Mười!... Chị Mười!

Như không nghe, bà Mười lặng lẽ may áo. Ông Tám tức giận:

- Chị Mười! Bộ chị "khi dễ" tui hả chị?

Vừa la ông Tám vừa kéo tấm thân tàn tạ bước vào.

Bà Mười giả bộ ngẩn người dừng tay, nhìn ông Tám cười xòa:

- Cũng lại anh nữa! Sao anh "say sưa" hoài vậy anh Tám?

- Chị nói sao!... Chị cấm tôi uống rượu hả?

- Đâu có! Tôi đâu có dám cấm cản anh!

Chị Hai Sa ngồi cạnh bên tiếp lời bà Mười:

- Không có đâu bác Tám! Bác Mười muốn khuyên can bác đừng uống rượu nữa đó!

Ông Tám quay sang chị Hai Sa, nói:

- Mày!... Mày biết gì!... Mày im đi!
 

Chị Hai Sa im bặt, không nói gì. Ngoài trời mưa vẫn đổ ào ào... Bỗng tiếng trống kèn nổi lên ở một nhà gần đó trộn lẫn tiếng mưa, biến thành một bầu không khí xáo động ồn ào... Ông Tám im lặng hồi lâu, hỏi:

- Chị Mười! Trống kèn gì nổi lên vậy chị?

Bà Mười cười xòa:

- Anh say quá anh có biết gì!

Bà Mười ngập ngừng giây lát:

- Đó là trống kèn đám ma!... Anh Hai Danh đã chết hôm qua đó!

Giọng ông Tám thiểu não:

- Vậy hả!... Tôi có biết đâu!

Chị Hai Sa đứng lên nhìn ông Tám, nói:

- Bác Tám! Mình mẩy bác ướt hết rồi, bác về thay quần áo đi, kẻo bác bệnh bác chết đa!

Ông Tám đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt chị Hai Sa:

- Mày!... Mày có đuổi tao thì đuổi đi! Đừng giả bộ thay đồ gì hết á! Mày... Mày "trù" tao chết hả!

Vừa quát ông Tám vừa bước ra. Bà Mười nhìn theo lắc đầu:

- Thật tội nghiệp cho chị Tám, có người chồng vô phúc quá!... Chắc độ này chị mệt lắm hả Hai?

- Dạ! từ ngày cô Ba ra đi thì bà Tám phải chịu cực khổ với ông Tám lắm!

- Nhưng... Nhưng tại sao con Ba bỏ đi vậy?

- Dạ! Vì ông Tám say sưa cả ngày, nên cô Ba bỏ đi qua nhà chú cô ở đỡ!

Bà Mười gật đầu:

- A! Thì ra cũng tại anh Tám hết!

Chị Hai Sa tiếp:

- Không chỉ vậy mà thôi! Thằng rể cũng bỏ nhà đi nốt.

Bà Mười hơi ngạc nhiên hỏi:

- Ủa! Sao vậy?

- Thì... thì cũng tại ông Tám đó! Thằng rể ngăn cản ổng hoài không được nên nó bỏ đi!

Chị Hai Sa dừng lại một hồi như suy nghĩ điều gì, rồi nói:

- Bác Mười à! Xóm mình có cái "huông" từ lâu rồi! Mà ông hai Danh mới mất, cháu không biết ai sẽ chết nữa đây?

Như đồng ý câu nói của chị Hai Sa, bà Mười gật đầu... Hai người im lặng không nói nữa. Bên ngoài mưa vẫn rơi đều...

*

Bà Tám đưa tay lấy cái ghế con đặt nó xuống ván rồi ngồi xuống, chậm rãi lấy trong lon sữa bò một cục xà phòng, đoạn xoa đi xoa lại trong chén, để sang một bên, lần lượt chuyển dĩa, tô... trong thau ra, rồi làm y như lần trước...

Đoạn bà Tám múc nước đổ vào thau tráng đi tráng lại cho nước xà bông trôi đi... 

Bỗng ngoài cửa có tiếng gọi:

- Bác Tám! Bác có nhà không bác?

Bà Tám nghe có người gọi, lật đật lên tiếng:

- Ai gọi đó?

- Dạ! Cháu là Tâm đây bác!

- Có gì không cháu! Bác đang bận quá, hãy vào đây!

Tâm chậm rãi bước vào, đi thẳng ra phía sau nơi bà Tám gọi:

- Dạ! Má cháu bảo đem tiền này đến trả bác.

Bà Tám ngơ ngác hỏi:

- Tiền gì đó cháu? Má cháu có thiếu bác bao giờ!

Tâm cười xòa nói:

- Bác độ này hay quên quá!... Tiền mà hôm trước má cháu mua chịu bác con gà đó!

Bà Tám gật đầu như nhớ lại:

- À phải rồi!

Tâm vội vàng chìa tay ra, đếm đi đếm lại:

- Đây bác! cả thảy là 200 đồng đó!

Bà Tám đưa tay nhận tiền rồi nhét đại vào túi.

- Sao! Độ này cháu học đến đâu rồi?

Tâm có vẻ buồn, cúi đầu xuống:

- Dạ! Cháu nghỉ lâu rồi bác! Vì má cháu không tiền để nuôi cháu tiếp tục học nữa bác à!

- Tội nghiệp không! Cháu có bằng cấp gì chưa?

- Dạ! Cháu chỉ có "Trung Học" thôi bác à!

- Ồ! Như vậy cháu cũng giỏi quá chớ!

Bà Tám ngừng hồi lâu, hỏi tiếp:

- Cháu đã nghỉ học, bây giờ cháu làm nghề gì?

Tâm ngập ngừng:

- Dạ! Cháu xin làm trong trại cưa bác ạ!

Bà Tám ngạc nhiên:

- Ủa, cháu có bằng đó (bằng Trung Học) sao không xin vào sở nào đó làm có khỏe hơn không?

Tâm lắc đầu:

- Dạ! Bây giờ bằng "Trung Học" ít tìm được sở lắm bác ạ, vì hàng trăm, hàng ngàn người thiếu gì bằng đó!

- Vậy hả!... Thôi cháu đừng buồn!... Nhưng cháu làm nơi đó được bao nhiêu tiền trong một tháng?

- Dạ! 3.000 đồng bác ạ!

- Thôi vậy cũng được!

Bà Tám không hỏi nữa, lặng lẽ đưa tay vói lấy cái lon, thong thả đưa vào lu múc nước, quá đầy nước tràn ra, rơi xuống ván phát tiếng kêu tí tách... Tâm im lặng từ từ ngồi xuống... bất chợt như tìm được điều gì:

- Bác Tám!

Bà Tám nghe gọi thình lình, quay lại hỏi:

- Gì cháu?

- Hôm qua đó bác, cạnh sở cháu có người chết vì uống rượu quá nhiều rồi bị nám phổi mà chết!... Vì lẽ đó cháu sợ cho bác Tám trai quá bác ạ!

Bà Tám có vẻ buồn rầu:

- Cám ơn cháu đã có lòng lo cho gia đình bác! Nhưng cháu thấy không, bác khuyên can ổng hoài cho đến nỗi có khi bác đánh lộn với ổng đó!

Tâm ngập ngừng nói:

- Thôi bác đừng buồn! Hy vọng rồi đây bác Tám trai sẽ hối hận!

Bà Tám im lặng một lúc:

- Nè cháu! Cách đây mấy ngày chú Hai Danh bị bệnh mà chết... Rồi đây... Rồi đây bác lo sợ bác Tám trai mầy bị cái "noi" đó quá!

Tâm cười xòa:

- Ôi!... Bác hơi đâu mà tin "dị đoan"!

Hai người đều im bặt... Ngoài trời, những đám mây đen lấp cả ánh sáng, những ngọn gió  bắt đầu hiu hiu thổi... Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, gõ vào mái lá kêu "lộp độp".

Bà Tám quay lại nói với Tâm:

- Tháng này trời mưa hoài, buôn bán chả được gì cả!

Bỗng có tiếng gọi vang ngoài cửa:

- Chị Tám!... Chị Tám đâu rồi?... Chị có nhà không chị?

Bà Tám hỏi Tâm:

- Có ai gọi bác vậy Tâm?

Tâm đưa mắt nhìn ra:

- Ủa! Bác Hai Tài!... Có bác Tám đây nè bác!

Bác Hai Tài nghe tiếng Tâm vội vàng đi vào:

- Mầy qua đây hồi nào?

Tâm đứng dậy nói:

- Dạ mới qua bác ạ!

Bác Tám thấy bác Hai Tài bước vào bèn lên tiếng:

- Ủa! Chị Hai! Hôm nay không đi bán sao chị?

Bác Hai Tài vừa trả lời vừa nhai trầu chóp chép để lộ vành môi đỏ:

- Hôm nay thằng Hòa bị đau, nên tôi phải ở nhà săn sóc nó!

Rồi bác hỏi:

- Sao chị! Anh Tám đã bớt chưa?

Bà Tám cúi mặt xuống, có vẻ buồn rầu:

- Cũng... cũng hơi bớt chị ạ!

Thấy bà Tám có vẻ buồn, bác Hai Tài tìm lời an ủi:

- Theo tôi nghĩ thì không sao đâu. Anh Tám sẽ hết bệnh mà!

- Nếu được vậy tôi mừng biết bao!

Không ai nói lời nào nữa... Bỗng có tiếng đập trên giường tre "cạch! cạch!" Bà Tám hơ hải, vội vàng đứng phắt dậy chạy vào phòng kế cận. Bác Hai Tài và Tâm cũng chạy theo sau... Thình lình, bà Tám rú lên:

- Trời!... Trời ơi! Mình tỉnh lại mình!

Một cảnh tượng hãi hùng: ông Tám trợn mắt chỉ còn có tròng trắng, hai chân đập xuống giường liên tiếp như người mất hồn. Tâm vội vã kềm chân ông Tám lại. Tiếp đó là tiếng khóc lóc inh ỏi của bà Tám vang lên:

- Mình ơi! Tỉnh lại mình!

Ông Tám càng trợn mắt, những hơi thở mạnh nấc lên như muốn cướp lại bầu không khí... Rồi ông Tám đột nhiên im hẳn... Bà Tám la lên, tiếp theo là tiếng của bác Hai Tài và Tâm:

- Anh Tám!

- Bác Tám!

Thôi rồi...

Bà Tám ôm mặt khóc thảm.

Ngoài trời mưa vẫn còn rơi...


VĂN LIÊM        

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 39, ra ngày 15-2-1966)



Không có nhận xét nào: