Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2019

CHƯƠNG II_NHÂN CHỨNG CUỐI CÙNG


CHƯƠNG II


Tối hôm đó, một buổi tối đầy vẻ yên lặng và đe dọa. Ánh nến leo lét, chập chờn trong biệt thự tạo nên một bầu không khí ghê rợn. Ngoài vườn, thỉnh thoảng một vài cơn gió cuốn theo những chiếc lá rơi tạo thành một âm thanh xào xạc. Mặc dầu đã có tới năm con chó berger canh gác quanh nhà nhưng mọi người trong biệt thự Hồng Hoa đều thấy hồi hộp, lo lắng. Họ có ấn tượng rằng trong lúc này, bất cứ việc gì cũng có thể xảy ra như một vụ án mạng hoặc phá hoại chẳng hạn. Riêng chỉ có ông Lê Mai là ở lì trong phòng cả ngày hôm nay, không ăn một miếng nào và người ta có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bốc ra.
 

Đến gần mười một giờ đêm ấy, trong phòng ông Lê Mai chợt vọng ra tiếng đàn dương cầm. Tiếng đàn thật day dứt đứt đoạn và mang vẻ tuyệt vọng như người sắp chết đuối giữa đại dương bao la. Những âm thanh ấy chứng tỏ chủ nhân đang ở trong cơn khủng hoảng tinh thần làm Nguyễn Phương rối trí không ít. Buổi sáng nay, mặc dầu sợ hãi, ông Lê Mai còn cố tạo ra một vẻ bình tĩnh giả tạo nhưng từ khi nhận được hai bức thư do bàn tay vô hình mang lại, ông có vẻ bất cần mọi việc. Không chừng ngày xưa, ông Lê Mai cũng có nhúng tay làm điều gì phi pháp và phải chăng kẻ bí mật chỉ là người tới đòi món nợ hận thù? Giữa bầu không khí khó thở ấy, mọi người chợt nghe tiếng gọi cửa gấp rút và tiếng chó sủa dữ dội. Nguyễn Phương đưa mắt nhìn bác quản gia như để hỏi ý kiến về việc người khách đến vào giờ quá khuya và có ý ngần ngại, nhưng sau vì tiếng gọi cửa dồn dập quá nên chàng họa sĩ đành miễn cưỡng ra mở cổng. Dưới ánh lửa yếu ớt, Nguyễn Phương thấy khách trạc độ gần bốn mươi, để râu tóc hơi dài, khoác một cái áo par-dessus và có vẻ từ phương xa mới tới. Ông ta cất tiếng, giọng nghe chát chúa và chói tai:
 

- Xin lỗi, tôi đến giờ này quá trễ nhưng ông Lê Mai có nhà không nhỉ?
 

Nguyễn Phương đang bực mình nhưng giữ ôn hòa:
 

- Bác Mai có nhà, nhưng không được khỏe lắm. Mời ông vào trong, cháu sẽ nói bác Hai lên báo cho bác Mai biết.
 

- À, cứ nói có luật sư Kiệt tới. Ông Lê Mai chắc chắn sẽ biết ngay.
 

Nguyễn Phương yên lặng dẫn khách vào nhà. Luật sư Kiệt lên tiếng:
 

- Nhà sao lại phải đốt nến vậy nhỉ?
 

- Thưa ông, hôm qua hệ thống điện mới bị hư chưa sửa chữa kịp nên phải đốt nến.
 

Lúc đó, bác Hai cũng từ trên lầu xuống, nói lễ phép:
 

- Nghe tới tên ông, chủ tôi mừng lắm. Xin mời ông lên phòng riêng của chủ tôi ngay bây giờ.
 

Khách lên rồi, Nguyễn Phương nhìn theo với vẻ ngờ vực và thiếu thiện cảm. Xem chừng ông khách này cũng có vẻ gì bí mật và đáng ngờ.
 

Trong khi ấy, lúc nghe thấy tên luật sư Kiệt, quả thật ông Lê Mai mừng lắm. Luật sư Kiệt tới đây rất đúng lúc và ông Lê Mai tin rằng mọi việc rắc rối từ tối qua sẽ được luật sư Kiệt giải quyết dễ dàng. Nhưng khi khách bước vào thì từ chỗ vui vẻ ông Lê Mai biến thành tức giận, quát lớn:
 

- Ông là ai? Tại sao lại mạo nhận là luật sư Kiệt chứ?
 

Người khách lạ thản nhiên:
 

- Ông hãy bình tĩnh, tôi chưa bao giờ nói dối ông cả. Chỉ có điều tôi là Nguyễn Trọng Kiệt chứ không phải Lê Tuấn Kiệt.
 

Nghe tới đó ông Lê Mai biến sắc mặt:
 

- Ông cũng biết Lê Tuấn Kiệt? Hiện giờ ông ta ở đâu?
 

- Xin báo cho ông một tin buồn: ông ta đã chết cách đây sáu tháng!
 

"Chết rồi". Hai tiếng đó thật bất ngờ và ghê gớm. Người chết là hết nhưng cái chết của luật sư Kiệt là bản án tử hình cho ông Lê Mai vì sẽ không còn ai là chứng cớ cho vụ án năm xưa. Những hy vọng cuối cùng đã tắt và ông Lê Mai thấy mình như người sắp chết đuối, cố vùng vẫy nhưng không có nơi nào để bám víu trong khi thần chết với lưỡi hái sáng quắc cứ tiến lại thật từ từ, chậm chạp. Cảm giác ấy kéo dài cho đến mấy phút sau, ông Lê Mai mới cất tiếng, giọng đứt đoạn và yếu ớt:
 

- Hôm nay ông tới đây làm gì?
 

- Tôi tìm đến đây do sự ủy thác của ông Tuấn Kiệt trước khi chết.
 

- Sự ủy thác?
 

- Phải. Cách đây khoảng tám tháng, ông Tuấn Kiệt có vận động để đem vụ án ngày xưa ra tòa xử lại nhưng công việc chưa xúc tiến thì ông ta mất, giao lại cho tôi việc đó.
 

- Nhưng đó là vụ án nào?
 

- Vụ án 02-10-60 ông nhớ chứ?
 

- Không... không. Tôi không nhớ gì cả, nhất là những việc xa xưa từ 13 năm về trước.
 

- Vậy để tôi nhắc cho ông nhớ. Vụ án đó là ông Phạm Ngọc Cảnh bị tố cáo giết vợ là bà Nguyễn Thị Ngọc Lệ, bà ấy cũng là chị vợ của ông Tuấn Kiệt.
 

Ông Lê Mai quát lên:
 

- Ông nói láo. Tuấn Kiệt không bao giờ muốn đem vụ án đó ra xử lại vì...
 

Nói đến đây, ông Lê Mai chợt ngừng lại trong khi khách gằn giọng:
 

- Vậy là ông đã bắt đầu nhớ lại một phần nào. Tôi nói để ông biết, bằng mọi giá vụ án cũng phải được đem ra xử lại một ngày gần đây.
 

- Đó là việc của riêng ông. Tôi không cần biết.
 

Người khách đột nhiên dịu giọng:
 

- Xin lỗi ông, tôi nóng nảy quá. Việc tôi lặn lội từ Sàigòn lên đây hôm nay là để xin ông cho biết một vài chi tiết của vụ án năm xưa.
 

- Tôi không nhớ gì cả. Muốn gì ông cứ lục hồ sơ lưu trữ chứ sao lại hỏi tôi.
 

- Vì tôi tin rằng ông biết nhiều điều bí mật trong vụ án.
 

Ông Lê Mai đứng bật dậy, thái độ có vẻ hoảng hốt, nhưng trấn tĩnh ngay được.
 

- Nếu ông đến đây với mục đích đó thì ông đi không sẽ lại về không. Tôi không có gì để nói cả.
 

- Thế ông không sợ một vài tháng nữa sẽ phải ra tòa với tư cách bị cáo hay sao?
 

- Ông nói thế là nghĩa lý gì?
 

Người khách đổi giọng nghiêm trang nói:
 

- Thôi, từ nãy tôi đùa giỡn với ông như vậy là quá đủ rồi, bây giờ tôi xin đi thẳng vào vấn đề. Trước hết, ông phải hiểu rằng tôi đã nắm được 7/10 sự thật trong vụ án. Vì vậy ông có thể vào tù bất cứ lúc nào và tôi là kẻ đang nắm giữ chìa khóa mọi việc.
 

- Ông muốn gì?
 

- Tôi cần một số tiền khoảng 10 triệu.
 

Ông Lê Mai giật mình:
 

- 10 triệu?
 

- Phải, tưởng ông cũng không nên tiếc, vì số tiền đó đâu có thấm gì đối với một nhà tỷ phú như ông.
 

Ông Lê Mai chợt bình tĩnh hẳn lại:
 

- Vậy ra ông muốn tống tiền tôi.
 

- Đừng dùng chữ tống tiền nghe có vẻ ghê gớm quá. Đây chỉ là một sự trao đổi công bằng và hợp lý.
 

- Công bằng và hợp lý? Nói nghe thật mỉa mai nhưng thôi, ông hãy về đi và đừng bao giờ trở lại đây nữa. Tôi là kẻ vô tội và không sợ bất cứ điều gì.
 

- Được rồi. Nếu vậy, tôi sẽ làm theo ý nguyện của người chết là đem vụ án đó ra ánh sáng.
 

- Ý nguyện của người chết cái gì? Hắn chỉ là một tên khốn nạn cũng như ông là một tên lưu manh.
 

Khách đứng dậy, bình tĩnh:
 

- Dầu sao ông cũng không nên nặng lời với người đã chết. Tôi sẽ cho ông biết hậu quả của việc mình làm.
 

- Ông đừng hăm dọa vô ích.
 

- Chờ xem.
 

Nói xong, khách bước nhanh ra cửa, không thèm chào một tiếng. Ông Lê Mai suy nghĩ rồi gọi lại:
 

- Khoan đã, mời ông vào đây uống ly rượu để tôi suy nghĩ lại.
 

Người khách quay lại, nở một nụ cười thỏa mãn:
 

- Ít ra cũng phải như vậy.
 

- Ông đừng đắc ý vội. Tôi mời ông vào đây để cho ông biết rằng tôi đã thâu băng cuộc đối thoại vừa rồi. Do đó, ông cũng có thể vào tù vì tội tống tiền.
 

Khách tái mặt, ông Lê Mai nói tiếp:
 

- Nhưng chuyện đó không có ích gì cho cả đôi bên. Tôi muốn điều đình lại với ông.
 

Người khách im lặng chờ đợi trong khi ông Lê Mai đi lại trong phòng suy nghĩ. Năm phút đồng hồ nặng nề trôi qua, người khách chợt thấy choáng váng cả mặt mày, đánh rơi ly rượu đã vơi một nửa xuống sàn gạch. Ông ta cất giọng hoảng hốt:
 

- Ông bỏ thuốc mê vào rượu!
 

Ông Lê Mai không đáp, theo dõi phản ứng cho đến khi người khách đã quị xuống, ông mới nói cho chính mình nghe:
 

- Những người nói quá nhiều thì chỉ có vào chứ không có ra. Ông sẽ phải ở đây chừng vài tuần lễ nữa cho đến khi ta lên phi cơ sang Thái Lan sống nốt cuộc đời yên ổn, chắc chắn.
 

Và đến 3 giờ sáng hôm sau, lúc mọi người trong biệt thự Hồng Hoa đã yên giấc, ông Lê Mai mới vác người khách trên lưng, mang xuống căn phòng bỏ trống trong biệt thự đã lâu. Ông kéo mạnh cánh tay bức tượng hoen rỉ đặt ở gần cửa mấy cái thì một nắp hầm lộ ra, dưới có cái cầu thang bằng đá gập ghềnh. Ông Lê Mai mang người khách xuống hầm, vào một căn phòng khá rộng. Sau đó ông trói người khách vào cái ghế bành rồi mỉm cười, lẩm bẩm:
 

- Ta sẽ chẳng giết người làm gì nhưng ta phải tự bảo vệ quyền lợi và không muốn mình đang từ trên lầu cao phải ngã xuống vũng bùn đen. Ngày mai, một vụ trộm giả tạo cũng đủ giải thích sự vắng mặt của người khách lạ đêm khuya.
 

Nhưng ông Lê Mai còn quên một điểm là chính trong biệt thự Hồng Hoa cũng có đồng bọn của người khách lạ!
*

Cũng trong đêm đó, lúc ông Lê Mai đã lên phòng an giấc được khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ thì có một bóng đen lẻn vào phòng khách biệt thự rồi lên lầu, tới phòng làm việc của ông Lê Mai. Hắn rút ra một chiếc chìa khóa giả, mở cửa và lẻn vào dễ dàng. Có lẽ đã thông thuộc đường lối trong phòng, bóng người tới thẳng bàn viết định tìm quyển nhật ký của ông Lê Mai. Nhưng tìm mãi không thấy đâu mà trên mặt đất chỉ còn sót lại những mẩu tro tàn. Có lẽ ông Lê Mai đã đốt quyển nhật ký để tiêu hủy các bằng chứng. Thất vọng, bóng người quay ra nhưng chân hắn bỗng đá phải cái ly rượu bể dưới đất. Ly rượu nhắc cho hắn nhớ tới người khách lạ tự xưng là luật sư Kiệt lúc nãy. "Ông ta đâu rồi nhỉ?" Bóng đen tự hỏi như thế nhưng chỉ một thoáng do dự, hắn bỏ ra không quên dằn lại trên bàn một bức thư và con dao găm đẫm máu.
 

Nhưng bóng người ấy không ngờ mọi hành động của mình đã bị một đôi mắt nhân chứng nhìn thấy tất cả. Đó là Nguyễn Phương! Chàng họa sĩ sau một cơn ác mộng, bừng tỉnh dậy thì nghe tiếng chân người nên lẻn ra và bắt gặp từ đầu tới cuối. Đáng lẽ Nguyễn Phương đã la lên và bắt quả tang nhưng chàng họa sĩ không làm thế vì đã biết được hắn là ai. Đó là một người quen thuộc trong biệt thự Hồng Hoa và Nguyễn Phương định sẽ dùng hắn làm một quân cờ, một đầu mối để phăng lần ra chính phạm.
 

Và sáng hôm sau, Nguyễn Phương thức dậy hơi trễ vì đêm qua thiếu ngủ nhưng lại thấy rất sảng khoái và vui vẻ. Màn bí mật đã hé mở phần nào và chẳng bao lâu nữa sẽ được đem ra ánh sáng...
 

- Sáng nay cậu đọc báo chưa nhỉ?
 

Đó là câu hỏi của chú Tư tài xế. Chàng họa sĩ ngửng lên đáp nhỏ;
 

- Chưa chú à.
 

Nghe nói thế, chú Tư bèn đưa cho Nguyễn Phương tờ báo Dân Việt, rồi chỉ vào trang hai, góc bên phải:
 

- Cậu đọc đi, ở báo có nói về vụ rắc rối đêm sinh nhật của ông chủ đó.
 

Nguyễn Phương gật đầu rồi chăm chú đọc. Bài báo viết khá tỉ mỉ và xác thực nhưng ở cuối lại thêm một câu hỏi: "Phải chăng vụ phá hoại ngày sinh nhật của ông Lê Mai có liên quan đến vụ án 02-10-60? Chúng tôi sẽ có một bài phóng sự khác về đề tài đó. Mời quí khán giả nhớ đón coi.", dưới ký tên ký giả Quốc Nam. Chàng họa sĩ ngạc nhiên hết sức 02-10-60 là ngày ghi trên bức thư thứ hai để trong phòng đọc sách, chỉ có ông Lê Mai và chàng được thấy mà sao anh ký giả này có thể biết được? Anh ta thu lượm tin tức ở đâu mà mau chóng thế hay nghi vấn đó chỉ là trái ba lông do bọn bí mật tung ra để dò phản ứng của ông Lê Mai? Nguyễn Phương cau mày nghĩ ngợi rồi lên tiếng:
 

- Chú Tư à, ký giả Quốc Nam này có mặt trong bữa tiệc sinh nhật của bác Mai không?
 

- Không. Ông chủ cũng không quen với ai làm ký giả hết.
 

Chàng họa sĩ hơi ngạc nhiên:
 

- Sao chú biết.
 

- Có gì đâu, tôi là tài xế lá xe ở đây hơn ba năm trời mà có bao giờ ông chủ sai lại nhà ông ký giả nào đâu.
 

Nguyễn Phương im lặng suy nghĩ và quyết định lại gặp ký giả Quốc Nam xem đầu đuôi ra sao. Muốn thế chỉ cần lại tòa soạn tờ Dân Việt là mọi việc sẽ xong xuôi. Vừa khi chàng họa sĩ ra tới cổng thì gặp một người đàn ông, độ hơn ba mươi, ăn mặc chải chuốt và trông có vẻ trí thức qua cặp kiếng cận. Ông ta cất tiếng:
 

- Cậu khỏi phải đi tìm tôi cho mất công.
 

- Nhưng ông là ai?
 

- Ký giả Quốc Nam.
 

Nguyễn Phương nghe thế, kín đáo quan sát người đối diện. Trông ông ta có vẻ hoạt bát, trí thức và không có vẻ gì bí mật như người khách đêm qua. Chàng họa sĩ hỏi:
 

- Sao ông lại biết tôi muốn tìm ông?
 

Ký giả Quốc Nam mỉm cười:
 

- Dễ lắm. Cứ xem bộ điệu vội vã và tờ báo trên tay cậu thì biết. Tờ báo đang lật ở trang trong, đúng vào bài phóng sự về đêm sinh nhật của ông Lê Mai. Lúc nãy, khi vừa tới đây, tôi còn thấy cậu đang tìm địa chỉ của tòa soạn nên đoán rằng cậu thắc mắc về câu hỏi đặt ra ở cuối bài phóng sự.
 

Nguyễn Phương gật đầu:
 

- Ông đoán đúng lắm. Tôi đang muốn biết vụ án 02-10-60 có liên quan gì tới vụ "ma quỉ" tối hôm đó.
 

- Cậu quên rằng chính tôi cũng đang đi tìm câu giải đáp để viết thành phóng sự đăng trên báo sao?
 

- Thế tại sao lại là vụ án 02-10-60 chứ không phải là một vụ nào khác?
 

- Xin lỗi cậu, đó là bí mật nghề nghiệp không thể tiết lộ được. À, ông Lê Mai có nhà không cậu?
 

- Có, mời ông vào nhà đợi chút xíu.
 

Và vài phút sau, ký giả Quốc Nam cũng được chủ nhân mời lên phòng riêng như người khách đêm qua. Ông Lê Mai quan sát thật kỹ người đối diện rồi lên tiếng:
 

- Ông muốn gì?
 

- Ồ tôi tới để xin phỏng vấn ông về biến cố bữa tiệc sinh nhật.
 

Ông Lê Mai lạnh lùng:
 

- Tôi tưởng bài báo của ông đã quá đầy đủ. Hơn nữa, tôi không muốn chuyện riêng trong nhà tôi bị đưa lên mặt báo cho công chúng thưởng lãm.
 

- Theo tôi biết trong đêm lộn xộn có hàng trăm người khách đã chứng kiến cơ mà.
 

- Đó là việc riêng của tôi. Ông cũng nên biết rằng tôi sẽ không kể lại bất cứ điều gì về đêm đó và ngay cả người trong nhà cũng vậy.
 

Ký giả Quốc Nam kiên nhẫn, giữ vẻ nhã nhặn:
 

- Nếu vậy, xin phép ông cho tôi được phỏng vấn về vụ án 02-10-60.
 

- Tôi không nhớ gì cả. Cũng không có bất cứ vụ án nào dính líu đến việc rắc rối tối hôm đó. Ký giả các ông tưởng tượng và đoán mò nhiều quá.
 

- Thưa ông, tôi không tưởng tượng và những bí mật của vụ án 02-10-60 sẽ được đem lên báo chí một ngày gần đây.
 

- Vậy ra ông muốn hăm dọa tôi?
 

- Không hẳn như vậy vì còn nhiều việc quan trọng giữa chúng ta.
 

Ông Lê Mai im lặng một chút rồi lớn tiếng:
 

- Ông Quốc Nam, trước ông đã có một người tới đây hăm dọa nhưng hắn thất bại và bị tống ra cửa khi vừa giở giọng lưu manh...
 

- Ông nói dối. Lê Mai, nếu biết điều thì hãy thả ngay người đó ra. Hắn là bạn tôi!
 

Ông Lê Mai bật cười, tiếng cười của kẻ thắng thế:
 

- Tôi không bắt giữ ai thì làm gì có chuyện trả tự do. Nếu có thì cũng không ai dại gì làm công việc thả hổ về rừng.
 

- Ông sẽ phải chịu hậu quả về hành động của mình. Nếu có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng của bạn tôi thì ông cũng bị giết ngay.
 

- Đừng hăm dọa vô ích, tôi là kẻ nắm chuôi dao trong khi ông cầm đằng lưỡi.
 

Ký giả Quốc Nam đứng lên, nói:
 

- Thôi được, tôi tạm chịu thua lần này, nhưng chúng ta sẽ còn nhiều dịp gặp lại. Nhất là vụ án ngày 02-10-60 được đem ra ánh sáng. Chào ông.
 

Ký giả Quốc Nam bước ra ngoài rồi, ông Lê Mai gieo mình xuống ghế một cách thẫn thờ. Bao nhiêu việc quái đản dồn dập xảy ra đã làm ông bị khủng hoảng tinh thần rất nhiều và bệnh đau tim dường như đã tái phát. Tình trạng của ông như vậy, mà kẻ thù lại như ở khắp nơi. Con dao găm đẫm máu và bức thư đặt trên bàn đêm qua cũng gây nên không ít sự hoang mang. Bất giác, ông Lê Mai giở bức thư ra đọc lại:
 

Lê Mai,
 

Chắc qua những bức thư trước, anh đã đoán được tôi là ai. Thật ra, tôi có thể giết anh bất cứ lúc nào cho khỏi uổng công tôi lặn lội từ âm phủ về đây  trả thù nhưng tôi chưa làm như vậy là vì một lý do đặc biệt. Tôi muốn rằng từ đây về sau, anh sẽ là một người máy, một tên nô lệ trung thành để làm bất cứ việc gì tôi sai bảo. Anh sẽ phải biến thành một con quỉ dữ, một con người tiêu biểu cho tội ác, gieo rắc những điều bất hạnh cho nhân loại. Anh phải tuân theo lời bức thư này vì quyền lực của tôi là quyền lực của một người đã chết, của một hồn ma còn vương vấn nơi cõi dương trần mà tất cả những kẻ nào kháng cự lại điều phải chết một cách thê thảm.
 

Và cuối chư là hình một con quạ được tô bằng màu máu!
 

Bức thư với những lời lẽ quái đản, mơ hồ và lộn xộn nhưng không phải là hoàn toàn vu vơ làm ông Lê Mai xuống tinh thần rất nhiều. Những ngày sắp tới sẽ là những ngày tăm tối nhất mà ông không biết mình có đủ sức vượt qua hay không. Nhưng dầu sao sống vẫn là tranh đấu và con người muốn tồn tại thì phải biết bảo vệ chính mình. Ông Lê Mai biết được điều ấy nên dù trong lúc lúng túng nhất, vẫn cố gắng tìm một kế hoạch trốn qua Thái lan, còn Nguyễn Phương có lẽ là người bảo vệ ông ta hữu hiệu nhất trong những ngày sắp tới vì dù sao, Nguyễn Phương cũng là một thanh niên trẻ tuổi, tháo vát và có thiện chí. Đúng lúc đó, có tiếng của chàng họa sĩ:
 

- Thưa bác, ông ký giả Quốc Nam tới đây có chuyện gì mới không bác?
 

- À, ông ta là người cùng bọn với ông luật sư Kiệt đêm qua, tới đây để hăm dọa nhưng họ không phải tên chủ chốt.
 

Nguyễn Phương giật mình:
 

- Sao bác không báo cảnh sát, có thể phăng ra được tên chính phạm.
 

- Không cần thiết vì bọn chúng sẽ còn trở lại. Lúc này bác rối trí quá, muốn nhờ cảnh sát nhưng lại hơi ngại.
 

Nguyễn Phương đã đoán chắc ông Lê Mai cũng có làm điều thì khuất tất nên mới sợ cảnh sát. Chàng họa sĩ đề nghị:
 

- Hay bác nhờ tới ông thanh tra cảnh sát Minh với tư cách riêng thôi?
 

Ông Lê Mai vụt tươi hẳn nét mặt, gật đầu nói nhanh:
 

- Được, cháu đi mời ông ta ngay đi. Có lẽ ông ấy cũng là một người... tốt.
______________________________________________________________________  
Xem tiếp CHƯƠNG III