Mỗi chiều, vào lúc tan học, có một lũ trẻ thường rủ nhau vào nô đùa trong căn vườn của gã khổng lồ.
Khu
vườn rộng rãi và đẹp lắm. Những thảm cỏ xanh mướt trải dài dưới đất như
khu vườn được phủ một lượt nhung. Điểm vào tấm thảm xanh đó là những
khóm hoa mọc lên rải rác khắp đó đây, mọi màu, và nhiều như sao trên
trời. Trong vườn còn có mười hai cây đào. Vào mỗi độ Xuân về, chúng trổ
hoa thơm ngát khắp vùng. Những nụ hoa phơn phớt hồng hay trắng ngần phủ
kín cành. Đến mùa Thu chúng kết trái, chĩu chịt những quả chín mòng mọng
thơm ngon. Chim chóc từ các nơi bay về, đậu trên cành líu lo buông
xuống những điệu nhạc vui tươi. Nhiều lúc bọn trẻ phải ngưng cuộc chơi,
tất cả đều lắng nghe lũ chim ríu rít trên cành... Chúng thì thầm: "Chúng
mình chơi ở đây sung sướng quá".
Nhưng
một ngày kia gã khổng lồ đã trở về. Gã đi thăm một người bạn và ở chơi
với bạn gã vừa đúng bảy năm. Bảy năm sống với bạn, gã đã nói hết những
điều gã muốn nói. Và gã quyết định phải trở về lâu đài của gã.
Về đến nhà, gã trông thấy lũ trẻ đang nô đùa trong vườn. Gã cục cằn quát:
- Chúng mầy phá gì của ông đó, lũ ranh!
Chúng
bỏ chạy tán loạn. Gã lầu bầu trong miệng: "Vườn tao là của riêng tao.
Không đứa nào được chơi trong đó, trừ tao ra" Rồi lão xây một bức tường
cao chung quanh khu vườn. Xong gã treo một tấm bảng lớn "KẺ NÀO XÂM PHẠM
SẼ BỊ TRUY TỐ"
Gã
là một tên khổng lồ quá ích kỷ. Lũ trẻ đáng thương không có chỗ để chơi
nữa. Chúng thử chơi ngoài lộ, nhưng ở đó bẩn quá, lại đầy những đá cứng
khiến chúng không chơi được. Học bài xong, chúng thường thơ thẩn bên bờ
tường cao vọi. Chúng bảo nhau với giọng luyến tiếc: "Ngày trước chúng
ta chơi trong nầy vui biết bao!"
Rồi mùa Xuân đến khắp đất nước. Cây cỏ bắt đầu trổ hoa. Chim muông bắt đầu kéo nhau về miền ấm áp...
Riêng
khu vườn của gã Khổng lồ ích kỷ, mùa đông vẫn còn ngự trị. Chim chóc ở
đó không buồn ca hát, vì đã vắng lũ trẻ, và cây cỏ u buồn quên cả trổ
hoa. Một lần, một bông hoa đẹp ló đầu lên khỏi thảm cỏ, nhưng khi nhìn
thấy tấm bảng to, hoa lại buồn rầu thương cho lũ trẻ, và vội vàng chun
xuống đất trở lại, đi ngủ.
Kẻ duy nhất vui mừng là Tuyết và Băng Giá. Chúng vui sướng bảo nhau: Mùa Xuân đã quên khu vườn này, chúng ta có thể sống ở đây trọn năm! Tuyết phủ một lớp dầy trên cỏ như tấm áo choàng trắng lớn, Băng Giá ủ trắng xóa trên cây. Rồi chúng mời Gió Bấc về sống với chúng. Ngọn gió rét ẩm ướt đã về. Chúng quanh quẩn và gầm thét suốt ngày trong vườn. Chúng kéo đổ cột ống khói và vài cánh cửa sổ. Chúng có vẻ rất thú vị trong việc đó. Một ngày, chúng bàn nhau: "Ta phải mời Mưa Đá đến nữa mới được!" Và Mưa Đá đến thật! Mỗi ngày chúng tuôn đá xuống hàng mấy giờ liền. Chúng ném lộp độp trên mái ngói tòa lâu đài. Chúng kéo theo xuống tất cả những vẻ lộng lẫy của ngôi nhà. Chúng lăn lóc, xô đẩy nhau chạy khắp vườn. Chúng làm u xám cả khu vườn, hơi lạnh toát ra không kém gì băng giá...
- Ta không hiểu tại sao Xuân đến trễ quá như vậy!
Gã khổng lồ lẩm bẩm. Gã ngồi ở cửa sổ nhìn ra khu vườn trắng xóa giá lạnh ngoài kia. Gã cằn nhằn:
- Lạ quá! Ta hy vọng thời tiết sẽ thay đổi đi chứ!
Nhưng
mùa Xuân chẳng bao giờ tới. Ngay đến mùa Hạ cũng chẳng thấy. Ở những
khu vườn khác, mùa Thu đã về mang theo những trái chín vàng ối. Còn vườn
của Gã Khổng Lồ vẫn chẳng có gì. "Gã này ích kỷ quá". Mùa Thu bảo thế.
Và trong vườn gã vẫn là mùa đông rét mướt mãi. Gió Bấc, mưa Đá và Băng
tuyết vần vũ quay cuồng trên cây vườn của gã.
Một
buổi sáng kia, gã đang nằm thượt trên giường sau một đêm dài lạnh lẽo,
bỗng gã ngồi chồm dậy. Gã vừa nghe vài nốt nhạc êm đềm từ đâu vẳng tới.
Âm thanh trầm bổng, êm dịu và du dương quá, làm gã mê mẩn lắng nghe. Gã
tưởng đoàn nhạc công của Vua đi qua nhà gã...
Nhưng
sự thực, phía ngoài cửa sổ kia, một con chim Hồng Tước nhỏ bé đang cao
giọng hót. Vì đã quá lâu gã không nghe tiếng chim nào trong vườn, nên gã
thấy âm thanh như một bản ca bất hủ mà gã chưa từng được nghe bao giờ
trên đời. Gã chợt nhận biết Mưa Đá không còn rơi trên mái ngói nữa. Gió
Bấc đã ngưng gào thét ngoài cây... Và một hương thơm ngào ngạt tràn vào
cửa sổ tới chỗ gã ngồi.
-
"Ta tính là mùa Xuân đã trở về". Gã Khổng lồ nói xong nhảy xuống khỏi
vườn và nhìn ra ngoài. Gã trông thấy gì? Một khung cảnh ngoạn mục nhất
đang hiện ra trước mắt gã. Lũ trẻ đã bước vào vườn gã do một lỗ hổng ở
chân tường, và chúng đang ngồi trên các cành cây. Mỗi cây mà gã trông
thấy đều có một trẻ nhỏ trên cành. Cả đám cây hình như cũng vui mừng vì
lũ trẻ trở lại, đã trổ hoa che phủ hết cành lá, chúng nhè nhẹ phe phẩy
trên đầu lũ trẻ. Đàn chim bay lượn chung quanh ríu rít, hân hoan, và
từng đóa hoa lần lượt nhú lên khỏi thảm cỏ xanh và nhoẻn miệng cười...
Nên
thơ ngoạn mục quá! Nhưng sao ở góc vườn kia, hình như hãy còn mùa Đông?
Đó là một góc xa nhất của khu vườn. Và một cậu bé đang đứng đó, dưới
gốc cây. Em thấp quá nên không với được tới cành. Em cứ chạy quanh gốc
cây khóc thảm thiết. Thân cây đáng thương còn bị phủ đầy băng tuyết, cơn
gió Bấc vẫn còn lay chuyển gầm thét trên đầu...
- "Rán trèo lên đi em bé!"
Thân cây vừa nói vừa cố hết sức mình nghiêng mấy cành cây xuống. Nhưng em bé không thế nào với tới được...
Gã Khổng lồ đứng trong này nhìn thấy, lòng gã bỗng xúc động. Gã thốt lên:
-
Trời ơi... Ta đã ích kỷ quá lắm! Đến bây giờ ta mới hiểu tại sao Mùa
Xuân đã có thể không tới ở đây với ta. Ta phải đặt Em Bé đáng thương kia
lên trên ngọn cây rồi ta sẽ phá hủy ngay bức tường rào, và khu vườn của
ta sẽ mãi mãi là nơi nô đùa của trẻ nhỏ!
Gã hối hận về những việc gã đã làm trước đây với lũ trẻ.
Gã bước xuống thang gác và gã nhẹ nhàng mở cánh cổng rồi thận trọng bước ra vườn.
Nhưng lũ trẻ vội vàng bỏ chạy khi trông thấy gã Khổng lồ. Và, mùa Đông lại đến với khu vườn.
Chỉ có Em Bé kia là không chạy trốn, vì mắt Bé đầy lệ nên không trông thấy gã Khổng lồ tiến tới.
Gã bước đến sau lưng Bé và nhẹ nhàng nhấc Bé lên trong tay. Gã đặt Bé lên trên ngọn cây.
Và
kỳ diệu thay, cây Đào đột nhiên trổ nụ và nở hoa trắng xóa khắp cây
cành. Một vài, rồi từng đàn từng lũ chim kéo về bay nhảy réo rắt vang
dội cả khu vườn. Bé dang rộng đôi cánh tay bá ngang cổ gã Khổng lồ mà
hôn lên đó...
Đám
trẻ kia khi thấy gã không còn hung dữ nữa, đã chạy trở vào. Cùng với
những bước chân rộn rịp của bọn trẻ là MÙA XUÂN, Mùa Xuân về tràn trề
trong khu vườn của Gã Khổng lồ...
Nguyên tác Anh văn,
"The Selfish Giant"
của OSCA WILDE
HÀ TĨNH n.h.t.