Hắn
cứ thập thò ở dưới gầm trạn đồ ăn, mắt lơ láo nhìn, cái mũi nhọn hít
hít rung rinh mấy sợi râu. Rồi hắn chăm chú nhìn cái hột gạo ở chân
giường, rồi bỗng vụt lẹ ra chộp ngay. Tôi chưa kịp có phản ứng, thì hắn
đã vụt trở lại, dáng loắt choắt của hắn phóng nhanh về gầm trạn. Tôi
ngồi lại, chân xếp bằng tròn, đầu nghiêng nghiêng nhìn vào bóng tối nơi
hắn vừa mất hút. Ồ hắn ta đang ăn ngon lành, gậm nhấm từng tí một cái
hột gạo. Đôi mắt tinh ma cứ đảo đi đảo lại, rung rinh mấy sợi râu ra
chiều đắc ý. Tôi chợt để ý thấy có miếng vải nhỏ nằm ở góc trạn. A! Tên
thủ phạm đây rồi. Chả gì hôm nọ tôi phát giác ra cái áo ca rô mới may
của tôi bị cắn lung tung, tôi lại còn bị một trận đòn về tội bỏ bê cái
áo để lọt xuống gầm giưởng – Hừm! Mi phải đền tội –
tôi nhủ thầm, rồi mặc kệ không thèm để ý hắn nữa. Bỏ lên gác, tôi xé vở
cũ ra xếp bì, bỗng nhớ đến cánh cửa trạn quên chưa đóng tôi hơi giật
mình nhưng kệ chốc nữa hãy lo. Xong đâu đấy tôi lại xuống bếp, im lặng,
trong tay lăm lăm cái ná cao su và vòng quanh bụng một băng đạn bì. Chà!
Hơi mệt, hắn đâu mất rồi, nhưng phải đóng cái cửa trạn lại cái đã. Nhìn
lên cánh cửa trạn thì ôi thôi nó mở toang hoang, nhìn vào bên trong thì
lại còn giật mình đánh thót một cái nữa. Con chuột nhãi tép ấy đang
ngồi chồm hổm trong cái đĩa thịt quay. Tôi ngẩn ngơ rồi cơn tức giận làm
tôi nghĩ ra một kế. Tôi phóng nhanh đến đóng vội lại cánh cửa, gài then
kỹ càng, tôi hô hào om sòm cả nhà lên, báo động rằng có một tên ăn trộm
tấn công đĩa thịt. Cả nhà đang ngủ trưa đều thức dậy, ùa vào bếp. Mẹ
tôi lên tiếng trước nhất:
- Thằng Uy làm gì dưới này, sao không đi ngủ... Mà la lối om sòm.
Tôi hơi ơn ớn vì tội không chịu ngủ trưa nhưng lại hãnh diện vì có công tóm được con chuột, nên trình diện liền:
- Có con chuột chế ngự bên trong trạn mẹ à.
- Chết rồi, nó có ăn mất cái gì chưa?
Rồi
không đợi tôi trả lời, mẹ tôi xồng xộc chạy lại gần trạn rồi gọi chị
tôi lại bảo trong khi chị tôi chắc sợ chuột đang lẩn nhanh lên nhà:
- Chết rồi, nó ăn mất mấy miếng thịt rồi.
Rồi mẹ tôi quay lại mắng chị tôi:
- Sao ăn cơm xong mày không cất vào tủ lạnh hử?
Chị tôi hơi luống cuống, cải chính:
- Thịt quay đâu để được tủ lạnh, mẹ.
- Ừa há! Nhưng trước nhất phải thanh toán nó ngay!
Mẹ
tôi trước tiên mở cánh cửa trên ra, lấy đồ ăn ra hết để phòng hờ hắn
thoát lên ngăn trên. Sau đó ba tôi phụ với mẹ tôi he hé cửa dưới lùa con
chuột vào một góc. Trông hắn lấm la lấm lét, mắt xanh lên đúng như câu
ví: Sợ xanh cả mắt. Còn chị tôi thì lẩn lên nhà trên từ hồi nãy. Ngăn
tấm sắt làm lịch cũ vào khít ngăn trạn. Xong đâu đấy, mẹ tôi bảo anh tôi
đi lấy an-côn hút vào ống chích và tiêm xuống. Cồn được thấm vào bông
gòn đặt vào một cái nắp hộp chè, châm lửa cho cháy rồi để lên ghế đối
diện với chỗ con chuột trong trạn –
chả vì trạn này thấp lắm. Anh tôi cầm ống tiêm đầy an-côn, kê mũi kim
vào ngọn lửa, rồi từ ngoài bơm an-côn vào tên chuột nhải bên trong. Hắn
nhảy lung tung, kêu chin chít vì cồn được bắt vào lửa, thiêu con chuột.
Sau một hồi, hắn ta bị hạ. Tôi khoan khoái lên gác vì đã trả thù cái áo
và trận đòn hôm nọ. Bỗng ba tôi gọi xuống, ông điều tra cả nhà xem ai đã
quên đóng cửa trạn. Tôi giật bắn người lên, tim đập bình bịch vì tôi
chính là thủ phạm. Sau một hồi tra vấn, can phạm bị đè ra phất cho ba
roi nên thân. Tôi ấm ức trong lòng và lại càng thù lũ chuột hơn trước
nữa.
LÊ QUANG UY
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 172, ra ngày 1-3-1972)
Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com
Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com