Ngày
nhập trường còn xa quá, em thấy tấc lòng nôn nao làm sao í. Em không
hiểu thầy hay cô sẽ hướng dẫn lớp của em đây? Ai dạy Toán, ai dạy Lý hóa
và em sẽ ngồi bàn thứ mấy nhỉ? Liệu nhỏ Hạnh có tới rủ em đi học cùng
Hạnh không?
Thao thức mãi chẳng tìm được câu trả lời cho vừa ý, em tức mình quăng
gối ôm qua một bên cái bịch. Eo ơi! Quên mất mẹ nằm phòng bên rồi, chắc
mẹ phải giật mình vì tiếng động mất. Không sai tí nào, tiếng giày của mẹ
đang di chuyển về phòng em, rồi tay mẹ nhè nhẹ đặt lên trán em. Em vờ
như say ngủ, em thích nhất cử chỉ trìu mến này, chả hay mẹ đến là gì. Mẹ
chép miệng: "Con gái khi chiều tung tăng quá nhiều". Mẹ nào hay em đang
mỉm cười, mẹ từ từ cúi xuống hôn em. Em khoái quá quàng cả hai tay trên
cổ mẹ, cố giữ lấy nụ hôn trìu mến của mẹ. Mẹ tát yêu: "Con gái út mẹ hư
lắm, ngủ đi nào!" "À! Con có thấy khó chịu không? Mẹ xoa dầu cho cưng
nhé". Em khẽ lắc đầu và vội nhắm mắt lại ngủ. Mẹ lúc nào cũng săn sóc
cho con, ngay trong giấc ngủ mẹ cũng hằng lưu ý đến. Nghe tiếng giày của
mẹ về phòng em thèm tung mùng chạy sang giường mẹ ghê. Nhưng nghĩ đến
những lời chế của anh Khanh, chị Liên và nhất là bóng tối làm em chùn
bước. Mỗi lần lén sang giường mẹ, em đều bị cả nhà bắt quả tang vì tật
ngủ dậy muộn của em. Thôi em không sang giường mẹ đâu, em sợ anh Khanh
phạt cúp tiền quà sáng thì tiền đâu để mua Thiếu Nhi hàng tuần đây.
Thiếu tuần báo Thiếu Nhi là em buồn chết được đấy.
Ơ! Gà gáy lần thứ nhất rồi à. Con gà trống của em gáy tiếng thanh ghê
cơ. Ông nội chọn giống gà hay thật. Em phải dỗ cho được giấc ngủ mới
được. Nếu cứ thức mãi như thế này chừng vài mươi phút nữa là thế nào
sáng ra em cũng dậy trễ vài tiếng đồng hồ. Lúc đó roi mây của nội có
quyền "du ngoạn" trên cái thân ú ù của em. Nội bảo tất cả quà bánh hãy
dồn cho em để có dịp trị tội cho sướng cái tay. Nói thế chứ còn lâu nội
mới đánh em. Nếu nội đánh thì ai chọc nội cười, ai đọc "Tam Quốc Chí"
cho nội nghe và ai đấm lưng nội mỗi tối, mỗi sáng ai vào thăm nội trước
tiên? Em có dư điều kiện để nội tha tội (nếu phạm phải). Nội cưng em
nhất nhà cơ. Nội em gần chín chục tuổi mà tối tối vẫn bắt anh Khanh đánh
xe chở nội đi đón em đi học về đấy. Niên khóa này nội hứa sẽ đưa em đến
trường để lấy hên cho kỳ thi tới. Đấy là em chưa kể đến ngoại cơ. Ngoại
thì cưng em hết chỗ nói nhưng ngoại ở xa quá, lâu lâu ngoại mới lên
chơi, em tha hồ được ngoại cưng. Khi chiều nội và ngoại ngồi kể chuyện
về em mà không hết đấy.
Gà gáy lần thứ hai. Em cay mắt quá. Tiếng guốc của ai đây? Lại tiến vào
phòng em. Bóng đen ốm tong teo xuất hiện. Anh Khanh. Giời! Giờ này anh
còn thức sao? Mọi khi anh say ngủ nhất nhà cơ mà! Ban ngày đi dạy, tối
lại anh chọc cười cả nhà rồi lăn đùng ra ngủ. Anh dậy sớm là phải có
chuyện chi đây. Theo dõi kẻo mai sáng bị anh cho đi "dốc" mất. Cặp mắt
cận thị của anh dán sát vào mùng của em, tức tốc em nhắm mắt lại liền.
Anh yên chí em ngủ say rồi chứ gì? Lầm to rồi anh "cận tòng teo" của tôi
ạ. Anh từ từ đến bàn học, móc trong túi quần ra một cái hộp bé bé không
biết có xinh không vì tối quá. Cũng cặp mắt đó lại dán vào tủ sách của
em. Em cận thị nhưng chả đeo kính là gì còn anh í bảo "lấy kính ra nhỡ
nằm mộng chả thấy được và như thế bé của anh không bao giờ được giấc
mộng nào". Cái lưng anh còng xuống, em muốn chạy tới hù một cái cho bõ
ghét nhưng bóng chị Liên đã vào tới. Trên tay chị bưng cái gì vậy hè?
Bánh! Bánh to ghê í. Hai người thì thầm cái gì mà em chả nghe được, hơn
nữa em buồn ngủ quá rồi. Tiếng ngáp kéo dài thê thảm làm làm hai bóng
đen vội vàng thụp xuống chạy về phòng. "Hắn trở mình phải không Liên?"
"Ai biết được!". Chị Liên càu nhàu anh Khanh cái gì đó mà nội lên tiếng
giải hòa. Nghe tiếng tách khua em đoán nội và ngoại đã thức dậy uống chè
khuya. Ông nội dậy sớm ghê í, nội bảo già rồi ngủ chả được để cho cô bé
út của tôi ngủ thế. Em khoái chí khi nghe nội bảo những câu tương tự
như trên. Tiếng ngoại xen vào "Mai hãy để 8g đánh thức hắn dậy và thằng
Khanh phải chọc cho hắn khóc oa oa như hồi hắn vừa sổ lòng mẹ hắn nhé".
À! Thì ra những bóng đen âm thầm hoạt động đó dành cho ngày sinh nhật
của em ư? Rứa mà khi nãy em dọa hù anh Khanh. Em phải ngủ đến 8 giờ sáng
mới được. Khi thức dậy em sẽ không khóc mà em cười thật lớn, thật rạng
rỡ đón nhận tất cả tình thương của nội, của ngoại, mẹ, anh Khanh, chị
Liên để làm hành trang cho tuổi ngọc... của em ngày sau.
PHƯƠNG TƯỜNG
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 53, ra ngày 28-8-1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.