Thư của em N.T.N - Saigon
...
Năm nay em 17 tuổi, học lớp 10, cao 1m 46, nặng 45k, vì lùn nên mập coi
không vẻ con gái tí nào. Ở trường thì bạn chọc ghẹo, về nhà các anh chị
cũng chẳng thương. Đến nỗi mẹ em cũng than: "Sao mày chả chịu cao, coi
mấy anh chị mày đứa nào cũng cao ráo. Lùn xấu lắm con ơi".
Bị
trêu cợt, em chỉ cười. Thấy thế, mọi người càng làm tới, riết rồi em
bực mình phát khóc. Vì mặc cảm rằng mình xấu xí, chỉ làm trò cười cho
mọi người, em hết sức chán nản, sự học cũng theo đó mà lùi dần. Khi ở
Tiểu Học, không bao giờ em đứng dưới hạng năm. Vậy mà nay em chả bao giờ
được xếp trên 30, em lại càng nản chí.
Chị
ơi, chị cứu em đi, chị tìm xem có cách nào để em có thể cao lên thêm
chừng 5 phân nữa cũng được, vì em học thấy nói là 20 tuổi mới hết cao.
Em đã nhịn ăn cho nó ốm bớt, bề ngang nhỏ lại, để bớt vẻ lùn mập, nhưng
cũng không có kết quả. Em khổ quá...
Ba
em theo xưa, không cho em mang loại quần áo nào khác ngoài áo dài trắng
đi học và vài bộ đồ mặc nhà. Lâu lâu có bạn rủ đi chơi, thì em chỉ có
áo dài trắng với phù hiệu, họ bảo rằng em khoe khoang vì trường em danh
tiếng (TV), họ không hiểu rằng em không có đồ nào khác. Có khi họ lại
bảo: "Thôi, hôm nay N. đừng mặc áo dài đồng phục, quê quá. Với lại N.
thấp, mặc áo dài không đẹp". Những lúc đó em phải nói dối quanh co, rồi
lại mắc cỡ với sự dối trá đó. Em hy vọng ở chị...
Trà lời:
Trước hết, chị nói để em mừng là em còn có thể cao được. Chủ nhật tới
tòa soạn, chị sẽ chỉ em các cách tập thể thao làm cho bớt mập và cao
lên, rồi khi đã bớt mập thì coi cũng có vẻ như cao hơn em ạ. Không bao
giờ nên nản chí em nhé. Sự làm cho ốm bớt dễ dàng lắm, có nhiều cách làm
cho ốm mà vẫn giữ được sức khỏe. Chớ có nghe xúi dục mà uống dấm, ăn
chanh rất hại em ạ.
Chị
đoán bạn và gia đình em không biết rằng khi vô tình đùa cợt về sự lùn
mập của em, lại có thể làm cho em khổ tâm đến thế. Chứ nếu biết thì hẳn
là các người đó không bao giờ làm vậy rồi. Phần lớn mọi người đều tốt,
tiếc thay, nhiều khi chỉ vì không suy nghĩ một chút trước khi hành động,
mà người ta trở thành ác độc em ạ. Chị ước mong các em nên lưu ý điều
đó. Về vấn đề quần áo của em thì chị nghĩ rằng em đã có những người bạn
kém tế nhị. Vào thời buổi khó khăn này, biết bao nhiêu gia đình tan nát
vì chiến cuộc, bao nhiêu người không nhà cửa đói rách lang thang, mất
cha mất mẹ, ăn bữa sáng lo bữa tối, ba má em rán lo cho em được đủ
phương tiện đi học là em đã may mắn hơn nhiều người rồi. Nếu gia đình em
dư dả, dù có thể may mặc cho em thật nhiều, ba má em chắc cũng nghĩ tới
bao nhiêu người cần giúp đỡ mà không nỡ xa xỉ. Còn nếu gia đình em chỉ
vừa đủ chi tiêu, thì sự lo cho các con đi học cũng đã gay go, ba má em
không thể may thêm đồ đi chơi nữa cũng là điều hợp lý. Còn đi học nên
tập tính giản dị, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ là tốt lắm rồi. Bạn em đã tới
nhà em chơi, chắc phải đủ thông minh để hiểu hoàn cảnh của em. Nếu bạn
em đã kém tế nhị như vậy, em nên nói thật với bạn là ba chỉ thích em
giản dị trong chiếc áo dài trắng học trò mà thôi. Kiêu ngạo hay không
thì xét ở cách cư xử chứ không phải sự đeo huy hiệu của trường em. Càng
ít áo quần càng ít ham muốn đi chơi để chưng diện, càng có lợi cho sự
học. Chị có cậu em cứ mỗi khi bị xuống hạng trong lớp là cậu ta lại hớt
trọc đầu để khỏi đi chơi, thế là lại lên hạng vù vù. Đi chơi nhiều sẽ
sao lãng sự học, em ạ. Nhất là sức học em hiện đang sút giảm. Đừng nghĩ
rằng vì lùn mập, nên mặc cảm mà học kém. Học kém chính là vì em đi chơi
đó em ạ. Bà Helen Keller mù câm điếc, mà nổi danh trên thế giới, Thiếu
Nhi đã có thuật chuyện đời bà nơi số 32, hẳn là còn đáng buồn hơn em về
thân phận mà Thượng Đế dành cho bà, phải không em gái.
Chị ĐỖ PHƯƠNG KHANH
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 54, ra ngày 4-9-1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.