Thứ Tư, 6 tháng 9, 2017

CHƯƠNG III_XANH NHƯ MÂY TRỜI


CHƯƠNG III


Nghiêm hạ giọng:

- Sao lần trước đang nói chuyện với tôi, Thịnh đi đâu?

- Thịnh nhức đầu.

Ánh mắt Nghiêm nhìn Thịnh làm cô bé bối rối. Bàn tay Nghiêm gõ nhè nhẹ như một thói quen nào đã có:

- Thịnh không dối tôi phải không?

Thịnh bối rối:

- Không. Thịnh không dối anh.

- Tôi chờ lâu không thấy Thịnh. Cô Thanh bảo Thịnh ốm.

Thịnh bỗng nói:

- Có chị Thanh trên lầu. Để Thịnh gọi chị xuống nói chuyện cho vui.

Giọng Nghiêm trở nên khó hiểu:

- Sao lại cho vui, hả Thịnh?

Thịnh im lặng. Thịnh không hiểu sao mình lại nói với Nghiêm như vậy! Sao mình không can đảm để tiếp chuyện Nghiêm, sao mình muốn chạy trốn Nghiêm đến thế…

Chị Thanh xuất hiện từ lúc nào. Tóc cột cao, trông chị đẹp quý phái.

- Anh Nghiêm đến bao giờ thế?

Giọng chị trong như chim hót. Bao giờ cũng thế, đứng bên cạnh chị Thanh, Thịnh mất hết ý chí. Chị Thanh ngồi xuống salon .

Nghiêm đáp:

- Tôi cũng vừa đến.

Chị Thanh mời nước:

- Anh dùng nước đi chứ anh Nghiêm. Làm khách với bọn này hoài… Sao lâu nay anh không đến chơi?

Chị như thân với Nghiêm từ lâu. Thịnh thấy mình thừa thãi đến tội nghiệp khi Nghiêm và chị Thanh đối diện nhau. Vừa lúc đó, Hiền đến. Thịnh mừng như bắt được vàng! Cô bé sẽ có lý do để tránh mặt Nghiêm. Thịnh giới thiệu bạn rồi kéo tay Hiền lên lầu, Nghiêm nói với chị Thanh:

- Hình như Thịnh không thích tôi đến.

Tiếng chị Thanh:

- Con nhỏ đó như vậy, kệ nó, anh đừng để ý…

Thịnh đi như ma đuổi. Hiền hỏi bạn:

- Ai vậy mày?

- Bạn chị Thanh!

- Xạo! Bạn chị Thanh mà mày ngồi được nói chuyện như vậy tao cùi. Quen mày hả?

Thịnh bỗng nổi cáu:

- Bạn ai thây kệ, mày hỏi gì hỏi dữ vậy?

Rồi thấy mình vô lý, Thịnh nhỏ giọng:

- Tao xin lỗi mày!

Hiền không nói gì nhưng cô bé mơ hồ hiểu nỗi khổ tâm của đứa bạn thân. Thịnh nằm xuống giường. Hiền nói:

- Định lại rủ mày đi mua ít sách. Tao thiếu nhiều lắm.

Thịnh chép miệng:

- Sao mày không lại đằng nhỏ Liên, nhỏ Mai? Tao lười đi đâu lắm.

Hiền thẳng thắn:

- Vì tao thương mày nhất, tao muốn cho mày đi chơi đây đó, mày cứ ru rú trong nhà hoài tao thấy mày khổ quá. Lúc sau này, tao hay thấy mày buồn.

Hiền nói đúng. Sao Thịnh cứ rút lui vào bóng tối của đời sống trong khi đường sáng dành cho tất cả mọi người chứ không riêng một ai? Thịnh buồn bã:

- Tao cảm thấy… mình không được quyền sống bình thường như mọi người.

Hiền cau mặt:

- Sao mày nói thế?

Thịnh cười héo hắt:

- Mày còn hỏi tao câu đó sao?

Hiền gật gù:

- Tính tao ưa nói thẳng, tao nói gì mày đừng buồn. Tại mày có một bà chị quá đẹp cho nên mày hay mặc cảm này nọ. Mày nên nhớ, mỗi người có một quan niệm thẩm mỹ riêng. Có người nhìn mày thấy… mày đẹp thì sao?

- Mày đừng an ủi tao.

- Tao đồng ý là tao có an ủi mày, nhưng trong câu nói của tao có một phần lớn sự thật. Không tin, mày cứ hỏi những người hiểu biết hơn tụi mình xem.

Thịnh nhếch môi:

- Cảm ơn mày, mày nói với tao thế cũng là đủ rồi, cần gì tao phải hỏi ai nữa.

Hiền kéo tay bạn:

- Thôi, vậy là hết thắc mắc phải không? Đi lựa sách với tao cho rồi.

Thịnh thay áo dài. Hiền nói:

- Mày mặc áo màu xanh nhạt đi Thịnh, coi dịu nước da.

Thịnh lắc đầu:

- Tao mặc áo trắng quen rồi, mặc áo mầu tao ngượng lắm.

- Vậy mày may làm chi?

Thịnh cười nhẹ:

- Để… thờ! Đùa chứ, má cho vải thì tao may kẻo má buồn… thật ra…

Cô bé bỏ lửng câu nói. Đôi bạn xuống lầu. Nhà không có cửa hông nên Thịnh và Hiền phải đi ngang phòng khách. Thịnh định làm lơ đi luôn nhưng chị Thanh đã gọi giật:

- Đi đâu đó Thịnh?

Thịnh bắt buộc phải dừng:

- Em đi lựa sách với Hiền. Xin phép anh Nghiêm.

Nghiêm gật nhẹ nhưng Thịnh đọc thấy trong mắt Nghiêm một điều gì dường như là nỗi khổ. Thịnh không dám tin là mình nghĩ đúng, cũng như không còn dám hy vọng mơ tưởng gì... Thịnh đã mất những thứ đó rồi. Thịnh chỉ còn là Thịnh đáng thương thôi.

*

Chị Thanh xoay người một vòng trước gương. Chị đang mặc một bộ áo tắm hai mảnh thật đẹp mới lấy từ tiệm về. Bộ bikini mầu vàng hoa đỏ làm tăng làn da mịn màng của da thịt chị. Nụ cười kiêu hãnh nở trên môi, chị Thanh nhìn Thịnh đang đứng cạnh:

- Sao mày?

- May khéo quá.

Chị Thanh cười lớn:

- Chỉ may khéo thôi sao?

- Và đẹp nữa.

Chị Thanh lấy tay kéo nhẹ vòng dây sau lưng:

- Hơi chật, nhưng không sao. Tao chỉ ngán nó rộng.

Chị Thanh sắp đi Cấp với nhóm bạn bè chỉ. Chỉ đi có mấy ngày thôi nhưng chị Thanh cũng cậy cục xin ba tiền cho bằng được để may bộ đồ tắm này. Có thể nói, chị Thanh chỉ dồn tiền cho việc may mặc… Nhan sắc chị như thế, có lẽ cũng chả cần đến lụa là… Chị Thanh chắc lưỡi.

- Chà, kỳ này bọn tao đi chắc vui.

Thịnh hỏi:

- Chị không biết bơi mà đi Cấp nỗi gì. Ra ngoài đó, chị mặc đồ tắm… đi dạo mát à?

Chị Thanh vẫn ngắm mình trong gương.

- Cần gì phải biết bơi mới mặc đồ tắm? Con này sao ngu tệ. Tao chỉ cần mặc… biểu diễn chơi thôi, phơi nắng không cũng đủ rồi. Mày đi với bọn tao không, tao giữ chỗ cho.

Thịnh lắc đầu:

- Em không hạp mấy vụ đi như vậy.

Chị Thanh bĩu môi:

- Mày chỉ hạp với ba cuốn sách thôi.

Chị xoay mình ngắm sau lưng một lần nữa rồi bắt đầu thay đồ. Thịnh hỏi:

- Sáng mai chị đi hả chị Thanh?

Chị Thanh gật đầu:

- Ừ! Bởi vậy mấy hôm nay tao cứ lo lấy áo quần không kịp… bây giờ thì yên tâm rồi. Mày leo lên kệ lục cái vali, tìm dùm tao hai cái quần short cũ…

Chị thu xếp đồ vào cái sac marin nhỏ mượn của anh Thái. Trông chị thật nôn nao. Thịnh bỗng nghe thèm vô cùng những niềm vui vô tư như của chị Thanh…

Tiếng chị Thanh:

- Mày muốn quà gì ngoài Cấp?

- Cho em một nắm cát.

Chị Thanh trợn mắt:

- Nhỏ này điên hả? Xin gì không xin, xin cát.

- Vì chỉ có cát, chị mới không tốn tiền mua thôi.

Chị Thanh lườm Thịnh. Cô bé cười nhẹ rồi bỏ xuống lầu.

Thằng Thiện nhảy ba bậc một lên, suýt đụng phải Thịnh. Cô bé kêu lên:

- Thằng khỉ. Làm gì như chạy giặc vậy?

Thiện nhe răng cười:

- Em kiếm chị.

Thịnh ngạc nhiên:

- Kiếm tao chi?

- Anh Nghiêm tới kìa. Ảnh chờ chị nãy giờ… em tìm chị mà thấy cửa phòng đóng.

Thịnh nhớ chị Thanh cài cửa phòng để thay áo.

- Sao không gõ cửa.

Thiện không đáp, bỏ đi xuống. Chị Thanh ló đầu ra:

- Gì đó?

Thịnh đáp nhỏ:

- Anh Nghiêm lại.

Thịnh biết mình sẽ không còn là khách của Nghiêm nữa. Chị Thanh sẽ lên, và câu chuyện nổ dòn như pháo Tết sẽ đẩy Thịnh ra ngoài vòng thoại đề.

Chị Thanh nói lớn:

- Xuống nói dùm với ảnh tao xuống ngay bây giờ.

Thịnh chán nản lên phòng khách.Nỗi buồn mênh mông như bầu trời chiều đang mênh mông. Có bao giờ Nghiêm đến chỉ để nói chuyện với Thịnh không? Có lần nào anh sẽ đưa Thịnh đi trên một đoạn đường không xa nhưng sao Thịnh thấy đằm thắm quá, thân thiết quá như lần gặp gỡ đầu tiên không?

Khuôn mặt Nghiêm thân thuộc hết sức, anh ngồi đó mà Thịnh ngỡ rất xa… Tiếng chào thật nhỏ:

- Anh ạ!

Nụ cười làm ấm khoảng không gian hiện diện. Nụ cười làm sáng những tĩnh vật chung quanh.

- Thịnh ngủ trưa à?

Thịnh lắc đầu:

- Dạ không anh ạ. Tại Thiện không biết Thịnh ở trong phòng.

Ngưng một chút, cô bé ngập ngừng:

- Anh chờ tí xíu… Chị Thanh xuống bây giờ.

Khuôn mặt Nghiêm chợt nghiêm hẳn lại:

- Thịnh!

- Dạ.

Tiếng “dạ” của người con gái nhỏ bé và mỏng manh. Có lẽ Nghiêm cũng đã đọc thấy trong âm thanh ngắn ngủi đó một cái gì thân thiết. Giọng anh nhỏ lại:

- Thịnh cứ nghĩ tôi đến thăm cô Thanh sao?

Thịnh cúi mặt:

- Không phải Thịnh nghĩ.

- Thế thì sao?

- Thịnh nhìn thấy.

- Có bao giờ Thịnh thấy là Thịnh nhìn lầm?

Thịnh ngước lên. Nụ cười héo hắt trên đôi môi khô. Có lẽ Thịnh không nhìn lầm đâu anh Nghiêm ạ. Chỉ có anh đang tự dối anh thôi… sao chị Thanh lâu xuống thế?...Chị Thanh xuống để cho Thịnh rút ngắn những phút giây đối mặt với một người mà Thịnh vẫn gọi tên từng đêm...

Chị Thanh rạng rỡ đi xuống. Thịnh nghĩ chị đẹp quá, không riêng gì Nghiêm mà bất cứ một người con trai nào khi nhìn thấy chị cũng phải chiêm ngưỡng… sự chiêm ngưỡng của một kẻ nhàn du dành cho đóa hoa đẹp…

Chị Thanh chào Nghiêm, ngồi đối diện. Thịnh định rút lui nhưng Nghiêm giữ lại:

- Thịnh ngồi nói chuyện, lần nào tôi đến Thịnh cũng... rút lui hết vậy?

Chị Thanh cười dòn:

- Con bé này nó nhát lắm anh ạ! Khách của Thanh đến nó trốn mất tiêu.

Nghiêm hạ giọng:

- Đó là khách của Thanh. Còn tôi, tôi không phải là khách của Thịnh sao?

Câu nói làm cho chị Thanh đỏ mặt. Có lẽ chị giận lắm. Thịnh muốn làm một cử chỉ gì hay nói một câu nào đó để cứu vãn tình thế nhưng cô bé không tìm ra. Nghiêm không biết rằng cầm Thịnh ở lại chỉ khổ Thịnh thêm. Có lẽ Nghiêm vô tình, Nghiêm chỉ nghĩ rằng giữ Thịnh lại nói chuyện… cho vui.

Chị Thanh cười gượng:

- Thanh vẫn la nó hoài… sống cho tự nhiên. À, mai bọn này đi Vũng Tàu.

Nghiêm có lẽ cũng nhận thấy nên chuyển đề tài câu chuyện, gật gù:

- Mùa này đi Vũng Tàu là nhất. Thế Thịnh và Thanh định đi bằng gì?

Chị Thanh lắc đầu:

- Không, Thịnh nó không đi. Thanh đi với tụi bạn.

Nghiêm im lặng. Một chút sau, anh trầm giọng:

- Thịnh đã đi Vũng Tàu lần nào chưa, nếu chưa cũng nên đi một lần cho biết.

Thịnh nhỏ giọng:

- Chưa anh ạ! Nhưng Thịnh không thích đi.

Nghiêm nói một chút về Vũng Tàu. Chị Thanh háo hức:

- Tụi này đi bằng xe nhà anh ạ. Mượn anh của nhỏ bạn lái nhưng… uống thuốc liều mới dám nhờ ông mãnh đó.. lái ghê thấy mồ.

Nghiêm gật đầu:

- Nên thận trọng một chút. Đường Sàigòn Vũng Tàu xe chạy nhiều. Đi chơi một chuyến lỡ có gì…

Chị Thanh chu môi:

- Chưa gì anh đã trù ẻo tụi này.

Nghiêm lắc đầu:

- Tôi chỉ có lời khuyên của một người đã trải qua, dạo trước có mấy thằng bạn đưa nhau đi ngoài đó, cũng lái xe nhà… cuối cùng, đứa ở đứa đi…

Chị Thanh rút vai:

- Eo ơi! Ghê thấy mồ! Thanh chưa đi mà nghe anh nói Thanh ớn lạnh.

Nghiêm lắc đầu nhè nhẹ. Cái lắc đầu của một kẻ nhìn sự việc chung quanh với tất cả hờ hững…

*

Không có chị Thanh, buổi sáng chủ nhật căn nhà thanh vắng lạ. Nếu chị Thanh ở nhà, chị đã mở máy cassette ồn ào nghe nhạc hoặc kéo bạn bè về kháo chuyện thật huyên náo. Thịnh ngồi trên ghế salon, nhìn lọ hoa cắm mấy nhánh cúc tím thật dễ thương. Thịnh thích loại hoa này, loại hoa có vẻ mộc mạc đáng yêu, không hương nhưng dáng hoa thuần hậu. Nhìn những cánh hoa, Thịnh liên tưởng đến một cánh đồng rực rỡ những cỏ nội, hoa tươi. Cái sắc hoa đồng quê luôn luôn gợi trong trí tưởng một ý nghĩ thanh bình…

Anh Thái vừa trở về. Thấy Thịnh anh ngạc nhiên:

- Ủa, Thịnh không đi với Thanh sao? Anh tưởng Thịnh đi lúc sáng rồi chứ.

Thịnh lắc đầu:

- Dạ không. Em ở nhà.

Anh Thái chép miệng:

- Năm nay là năm thi mà Thanh nó chơi hoài, anh ít thấy nó lo học hành.

Giọng anh Thái buồn. Anh lo và thương chị Thanh. Anh Thái lo cho tương lai các em nhưng anh ít khi gần gũi bọn Thịnh. Anh Thái mỉm cười:

- Còn Thịnh, nhàn dữ hả?

Thịnh mỉm cười nhẹ, đáp lời anh trầm lặng. Anh Thái bỏ vào nhà sau. Còn lại một mình, cô bé lặng lẽ chống tay vào cằm nhìn thẳng trước mặt. Kìa là chiếc ghế Nghiêm vẫn đến và vẫn ngồi. Hôm nay nếu Nghiêm đến… ừ… nếu Nghiêm đến có lẽ mình sẽ tự nhiên hơn, thoải mái hơn… Không phải Thịnh ganh ghét với chị Thanh nhưng đứng trước chị, cạnh vẻ lộng lẫy của chị, Thịnh bối rối lạ. Không khí tĩnh mịch buổi sáng lặng lẽ quá, buộc tâm hồn người con gái quay về với buổi sáng nào… không nguôi…

________________________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG IV