CHƯƠNG XI
Đã được một tuần rồi, tin vui trong gia đình chủ nhân trại mía Ngọc-San
được toàn thể công nhân tiếp nhận một cách vui vẻ vô cùng. Họ thành thực
sung sướng với hạnh phúc của chủ nhân.
Khi được Cúc báo tin mừng, Hinh đã tức tốc chạy đến ngay. Chị Dung, khi mới được nghe tin Nguyễn Ngọc Trung "sống lại" đã ngẩn người ra không nói nên lời. Mãi một lúc sau, biết rằng đó là sự thực hiển nhiên, chị lại đấm ngực la lối om sòm, cười vui như pháo nổ. Còn cậu con trai của gia đình ! Trung có cảm tưởng như đang sống trong một giấc mơ, một giấc mơ quá đẹp. Chị vú Tô-Lách đã thú tội trước mặt ông Ngọc-San. Hai cụ đồ Khải cũng được mời tới, cho biết ngày tháng năm lượm được đứa bé tại bờ biển Nha-Trang. Thời gian trùng hợp nhau hết sức chính xác.
Mụ Rát-Gia, sau khi cảnh sát hỏi cung ngay tại bệnh xá nhà giam, đối chất với Tô-Lách đã tỏ lộ rõ rệt là bị bệnh cuồng tâm loạn trí. Đôi môi run rẩy của mụ không ngớt lẩm bẩm : Thằng bé chết rồi ! Thằng bé chết rồi ! Thần linh muốn thế ! Thần linh muốn thế ! Hừ…
Gô-Ban, đã thề sống thề chết là không biết một chút gì về chuyện ấy. Mọi người tính lại thì thấy Gô Ban cũng cùng tuổi với Trung nên đồng ý ngay không nghi ngờ gì nữa. Hơn hai mươi năm về trước, lúc đó, gã cũng hãy còn ngậm vú mẹ nằm nôi…
Trong cảnh đoàn tụ gia đình, hạnh phúc mới, Trung quyết định xin nghỉ dạy học quay về trông coi hoạt động kinh doanh điền địa giúp cha, thay thế cho các em gái. Ông Ngọc-San, với kinh nghiệm già dặn, đã cùng các con và sự phụ lực của mấy chuyên viên sở Địa chất tổ chức chu đáo việc đào bới kho tàng. Kết quả: kho báu vật gồm trân châu bảo ngọc, vàng thoi nhiều vô số chất đầy hai bao lớn đã về tay ông, khiến ông trở thành đại phú gia địch quốc. Kho của báu vĩ đại rồi đây sẽ biến đổi hẳn mức sống của gia đình ông. Một gia đình gồm toàn những kẻ có lòng nhưng định mạng bắt phải trải qua những cuộc thử thách gớm ghê, hết tai nạn nọ đến rủi ro kia. Phải chăng, những thử thách ấy, trời phật bắt gánh chịu trước để thừa trừ vào phần hạnh phúc vẹn toàn sẽ ban thưởng cho trong những ngày mai sáng tươi sắp tới.
Chỉ một tiếng đồng hồ sau khi kho vàng được đem về, toàn thể công nhân trong trại đã được biết hết mọi sự. Tin vui do chị Dung, cái miệng bô bô phát ngôn, lan nhanh như một dây thuốc pháo.
Khi được Cúc báo tin mừng, Hinh đã tức tốc chạy đến ngay. Chị Dung, khi mới được nghe tin Nguyễn Ngọc Trung "sống lại" đã ngẩn người ra không nói nên lời. Mãi một lúc sau, biết rằng đó là sự thực hiển nhiên, chị lại đấm ngực la lối om sòm, cười vui như pháo nổ. Còn cậu con trai của gia đình ! Trung có cảm tưởng như đang sống trong một giấc mơ, một giấc mơ quá đẹp. Chị vú Tô-Lách đã thú tội trước mặt ông Ngọc-San. Hai cụ đồ Khải cũng được mời tới, cho biết ngày tháng năm lượm được đứa bé tại bờ biển Nha-Trang. Thời gian trùng hợp nhau hết sức chính xác.
Mụ Rát-Gia, sau khi cảnh sát hỏi cung ngay tại bệnh xá nhà giam, đối chất với Tô-Lách đã tỏ lộ rõ rệt là bị bệnh cuồng tâm loạn trí. Đôi môi run rẩy của mụ không ngớt lẩm bẩm : Thằng bé chết rồi ! Thằng bé chết rồi ! Thần linh muốn thế ! Thần linh muốn thế ! Hừ…
Gô-Ban, đã thề sống thề chết là không biết một chút gì về chuyện ấy. Mọi người tính lại thì thấy Gô Ban cũng cùng tuổi với Trung nên đồng ý ngay không nghi ngờ gì nữa. Hơn hai mươi năm về trước, lúc đó, gã cũng hãy còn ngậm vú mẹ nằm nôi…
Trong cảnh đoàn tụ gia đình, hạnh phúc mới, Trung quyết định xin nghỉ dạy học quay về trông coi hoạt động kinh doanh điền địa giúp cha, thay thế cho các em gái. Ông Ngọc-San, với kinh nghiệm già dặn, đã cùng các con và sự phụ lực của mấy chuyên viên sở Địa chất tổ chức chu đáo việc đào bới kho tàng. Kết quả: kho báu vật gồm trân châu bảo ngọc, vàng thoi nhiều vô số chất đầy hai bao lớn đã về tay ông, khiến ông trở thành đại phú gia địch quốc. Kho của báu vĩ đại rồi đây sẽ biến đổi hẳn mức sống của gia đình ông. Một gia đình gồm toàn những kẻ có lòng nhưng định mạng bắt phải trải qua những cuộc thử thách gớm ghê, hết tai nạn nọ đến rủi ro kia. Phải chăng, những thử thách ấy, trời phật bắt gánh chịu trước để thừa trừ vào phần hạnh phúc vẹn toàn sẽ ban thưởng cho trong những ngày mai sáng tươi sắp tới.
Chỉ một tiếng đồng hồ sau khi kho vàng được đem về, toàn thể công nhân trong trại đã được biết hết mọi sự. Tin vui do chị Dung, cái miệng bô bô phát ngôn, lan nhanh như một dây thuốc pháo.
________________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XII