Từ
ngày xa rời mẹ tôi đến nay, hình như chỉ có hai ngày thì phải, mà tôi
đã thấy nhớ mẹ tôi vô tả. Càng nghĩ tôi càng hối hận và thương mẹ tôi
hơn. Hôm đó, "người ta" đã chia lìa mẹ con tôi, hôm đó...
Buổi trưa, nóng ơi là nóng, nằm trên cái giường cạnh kho cỏ trữ, mẹ tôi
vẫn dịu dàng vỗ về cho anh em tôi ngủ trong khi chúng tôi vẫn lăn trở vì
cái nóng hầm của buổi trưa. Tôi nói khẽ với mẹ tôi:
- Te! Te! Te... Mẹ ơi! Mẹ cho con ra ngoài cửa chơi đi mẹ, con không ngủ đâu.
Nghe tôi nói, dế than, em tôi cũng biểu đồng tình:
- Nhé mẹ!
Nhưng mẹ tôi chắc lưỡi đáp:
- Trịch! Trịch... Thôi các con! Ở đây chơi đi Mun, Than. Ra đó nguy hiểm lắm...
Buồn quá, tôi nhắm mắt cố ngủ, nhưng hình ảnh cỏ cây, sinh hoạt, nhảy
múa trước mắt tôi. Nào là lùm cỏ xanh tươi, chú chim con hót líu lo, bác
cào cào nhảy cành cạch đùa chơi, nhởn nhơ vài cô bướm cỏ xanh, vàng,
đỏ... những cảnh đó đã ru hồn tôi, làm tôi say mê vô cùng.
Một chốc, nhìn sang mẹ tôi đã ngủ say tự lúc nào, còn dế Than cũng như
tôi, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà. Tôi mỉm cười khều nhẹ nó, trỏ ra
cửa, mắt nó sáng lên, rồi chẳng chần chờ, hai anh em tôi rón rén tụt
xuống giường, lòng mừng vui khấp khởi.
Qua mấy cái cầu thang và các khúc quanh anh em tôi đã tới cửa hang, tôi
nắm chặt tay dế Than, chạy ào ra ngoài. Hai chúng tôi cười nói ca hát
vang trời vì đây là lần đầu chúng tôi được tự do đi chơi xa.
- Te! Te! Te...
Tiếng ca của chúng tôi cất cao theo gió hòa tan vào không khí làm cho
bác Cào Cào đang ngủ dưới lùm cỏ giật mình tỉnh ngủ. Tức quá, bác ta
hét:
- Hai con dế kia, con cái nhà ai mà ngổ ngáo thế, phá cả giấc ngủ của người ta, có cút đi không?
Vừa nói, bác vừa nhe "nanh", múa hai cái chân to lớn. Hoảng vía, tôi lôi
dế Than chạy thật xa. Thích thú quá, anh em tôi lế la hết chỗ này đến
chỗ khác, hết phá bác Cào Cào, đến chọc tổ kiến.. Khi đã thỏa thuê, anh
em tôi ngồi nghỉ chân nhâm nhi vài đọt cỏ non và toan trở về nhà thì
bỗng có tiếng thình thịch, thình thịch. Tôi chưa có phản ứng thì đã có
tiếng la:
- Úy! Có hai con dế đây nè! Bắt nó tụi bây ơi!
Liền theo, tôi bỗng có cảm giác bị bóp chặt, tôi òa lên khóc, nước mắt
ràn rụa khi nghĩ đến mẹ tôi, đến dế Than. Trong mơ màng, tôi thoảng nghe
tiếng dế Than khóc lóc, tiếng reo vui của lũ trẻ "người ta".
Đang miên man suy tưởng, tôi bỗng giật mình khi có tiếng lũ trẻ lại gần
chiếc tù giam tôi. Thôi thế là sắp tới lúc phải đánh nhau rồi. Đã nhiều
lần chúng bắt tôi phải đánh nhau với các con dế khác mà dù không muốn
cũng phải đánh nhau cho chúng vừa lòng. Tôi buồn ghê lắm mà không có ai
để tâm sự vì từ ngày bị bắt đến nay, chúng nhốt tôi một mình, xa hẳn em
dế Than của tôi.
Quả nhiên, chiếc tù giam tôi rung động rồi chúng mang tôi ra khỏi tù đặt
vào "võ đường", cái tên ngồ ngộ mà tôi thường nghe chúng gọi. Rồi chúng
lại thả vào một con dế khác, màu đen cũng như tôi, tôi trố mắt nhìn hắn
và hắn cũng nhìn tôi. Chúng tôi xáp tới, ôm lấy nhau mừng mừng tủi tủi
vì hắn chính là dế Than.
Lũ trẻ tưởng chúng tôi sắp đánh nhau nên reo hò lên. Nhưng mãi vẫn chưa
thấy chúng tôi đánh nhau, chúng đâm tức, lấy một cái que đẩy đẩy chúng
tôi lại gần nhau nhưng vô ích. Chúng lại lôi chúng tôi lên, nắm râu quay
vòng vòng cho điên tiết lên nhưng khi chúng thả ra, tôi lại ôm lấy em
tôi, kể lể.
Tức bực, chúng định vất chúng tôi cho gà ăn, nhưng có một cô bé trong bọn nhỏ nhẹ nói:
- Anh Minh đừng vất chúng, cho em đi.
Thằng bé tên Minh ngần ngừ một tý rồi vơ lấy chúng tôi bỏ vào tay cô bé.
Cô bé mừng rỡ cầm chúng tôi chạy ra sau nhà. Cô bé còn thì thầm với
chúng tôi:
- Hai "em" nhớ nhà lắm hả. Để "chị" đưa về nhà cho. Lần sau chớ có để cho anh Minh bắt được nữa nhé. Anh ấy ác lắm!
Vừa nói, cô bé vừa chạy ra đồng, đến tới chỗ chúng tôi bị bắt hôm nọ, cô bé đặt chúng tôi xuống và nói:
- Chạy về nhà đi "em"!
Tôi mừng quá, nắm tay em tôi chạy về hang, trong lòng thầm cảm ơn cô bé.
Vừa tới cửa hang, tôi đã thấy mẹ tôi ngồi sụt sùi khóc. Tôi kêu to:
- Mẹ!
Rồi nhào tới ôm mẹ tôi. Lòng tôi lúc ấy vui sướng lạ, và tôi nguyện chẳng bao giờ dám cãi lời mẹ nữa...
NGUYỄN ẢNH CUNG
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 184, ra ngày 1-9-1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.