Thứ Tư, 24 tháng 11, 2021

BIẾT CÁM ƠN - Đỗ Phương Khanh

  

 Trong một ngày của mỗi người, có biết bao nhiêu là dịp để mà cám ơn. Từ sáng sớm, khi mới bừng tỉnh dậy, nghe bên tai ta ríu rít tiếng chim hót, tiếng nói ngọt ngào của mẹ hiền, tiếng thỏ thẻ của em bé, rồi đến khi ta mở mắt, kìa ánh sáng chan hòa, vạn vật bừng sáng, một ngày mới rực rỡ đang lên. Cán ơn Thượng đế cho ta tai, mắt để mà nghe, mà nhìn. Thế còn nếu ta không có tai, mắt? Thì em ơi! Hãy cám ơn Thượng đế rằng ta còn tay chân để mà cầm, mà đi, còn óc để suy nghĩ. Nhưng có người tàn tật hoàn toàn thì sao? Thì em đáng thương của chị! Hãy cám ơn Thượng đế rằng ta đang sống giữa loài người, mà loài người thì có rất nhiều tình cảm. Rồi gần em nhất, còn cha, mẹ, anh, chị, em của em thương yêu em. Ấy là nói quá đi thế chứ chị tin chắc rằng trong số các bông hồng của chị, có rất ít em kém may mắn đến thế. Như vậy thì các em có nhiều dịp, quá nhiều dịp để mà cám ơn. Buổi sáng em ăn điểm tâm, cám ơn người nấu cho các em đĩa xôi hay tô phở ; thay đồ đi học, cám ơn người thợ dệt may vải đẹp ; đi xe tới trường, cám ơn người nghĩ ra phương tiện di chuyển, người tài xế lái xe ; ngồi học, cám ơn người nghĩ ra chữ để ta có thể bước vào biết bao nhiêu thế giới nhờ sách vở, cám ơn thầy cô hết lòng dạy dỗ ta ; trưa về ăn cơm, cám ơn mẹ, hoặc chị, hoặc người giúp việc đã nấu nướng sẵn sàng. Các em ơi! Cám ơn tổ tiên đã gây dựng nếp nhà và cám ơn cha mẹ suốt đời tận tụy thương yêu các con.

Với một lòng thiết tha yêu thương các em gái, vì hạnh phúc của các em, chị xin các em hãy tập cám ơn. Bởi vì khi cám ơn ai, người đó sẽ vui và sung sướng, đó là em làm một việc tốt. Ngoài ra, chính em, em cũng sung sướng nữa có phải không em? Cái sự biết rằng người ta giúp đỡ mình, người ta thương mến mình đó, nó làm cho chính mình ấm lòng lắm phải không các em. Người nào trên đời này cũng đều phải liên hệ đến người khác chứ không thể sống lẻ loi một mình được, vậy thì, các bông hồng của chị, chúng ta hãy cám ơn Thượng Đế đã cho con người cái sự biết cám ơn đi. Nếu có một người nào mà suốt đời không hề biết cám ơn là gì thì thật là đáng thương cho người ấy phải không các em? Vì họ phải sống buồn chán, khô khan trong sự bất mãn, cô đơn, không cảm thông với người khác được. Còn người nào luôn luôn nhìn thấy lòng tốt của người khác để mà cám ơn, chính là đã được Thượng đế thưởng cho họ có nhiều nguồn vui đấy phải không các em.

Bây giờ chị xin các em dành cho chị mỗi buổi tối 5 phút, các em ghi tất cả những việc tốt của tất cả mọi người em gặp trong ngày đã làm cho em, mà em đã có cám ơn rồi hoặc em quên, em sẽ ngạc nhiên mà thấy rằng sao quanh mình có nhiều người tốt đến thế, và sao mà mình lại may mắn được hưởng nhiều hạnh phúc đến thế.

Em ơi! Bài đã dài, chị xin ngừng, và cùng với chị, chúng ta cùng cám ơn người nghĩ ra chữ để chị em ta có thể truyền thông tư tưởng đến cho nhau, các em chịu không nào?


Chị Đỗ Phương Khanh     

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 4, ra ngày 4-9-1971)


 

Không có nhận xét nào: