Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2021

VIẾT CHO NGOẠI - Trần thị Phương Lan

  

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Em "mi" ngoại kêu "chiều lên gió"
Con đường trơ những bóng sao gầy
Gió lên, gió lên, trời hồng đỏ.
Nép bên mình ngoại má hây hây.

Em bên song cửa ngắm mưa rơi.
Lá vàng lả tả, lá tơi bời.
Nắng vàng còn vương trên nội cỏ
Ngoại nấu cơm rồi gọi "Cún ơi!"

Và những buổi chiều đi nhặt củi
Cành khô lác đác ở bên hè,
Để thêm than hồng cho buổi tối
Ngủ ổ rơm ấp cánh tay se.

Buổi trưa trên cành cao chim ngủ
Em lấy nón rơm bước đến trường
Chia xa dáng ngoại bên phên liếp
Dáng ngoại gầy gầy em thấy thương.

Vào lớp em thương dáng bạn hiền
Giờ chơi hai đứa nói huyên thuyên
Bên rào hoa nở, hoa mua tím
Ngắt cài lên áo sắc thanh thiên

Tan trường em men theo lối nhỏ
Ngước nhìn trời xanh có gió Thu
Thấy thèm nồi canh hoa thiên lý
Ngọt đậm tình quê tuổi học trò.

Xa ngoại rời quê ra tỉnh học
Sống nơi đất khách ở quê người
Tưởng như đang nép trong lòng ngoại
Và nghe ngoại gọi em "Cún ơi!"

                                  T.T. PHƯƠNG LAN
                                               Saigon

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 140, ra ngày 1-11-1970)



Không có nhận xét nào: