Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2021

ÁNH ĐÊM VÀ NGỌN NẾN - Đỗ Mỹ Loan

 
    
ánh đêm rơi dần vào mắt em
thế là đêm sinh nhựt Chúa đã hết
cây giáng sinh trĩu mình trước đêm đông lạnh lẽo
những ngọn đèn màu không còn chói sáng
mà chỉ còn sót lại một ngọn nến gần tàn
cháy lung linh trong gió
thật huyền ảo
đưa hồn em vào thế giới đầy mộng mi xa xăm
có hoa có lá lẫn chim muông
có những cây tình thương ngự hoài trong tâm khảm
có bầy tiên nữ hát ca trong khu vườn trải đầy thảm ngọc
và có hàng vạn cây pha lê xinh đẹp nở nghìn năm
ơ! sao bàn tay em ươn ướt?
nước mắt của ngọn nến đó chăng?
ồ đúng rồi!
ngọn nến đang âm thầm rơi lệ
những giọt lệ màu trong suốt rơi thực đều
và chỉ một giây đồng hồ ngắn ngủi sau
túi nước mắt của nến đã cạn
em nghe bờ môi mệt nhọc của nến tỏa ra
những hơi thở đứt nối
rồi dồn vào một dư âm sau cuối
"từ biệt cõi đời"
bóng đêm chìm trong hoang sơ, u tịch
ngọn gió bấc thổi xào xạc mang cho em một nỗi tiếc nuối u buồn
bên tai em
vẫn còn nghe lời từ biệt đầy nước mắt
của một linh hồn vừa chắp cánh bay cao.

                                                  ĐỖ MỸ LOAN
                                                     (nhóm Dư Âm LT)

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 167, ra ngày 15-12-1971)




Không có nhận xét nào: