Các em thân mến,
Em
Trần Thiện Tâm ở Cần Thơ vừa viết cho chúng tôi: "Cha mẹ cháu làm ăn
chân thật. Có kẻ vì ích kỷ, tị hiềm đã tìm mọi cách làm hại cha mẹ cháu,
như bươi móc đời tư hoặc bịa đặt những việc không hay làm mất thanh
danh cha mẹ cháu. Cha mẹ cháu lấy làm buồn bã, khổ sở. Cháu rất đau
lòng, cháu định trả thù..."
Quí
hóa thay tấm lòng thương yêu cha mẹ của em. Em còn nhỏ dại mà đã biết
lo cái lo của cha mẹ, đau khổ điều mà cha mẹ đau khổ, thì còn gì quí cho
bằng.
Nhưng trước khi bàn về việc báo thù, chúng tôi xin kể chuyện vua Phi-líp cha của A-lịch-Sơn đại đế lừng danh trong cổ sử Âu Tây.
Vua
Phi-líp lúc ấy đang đem binh bao vây thành Rê-tôn. Có một tên bắn cung
tài giỏi có tiếng tên Ách-tơ đến xin xung vào đội binh tinh nhuệ của nhà
vua. Anh ta khoe rằng, anh ta bắn cung giỏi lắm, chim bay đầu mau thế
nào anh ta bắn cũng không bao giờ sai. Vua Phi-líp ghét kẻ khoe khoang
liền nói rằng: "Được, chừng nào ta đánh giặc với chim sẻ, lúc bấy giờ ta
sẽ dùng đến tài nhà ngươi."
Tên
Ách-tơ lấy làm căm tức khi nghe câu nói mỉa mai của nhà vua. Anh ta
chạy vào trong thành bị vây, chờ dịp để trả thù. Một hôm anh ta đứng
trên bờ thành, thấy vua Phi-líp đang đi kiểm soát một trại quân đóng
ngoài thành, liền lấy một cây tên, viết vào mấy chữ: "Gởi cho con mắt
bên mặt của vua Phi-líp" rồi bắn xuống. Mũi tên trúng ngay mắt phải của
vua. Vua Phi-líp liền sai sứ mang cây tên kèm theo lời phê: "Hễ Phi-líp
này chiếm được thành, ta sẽ cho treo cổ tên Ách-tơ". Và sau đó nhà vua
làm đúng lời hứa.
Các em thân mến,
Chắc
các em đã thấy rõ vua Phi-líp đã trả một giá rất đắt cái khoái thốt ra
một lời nói thú vị. Nhưng anh chàng thiện xạ Ách-tơ kia lại cũng mua rất
đắt cái thú trả được thù.
Cái
tính bươi móc, chỉ trích, nói xấu kẻ khác cũng nguy hiểm không kém cái
hại mà vua Phi-líp và anh chàng Ách-tơ gặp phải. Chúng ta lầm tưởng khi
chúng ta nói hoặc viết những lời lẽ vu khống châm chích là làm cho kẻ
khác sợ ta, nhưng sự thật họ sợ ta thì ít mà oán ta thì nhiều. Những lời
nói xấu làm cho người khác đau khổ, khó mà phai mờ. Người ta thường có
thể tha thứ cho một tội ác, nhưng khó quên một lời nói cay độc.
Em Thiện Tâm thân mến,
Tôi
khuyên em đừng nghĩ đến việc trả thù, lẽ thứ nhất là tuổi em còn nhỏ,
kinh nghiệm em chưa nhiều, em sẽ làm hại cho em và cho cha mẹ em hơn là
làm hại cho kẻ thù. Cha mẹ em bị vu khống, em cứ kể như cha mẹ rủi ro
mất một vật gì. Vật gì đã mất thì cứ cho là mất, đừng bỏ công tìm lại,
có khi lại mất gấp đôi.
Em
khỏi phải lo trả thù kẻ nói xấu cha mẹ em, vì kẻ mà cả ngày đêm chỉ lo
bươi xới đống rác, tìm cái xấu xa của kẻ khác, riết rồi nhìn chung quanh
sẽ chỉ còn lại toàn là kẻ thù, không có một người bạn, thì cuộc đời họ
đã quá cô đơn, hết ý nghĩa rồi.
Vô
phúc thay người không nhìn được cảnh đẹp của trời đất, cái đẹp của lòng
người, mùi thơm của hoa cỏ. Xung quanh họ chỉ toàn là hắc ám, đê tiện
và thối tha, bẩn thỉu.
Lương tâm họ sẽ bị bứt rứt, tâm trí họ không lúc nào yên đâu. Như vậy là họ đã bị trừng phạt.
Em
đừng bao giờ nghĩ đến trả thù, trái lại em nên tìm cách giúp họ vì họ
là người đáng thương, họ đã không có diễm phúc nhìn thấy cái đẹp. Em hãy
làm theo lời Phật dạy: lấy oán trả oán, oán kia chồng chất, lấy ân trả
oán, oán nọ tiêu tan.
Thân mến
NGUYỄN HÙNG TRƯƠNG
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 10, ra ngày 17-10-1971)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.