- Em dấu yêu!
Gởi về em cành hoa mimosa đó!...
Em vừa lẩm nhẩm đọc lại câu thơ vừa gật gù thích thú:
- Nghe nó cũng hay hay chứ nhỉ?
Em
khẽ bật cười vì cái tật mèo khen mèo "cụt đuôi" của mình. Tay mân mê
những cánh hoa vàng nhỏ trông dễ yêu làm sao! Lòng em rộn lên niềm vui
của tuổi thơ.
- Úi chao! Răng mờ rát dữ rứa ni?
Em vừa xuýt xoa vừa ve vuốt vết trầy ở cánh tay. Thật khổ thân em, mê hái hoa đến bị sướt cả tay.
- Hoa ni mờ cho Vân, chắc hắn thích dữ, cô nường chả thường năn nỉ xin mình mờ.
Em chợt kêu lên nho nhỏ:
- Vân ơi Vân, ta thương mi như thương giàn Mimosa của ta rứa - thương lắm mới hái chớ bộ.
Bật cười vang vì câu nói của mình, em chân sáo nhẩy vào nhà...
*
... Vân thương yêu! Miên yêu Vân như hoa Mimosa, hay Vân là hoa Mimosa của Miên nhé, chịu hông?
Một
ý tưởng nho nhỏ về Vân, khi em thơ thẩn chơi dưới giàn mimosa. Hôm ni,
em dậy thật sớm trong không khí lạnh, sương mù của miền cao nguyên chưa
tan còn bao phủ cả đồi chè nhà em. Bắc chiếc ghế đẩu dưới giàn hoa em
ngồi đón ánh dương ngủ muộn. Trên giàn hoa thương yêu, những cánh hoa
vàng nhỏ li ti mới nở trong sương mù, em khẽ mỉm cười nghiêng đầu chào
hoa.
- Ôi chao, lạnh dữ đa.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua làm em khẽ run lên trong chiếc áo len màu hồng nhạt, điểm hoa thêu màu Mimosa.
Ở
cái không khí gai lạnh này, thế mà nó hay hay. Đem đến cho ta cái cảm
giác thích thú. Có lẽ vì thế nên sáng nào em cũng ra ngồi hứng sương,
đón từng cơn gió lạnh ở ngoài hiên, vẫn bị me la luôn, thế mà cũng không
chừa. Hầu như sáng nào trời cũng lạnh, đầy sương mù và ông trời lúc nào
cũng dậy muộn ở miền cao nguyên đồi núi này. Em thả bộ đi quanh đồi
chè, mặt đất còn ẩm ướt hơi sương, mùi hoa chè nở thơm thoang thoảng làm
em thấy dễ chịu, hít mạnh thêm.
Những cành lá xanh non đong đưa trước gió, những giọt sương mai còn vấn vít điểm trên cành lá.
Cái
không khí lạnh của ban đầu dần dần bị xua đuổi, nhường cho làn nắng ấm
bắt đầu của bình minh. Những tia nắng mai yếu ớt nhưng dịu dàng đầm ấm
điểm lên ngọn tre len qua những kẽ lá xanh, phớt nhẹ lên giàn hoa
Mimosa. Tia nắng bắt đầu trải rộng nung ấm đồi chè xanh làm cho màn
sương mù buổi sớm tan dần theo mây khói.
Cảnh vật như bừng sáng hẳn lên, lòng em cũng rộn ràng như mở hội, chân sáo tung tăng chạy quanh hết đồi chè lại sang vườn sắn.
- Ê! Miên, chi mà vui dữ rứa?
Em giật mình quay lại, nét vui chưa tan biến, bỗng lại càng tươi hẳn thêm, miệng hét toáng lên:
- Ồ, Vân! Chùi ui! Lại đây, quí ghê, sang chơi sớm dữ.
Vân cong môi:
- Làm như người ta không dậy sớm được như ai rứa!
- Có chi mô, Miên có nói chi mô!
Nhìn
bộ mặt đang vui bỗng méo xệch khi cải chính của em, Vân bật cười vang
làm em cũng cười hòa theo. Nụ cười hồn nhiên và trong như pha lê của
chúng em làm cho cả vườn hoa cũng vui đùa cười cợt theo trong làn nắng
ấm.
Hai đứa bé ríu rít bên nhau như đôi sơn ca buổi sớm hót chào mừng bình minh.
- Nì! Vân nì! Miên cho Vân cái ni, nhưng Vân phải thưởng Miên cái chi nha.
Vân nắm tay em hỏi dồn:
- Chi? Cái chi? Mô?
Em bỗng muốn làm khó Vân:
- Cho ta cái chi, rồi ta cho lại.
Vân hơi gắt:
- Nhưng cái chi mới được, nói nghe thử!
Em nhấn mạnh từng tiếng cho Vân nghe:
- Mimosa.
Vân chợt tươi ngay nét mặt, bóp mạnh tay em hỏi to:
- A! Mimosa hả, thật hông? Mô?
À! Thì ra cô bé ngạc nhiên, mà ngạc nhiên cũng phải, vì em quí Mimosa lắm, lắm lúc Vân xin một cành em cũng không cho.
Em vui lây theo cái vui của Vân, gật đầu:
- Ừ! Nhưng phải cho Miên cái chi mới được!
Vân gật đầu lia lịa không suy nghĩ:
- Có, có Vân cho liền, nhưng Mimosa mô?
Em
không trả lời dắt tay Vân chạy vào nhà... Vân đón nhận cành Mimosa trên
tay em với vẻ mặt thích thú. Vân nâng niu những cánh hoa và hôn lên
môi. Em mỉm cười nhìn cô bé và nhắc lại hiệp ước vừa ký kết ban nãy:
- Bi chừ! Cho Miên cái chi mô?
Cô bé vui vẻ gật đầu:
- Ừ, thì Miên muốn chi cũng được.
Nhìn
vào khuôn mặt bầu bĩnh, tươi như hoa Mimosa của cô bạn nhỏ có đôi mắt
nhật to đen lay láy, có đôi má phính luôn hồng răng mà em muốn hôn lên
đó ghê!
- Cho Miên hôn lên má Vân nha!
Vân chợt hét lên, đôi tay quơ loạn, đôi má đỏ vì mắc cỡ:
- Ghê!
- Cái chi mờ ghê! Chịu hông nào? Nói mau đi thôi.
Vân trong bụng còn ấm ức ghê lắm nhưng vì nghĩ đến cành Mimosa trong tay nên ỡm ờ nói vớt:
-
Xời ơi! Làm như ta với mi là con trai với con gái vậy? - Nói xong Vân
chìa má cho em hôn. Em sung sướng tê người, nhẹ nhàng và thật khéo léo
đặt môi lên má phính hồng của Vân hôn một cái thật kêu. Cả hai đứa cùng
cười vang lên nắc nẻ.
Tay vuốt nhẹ lên những cánh hoa vàng nho nhỏ trên tay, Vân khẽ hỏi:
- Miên yêu Mimosa hơn hay yêu Vân hơn?
Em nhìn thật sâu vào đôi mắt Vân:
- Yêu đều cả hai. Vân và Mimosa đều là một.
Vân nhíu mày thắc mắc:
- Răng là một?
Em chậm rãi vén những sợi tóc mây lòa xòa trên trán Vân:
- Vì Miên thường ví Vân là hoa Mimosa, nên yêu Vân tức là yêu Mimosa, Vân chịu hông?
Vân
hớn hở gật đầu. Thế là hai cô bé cùng cười vang. Tiếng cười của chúng
vang lên cao vút trong như pha lê hòa lẫn tiếng chim sơn ca hót véo von
bên hàng giậu tạo thành khúc nhạc tươi vui.
Ngoài kia, ánh dương đã lên cao bao phủ cả đồi chè và giàn hoa yêu thương của hai đứa
MÂY VU VƠ
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 182, ra ngày 1-8-1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.