Mấy
đêm qua trời mưa phùn. Sáng hôm nay bầu trời xanh quang đãng. Những cụm
mây trắng sáng ngời. Lúa non xanh rờn vươn cao được vài phân. Hàng lúa
thằng tắp chạy dài từ bìa trang trại đến cuối cánh đồng. Ông Xu cà Cu Tý
huýt sáo gọi mướp già rồi cùng khởi hành. Tất cả đi về hướng đông. Đó
là một khu rừng nhỏ, thưa. Cây cối tươi tốt nhờ mưa nắng điều hòa. Những
cọng cỏ non tha hồ thò tay khỏi bụi nghịch phá. Đàn hươu thường về đây
nhai cỏ, uống nước suối, ngắm trăng. Ông Xu biết thế nhờ một đêm trăng
sáng, ông thao thức... Bỗng ông nghe nhiều tiếng "oác! oác!" từ rừng
vọng ra. Đúng là tiếng của hươu. Quả thật, chính ông thấy bóng hươu thấp
thoáng dưới trăng. Ông yên chí đàn hươu khá đông, có thể săn được vài
con... Sáng nay ông nhất định cùng cậu con trai cưng là Cu Tý, đi săn
hươu.
Qua
cánh đồng, hai người đi thêm một cây số mới đến rừng. Cả hai đi sâu vào
rừng, theo đường mà dẫn đến bờ suối. Ông Xu thấy nhiều vết chân hươu
trên ấy, cũng có thể là vết chân nai nữa... Vết chân càng nhiều hơn,
càng rõ rệt hơn. Đêm kia mưa, đêm qua mưa, nếu là vết chân của hươu nai
đi ăn đêm qua thì hẳn đã bị xóa mờ đi, hoặc nước lũ làm biến mất. Nhưng
không, rõ ràng là những dấu chân mới đi qua. Không nhiều lắm. Ông Xu
thầm đoán chừng vài ba con.
Hai
người lại tiếp tục đi, tiếp tục rẽ khi đổi hướng. Gần đến suối rồi...
Hồi hộp!... Run run!... Không nghi ngờ gì nữa... đúng là một đôi...
nhưng lại là nai. Một nai cái khá to và một chú nai tơ béo tròn. Ông Xu
ra dấu. Cu Tý hiểu ý nhẹ nhàng đu lên cây sồi. Cậu ngồi yên nhìn xuống.
Ông Xu và mướp len lỏi vào các bụi cây. Nghe tiếng động, đôi nai nghiêng
tai nghe ngóng. Hình như trong mắt nai mẹ ngời lên một âu lo. Nhưng chỉ
một thoáng... một thoáng thôi. Nai mẹ lắng niềm lo xuống. Lá rừng vẫn
mê say xao động. Tiếng suối róc rách vẫn đều reo. Nai mẹ âu yếm nai tơ
như thầm bảo:
- Vẫn thế. Không có gì con ạ!
Cu
Tý thấy hình như chú nai tơ mỉm cười với mẹ chú. Đôi mắt nai tơ vô tư
nhìn những hoa nắng lao xao trên cành. Chú khẽ chớp mi rồi nhìn xuống
suối. Nước suối trong veo soi bóng nai mẹ tròn mập và bộ lông nai vàng
óng điểm những đốm sao nâu. Có lẽ nai tơ hài lòng ghê lắm về khung cảnh
nơi đây, chú lại mỉm cười...
Cu
Tý cảm thấy thú vị. Tý hiểu ý nai tơ từ bộ điệu đến cử chỉ, nụ cười,
hay ghê chưa. Mắt nai tơ vẫn tròn, vẫn lóng lánh với vạn sao trời... đẹp
ghê nhỉ? Cu Tý ngây ngất ngắm nai tơ. Tý thích nai lắm cơ... thương yêu
chi lạ! Đã nhiều lần Tý xin mẹ nuôi một chú nai tơ đẹp, nhỏ để làm cảnh
và để làm bạn với Tý. Nhưng chưa bao giờ Tý hài lòng vì mẹ cậu khó khăn
quá... Bà sợ thêm một miệng ăn với nhọc công chăm sóc. Bà hứa là khi
nào có nai tơ bà sẽ cho Tý nuôi. Bà tưởng là hứa cho qua, và khi cậu Cu
Tý càng lớn hẳn cậu bỏ quên những ý tưởng trẻ thơ đó. Nhưng không, Tý
vẫn với bộ óc bé bỏng thơ ngây ngày nào. Tý vẫn thích sống gần các con
thú bé nhỏ hiền lành, nhất là nai, mà là nai tơ cơ đấy.
Bây
giờ... chú nai tơ đang uống nước. Chỉ cần Tý ra tay... Ừ... chỉ cần Tý
ra tay là bắt được ngay. Nhưng lỡ nai tơ của Cu Tý bị thương làm sao?!
Tý ngần ngại... Tý run run thủ khẩu súng.
- Đoàng! Đoàng!
Tý
giật mình. Ông Xu đã bắn trước. Nai mẹ trúng đạn lăn ra đất. Nai tơ
định chạy nhưng thấy mẹ ngã ra máu loang nhuộm thắm bộ áo choàng, chú
không nỡ. Vì lưu luyến... vì tình mẫu tử nai dừng lại. Chú nhìn mẹ và
cũng vì cái nhìn đó, nai tơ không nỡ đi. Bốn chân bé bỏng của chú như
chôn sâu xuống đất. Chú đứng yên, những giọt nước mắt trào ra. Nhưng... ô
kìa Cu Tý và ông Xu đã vây quanh chú, có cả mướp già với bộ mặt hí hửng
nữa cơ. Nai tơ thơ ngây... nai tơ hiền hậu... rơi vào tay Cu Tý rồi.
Bây giờ nai không sợ nữa... nai chỉ biết buồn... buồn vì xác nai mẹ đã
nằm yên trên vai ông Xu. Nai tơ đã biết số phận hẩm hiu của mẹ nó.
Còn nó thì sao nhỉ? Mẹ nai bị chết, sao nai không bị thế? Họ không giêt nai à?
Nai tơ, đôi mắt trong veo thơ ngây, ngơ ngác... Cu Tý ôm nai ve vuốt, trìu mến...
*
Ban đầu, mẹ Tý không bằng lòng cho Tý nuôi nai con. Nhưng Tý đã viện đủ lẽ để phản đối mẹ.
Nào là:
- Nếu mẹ sợ thiếu sữa, con sẽ nhịn một phần sữa của con cho nó.
Nào là:
- Nếu mẹ sợ nhọc công chăm sóc, con sẽ đóng cho nó một cái chuồng, tự tay con lo cho nó ăn, liệu cho nó ngủ.
Nào là...
Sau
cùng, mẹ Tý bằng lòng vì bà vốn cưng con. Tý vui lắm. Cậu bé hí hửng
đem gỗ đóng chuồng và lót rạ cho nai ngủ. Nai tơ ngự trị trong cung điện
ấy cái "vương hiệu" là THƠ THƠ. Tý đặt thế đấy. Cu Tý dĩ nhiên rất
thương mến Thơ Thơ. Ngược lại, Thơ Thơ cũng thế. Nhưng có điều Thơ Thơ
không hề cảm tình với ông Xu và mướp già. Có lẽ Thơ Thơ nghĩ ông Xu là
thủ phạm giết mẹ nó, lột da mẹ nó đem bán nên nó thù, nó hận. Còn con
mướp già độc ác ấy, Thơ Thơ càng gớm ghiếc. Những lúc mướp già bị rầy
mắng, Thơ Thơ thích thú nhất.
Thơ
Thơ lớn dần theo thời gian. Với Tý, nó không hề chú ý đến điều đó. Cái
chuồng trở nên thấp bé đối với Thơ Thơ. Một buổi sáng, Thơ Thơ nhảy ra
chuồng. Thơ Thơ nhớ rừng nhưng không nhớ lối ra. Thơ Thơ chạy vòng vòng
trong trại, đi lang thang mãi đến mỏi cả chân. Thơ Thơ dừng lại... thì
ra trong lúc điên cuồng vì bị bó buộc Thơ Thơ đã dẫm nát lúa non ở
ruộng. Nó buồn bã trở về chuồng với sự hối hận...
Quả
thật. Mẹ Tý giận dữ la mắng Cu Tý. Thơ Thơ nằm trong vòng tay Tý. Thằng
bé nhất định bảo vệ Thơ Thơ. Nó không tin Thơ Thơ dẫm nát lúa. Thơ Thơ
nhìn Tý bằng đôi mắt biết ơn. Tý nâng niu, an ủi Thơ Thơ một chốc rồi
thiếp đi. Tý nhịn ăn hôm đó. Bà mẹ thương con lại tha thứ, lại cưng
chiều.
Thơ
Thơ ngoan hiền. Thơ Thơ d6ẽ thương. Thật đấy. Nhưng bản chất của Thơ
Thơ là bản chất của một con vật, đầy thú tính. Thơ chỉ biết sống theo
bản năng và thú tính của nó.
Một hôm.
Mọi
người đi vắng. Thơ Thơ lại bỏ chuồng. Lớp rạ làm Thơ Thơ nóng bức. Nó
muốn tìm cái gì thoải mái hơn cơ. Nó định ra đồng nghịch phá một lúc,
chợt nhớ lần trước Cu Tý bị ba mẹ mắng, nó bỏ ngay ý nghĩ đó. Thơ Thơ
lững thững vào phòng. Thấy mấy cái gối dồn gòn dang dở ở góc phòng, tính
tò mò của Thơ Thơ bị khuấy động. Chú đến, lấy mõm lôi ra. Rồi Thơ Thơ
khuỵu chân xuống thử nằm. Êm thật, nó thầm nghĩ thế. Thơ Thơ lại đứng
lên. Chú vừa nghĩ ra được một cách chơi...
*
Thế
là hôm ấy Tý lại bị mắng. Lần này thì Tý chả thấy oan tí nào. Chính Tý
thấy Thơ Thơ nghịch phá kia mà gòn bay vào ống máng, chui vào lò. Gòn
phủ trên nệm. Gòn chui vào thức ăn. Gòn bay là là trong không khí rồi
vào mũi, bám cả trên tóc trên tai người ta. Bị mẹ mắng Tý giận thật sự.
Cậu chạy nhanh đến chuồng. Con vật bé nhỏ đang nằm co ro trong góc như
chờ sự trừng phạt. Thấy Tý, nó đứng lên. Đôi mắt trong xanh khép nép.
Đôi tai run rẩy. Chiếc lưỡi hồng liếm vào tay, vào chân Tý. Thơ Thơ thế
đó làm sao Tý phạt được. Nó nghẹn lại, buông cây roi xuống ôm chầm lấy
Thơ Thơ...
Quyết liệt hơn, lần này ông Xu đòi đuổi Thơ Thơ. Ông bảo Tý:
-
Bấy lâu, ta thương và cưng con nên cho phép con nuôi Thơ làm bạn. Nhưng
Thơ Thơ có ích gì cho ta đâu ngoài sự nghịch phá của nó. Con hãy để Thơ
Thơ về với núi rừng man dã. Bằng không, một ngày nào đó, ta giận điên
lên thì không còn gì là Thơ Thơ nữa đâu nhé.
Tý cúi mặt, nước mắt đoanh tròng. Lời ông Xu sắc bén quá. Nó đau đớn không ít. Ông Xu lại tiếp với giọng nhẹ hơn:
-
Con! Con không biết thú rừng thì có cái bản năng riêng của nó sao. Một
ngày nào đó nó sẽ nhớ rừng con ạ, như người thì nhớ cội vậy. Nó sẽ trở
về cuộc sống man dã... Lúc đó, chắc con cũng chẳng vui gì, chi bằng bây
giờ con thả nó đi.
Cu
Tý buồn rầu suy nghĩ. Thả Thơ Thơ? Thả Thơ Thơ sao? Ai sẽ chạy đua với
Tý? Ai sẽ là bạn truyền hơi ấm cho nhau? Không! Tý không thể thả Thơ
Thơ.
Tý tìm cách gợi lòng thương của bố:
-
Thưa ba, nếu thả Thơ Thơ, con buồn lắm, không ăn ngủ gì được. Con xin
hứa là từ rày về sau nếu Thơ Thơ còn phạm lỗi con không dám trái ý ba
nữa.
Ông Xu bằng lòng nhưng mẹ Tý giận nó. Chỉ giận thôi chứ tình mẹ thì vẫn bao la.
Sáng
nào không đi săn, Tý dẫn Thơ Thơ ra đồng chơi. Trời bấy giờ sang đông.
Tuyết rơi lác đác, đọng lốm đốm trên đất y như dấu chân người tuyết.
Tý
choàng áo bông cho chú nai Thơ Thơ. Cả hai thơ thẩn bên cánh đồng. Thơ
Thơ ngoan lắm, nó không dẫm bừa lên ruộng. Có lẽ nó biết ruộng vừa lên
mạ. Tý thầm sung sướng với ý nghĩ "Thơ Thơ bắt đầu tinh khôn!"
Cu Tý nhìn Thơ Thơ âu yếm bảo:
- Thơ Thơ ngoan nhá, giáng sinh này ta sẽ xin mẹ cho Thơ Thơ một xâu chuỗi Ô Tô, Thơ Thơ thích không nào?
Và Tý thấy Thơ Thơ nhoẻn miệng cười với nó, ánh mắt vui vui.
Đêm
ấy được một trận mưa tốt. Sáng sớm, ông Xu sửa soạn đi săn. Bỗng sực
nhớ, ông sai Tý ra đồng xem mạ lên tốt không và xem có vết sâu hoặc hư
hao nào không? Tý tin chắc là mạ lên cao hơn hôm qua và xanh rì rì ra
đấy. Nhưng... ra đến đồng... Tý ngạc nhiên quá: mạ non bầm dập ngả
nghiêng tơi tả. Trên đất xốp những dấu chân bé nhỏ hằn lên rất rõ. Tý
cúi xuống...
Trời ơi!... Thật sao?... Dấu chân của Thơ Thơ!
Và
tít đàng xa kia, dấu chân in dài rồi mất hút. Tý hốt hoảng chạy về.
Chuồng Thơ Thơ đó. Vắng lạnh. Không ngờ vực gì nữa. Đúng rồi. Đúng rồi.
Tý ôm đầu thất thểu đi vào. Nhìn bộ mặt thiểu não đến thảm thương của Tý ông Xu đã đoán hiểu được một phần nào. Ông vội hỏi:
- Sao? Mạ lên tốt không Tý?
Tý nghẹn ngào:
- Con gì đã ăn hết rồi, ba ạ.
Tý thút thít...
- Con biết con gì ăn không?
Cu Tý nhìn bố, đôi mắt van lơn. Ông Xu nhỏ nhẹ nhưng Tý biết đó là lúc ông giận nhất.
- Lại Thơ Thơ phải không?
Tý run lên lắp bắp:
- Dạ... hình như thế.
Rồi
chạy vụt đi. Tý chun vào ổ rơm của Thơ Thơ. Tý miên man nghĩ ngợi. Tý
mong Thơ Thơ trở về với Tý. Tý sẽ nhốt thơ Thơ tuốt trong góc ruộng. Đến
bữa, Tý sẽ lén dành phần sữa của nó cho Thơ Thơ. Tý sẽ giấu kín Thơ Thơ
chả cho ai hay hết. Tý thiếp đi... trong mộng nó mơ gặp Thơ Thơ... Tý
chập chờn với trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. Tý nghe trong người nóng ran,
đau nhức như có vạn cây kim châm chích. Đầu Tý nhức như búa bổ... tóe
vạn sao trời. Đến khi Tý tỉnh, nó mới hay là nó đã sốt, sốt từ sáng đến
giờ.
Trời
chập choạng tối. Qua khung rào Tý thấy trời đông u ẩn, buồn phiền. Có
tiếng thì thào trong nhà. Tai Tý ù nên nó không nghe rõ. Có tiếng chân
đi...
Đoàng! Đoàng!
- Súng nổ! Súng nổ!
Tý hoảng hốt hét lên. Nó đâm bổ ra. Nó nhìn thấy khẩu súng trên tay ông Xu mờ mịt khói. Còn...
Thơ Thơ.
Con
vật thân yêu của Tý đang dãy chết dưới mưa tuyết. Tý vụt đến ôm chầm
Thơ Thơ. Có lẽ nhớ Tý nó mới tìm về, mới bị nạn thế này. Máu từ cổ Thơ
Thơ loang dài trên bộ áo vàng mịn. Gặp lạnh máu đông lại. Gớm ghiếc quá.
Nhưng Tý không gớm. Tý ôm Thơ Thơ và hét gọi tên Thơ Thơ.
Thôi
rồi! Không mong gì nữa, vết thương hiểm ác kia, làm sao Tý chữa trị?
Tuyết rơi từng đốm trên máu. Những đóa hoa trắng nhuộm hồng không nở một
thoáng để đưa tiễn linh hồn Thơ Thơ. Mắt Thơ Thơ, đôi mắt nai tơ đẫm
lệ.
Đôi mắt long lanh long lanh rồi khép lại. Tý tưởng tượng một nụ cười gắng gượng đang nở trên bờ môi Thơ Thơ.
Hoa tuyết càng rơi nhiều.
Cu Tý chạy nhanh về phòng đóng chặt cửa lại. Cu Tý lắng tai nghe... nó mơ hồ có tiếng suối reo, tiếng nai mẹ bảo con:
- Vẫn thế, không có gì con ạ.
Rồi
tiếng súng đoành đoành kết thúc đời nai mẹ, rồi lại tiếng súng ác độc
tàn nhẫn ấy kết thúc đời Thơ Thơ. Thơ Thơ, chả biết xác nó đã được mẹ Tý
quẳng vào cái hố chưa nhỉ. Hay, xác Thơ Thơ vẫn chơ vơ ngoài mưa tuyết.
Hoặc hơn nữa, cha mẹ Tý sẽ lột da của Thơ Thơ làm áo. Lấy thịt của Thơ
Thơ mà bán.
Trời ơi! Đừng nghĩ nữa Tý ơi! Đừng nghĩ nữa tôi ơi!
Tý
chắc rằng Tý không thương yêu ai bằng Thơ Thơ. Cái tình cảm thiêng
liêng bắt nguồn bởi tình yêu thiên nhiên vạn vật. Nhưng bây giờ... Thơ
Thơ còn đâu nữa. Thơ Thơ! Cu Tý xa Thơ Thơ mãi mãi rồi đấy, Thơ Thơ, Cu
Tý nấc lên rồi thiếp đi!...
PHƯƠNG CHI
Phóng tác theo "The year ling"
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 183, ra ngày 15-8-1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.