Ngày
xưa có một ông hoàng rất hãnh diện về khu vườn của ông ta. Ông cho
trồng những loài hoa đẹp nhất và những loài cây quý nhất. Riêng chỉ có
một cây chẳng lấy gì làm đẹp, chẳng có gì là quý mà cũng chẳng có hoa.
Đó là cây Mimosa. Vì hồi đó loài Mimosa không có hoa. Nó thường đứng soi
mình trong bóng nước bên hồ than thở: "Than ôi! Số ta sắp gần đất xa
trời! Chẳng bao lâu nữa lão làm vườn sẽ chặt bỏ ta đi vì hình hài ta
không tương xứng trong khu vườn tráng lệ này".
Sát
bên cây Mimosa là một chiếc lồng chim lớn vô cùng. Ngoài những loài hoa
thơm cỏ lạ trong vườn, chiếc lồng chim này cũng là một điều kiêu hãnh
lớn thứ hai của ông Hoàng. Trong lồng chứa đủ loại hoàng yến, chúng được
săn sóc như những ông vua con. Nan lồng bằng vàng, những hồ tắm bằng
pha lê và những máng ăn bằng bạc chạm trổ. Chúng được ăn những loại hạt
thật ngon, thật quý. Người làm vườn đem cho chúng những cây rau sà-lách
tươi ngon nhất. Vậy mà những con chim yến quá sung sướng này lại còn
than vãn ; không bằng lòng với số phận sung sướng của chúng. Cây Mimosa
thường nghe chúng than thở với nhau: "Chim lồng cá chậu có gì là sướng!
Ước gì chúng mình được tự do bay bổng trong khu vườn thần tiên này như
các đồng loại khác, và ăn tất cả những hoa trái trong vườn có phải sướng
hơn là ăn mãi những cái hạt vô vị này không?"
"Thôi
mà! Các chú chim con ơi, đừng than thế nữa: các chú có đầy đủ để sung
sướng! Hãy nghĩ đến những sự nguy hiểm ngày đêm chờ đợi các chú ở bên
ngoài chiếc lồng này. Có gì sung sướng khi phải vất vả kiếm ăn mỗi
ngày... ngày thì làm mồi cho chim ó, đêm về thì khiếp đảm bởi những
tiếng kêu của mấy con chim cú?..."
Nhưng những con yến khờ khạo coi thường lời khuyên của cây Mimosa và trả lời một cách hỗn xược:
"Chúng tôi chấp nhận tất cả miễn là được tự do." Hoặc chúng quay ra bảo nhau: "Cái ông hay lên mặt thầy đời!"
Một
hôm có một chiếc nan lồng bị gãy. Sự tự do đã đến với chúng. Và, lần
lượt từng con, chẳng thèm đếm xỉa đến lời khuyên của cây Mimosa, chúng
lách mình qua chiếc nan gãy tung mình vào khu vườn bát ngát.
Hôm
đó là một buổi sáng trời đẹp và mát. Mặt trời vừa mọc ném xuống cảnh
vật những ánh nắng đầu Xuân ấm áp. Một cơn gió nhẹ mơn trớn các bông
hồng tươi thắm dọc các lối đi. Những con chim yến, say sưa vui đùa trong
nắng ấm, líu lo, bay lượn từ cây này sang cây khác. Rồi, vì tò mò, và
thích phiêu lưu, mỗ lúc chúng càng bay xa hơn cà sau cùng ra khỏi khu
vườn đến chân một quả núi thật cao. Trên đỉnh núi chói lòa ánh sáng, và
những con chim yến muốn lên trên đó xem có gì.
"Những
chú bé khờ khạo kia! Hãy mau trở về" Tiếng nói phát ra từ một con suối.
"Các chú không biết là trên đó lạnh lắm sao? Và nơi đó là lãnh thổ của
một con ó hung dữ. Các chú sẽ là mồi ngon cho nó".
Nhưng,
những con chim nhỏ một lần nữa lại không chịu nghe lời, mà còn nói "Ai
mà lảm nhảm hoài?" khiến con suối tức giận không thèm nói nữa.
Chúng
bay lên cao nhưng chẳng được bao lâu chúng phải ngừng lại, rất mệt. Rồi
chúng bị lạnh, để sưởi ấm chúng đứng tụm lại trên cùng một tảng đá có
nắng, tạo thành một mảng vàng lớn. Nhưng cái mảng vàng không phải là một
hình ảnh quen thuộc của ngọn núi đã làm cho con ó hung ác chú ý. Nó từ
trên cao sà xuống:
"Ủa, hình như mấy chú gà con? Ha, chúng sẽ là một bữa ăn ngon cho gia đình ta"...
Nhưng
thác nước ở trên đỉnh núi nghe thấy hết vội bảo cho các chú chim yến:
"Các chú chim con hãy coi chừng, con ó đã thấy các chú rồi, nó sẽ bắt
vài chú về ăn thịt."Những con chim yến ngẩng đầu lên và thấy một bóng
đen thật to đang sà xuống. Lần này chúng sợ thật, quá sợ, và chúng ráng
hết sức bay thật mau. Chim ó đâm bổ xuống chúng. Chúng ráng bay mau hơn.
Tim chúng đập mạnh đến nỗi chúng thở không nổi. Một đám mây trắng bay
qua che những con chim nhỏ được một lát, nhưng rồi chim ó cũng tìm ra
được và rồi cuộc đuổi bắt lại tiếp tục. Cuối cùng, khi chúng tưởng sắp
mất mạng thì chúng cũng vừa bay được vào khu vườn. Nhưng, trong lúc quá
hoảng sợ, chúng quên mất chỗ nan lồng gãy mà chúng đã chui ra hồi sáng.
Chúng
van xin những cây trong vườn: "Chị hồng ơi! Che chúng em đi!" Nhưng cụm
hồng từ chối: "Trời ơi, màu vàng không hợp với màu đỏ" Chúng quay sang
cây phượng: "Bác phượng ơi! Cho chúng cháu núp nhờ trong các hốc ở thân
bác đi." Cây phượng lạnh lùng: "Tại sao tôi lại phải che chở mấy chú? Đồ
ngu! Ai bảo không chịu ở trong lồng. Nếu chim ó thấy mấy chú ở cành
tôi, nó sẽ nổi giận và dùng móng cào rách thân tôi, như thế tôi còn gì
là đẹp nữa!"
Những
con chim yến nhìn nhau thất vọng, nhưng bỗng nhiên có một tiếng nói dịu
dàng vang lại từ cây Mimosa: "Hãy lại đây, các chú bạn bé nhỏ của tôi,
thu người cho nhỏ lại, tôi xấu thế này sẽ không còn xấu hơn được nữa.
Nếu con ó thấy chúng ta, thì tôi sẵn sàng chịu chung số phận với các
chú". Những con chim run rẩy vì sợ hãi và hy vọng, rúc đầu dưới cánh và
đứng bất động trên cây Mimosa. Chim ó bay lượn trên khu vườn, cặp mắt
soi mói tìm tòi đàn chim yến. Nó không thấy những con chim yến đâu nữa.
Nó chỉ quen với màu trong xanh của da trời, màu trắng toát của tuyết
lạnh, nên đã bị lóa mắt vì các màu sắc rực rỡ của hoa lá trong vườn. Nó
không phân biệt được đâu là hoa đâu là chim trong khu vườn muôn màu đó.
Tức tối, nó bay bổng lên cao và hét lớn: "Được lắm! Ta sẽ kiếm ra bọn
mi! Lát nữa ta sẽ trở lại".
Suốt
ngày hôm đó, đàn chim nhỏ không dám nhúc nhích. Nhờ chúng đậu trên
cành, cây Mimosa trông rất đẹp như đang trổ đầy hoa. Những người dân quê
qua lại ngang khu vườn đều ngạc nhiên trầm trồ:
"Bạn
có thấy cái cây bé nhỏ này không? Nó trổ đầy hoa, chắc nó là một cây
quý lắm của ông Hoàng." Những người dân quê đều đem câu chuyện cây
Mimosa trổ đầy bông kể lại cho chị làm bếp trong lâu đài, và rồi tin đồn
đến tai ông Hoàng. Ông bèn ra cửa sổ đứng ngắm.
"Tuyệt!"
Ông Hoàng nói, "Người làm vườn của ta đã trồng được một loài cây quý,
không biết nó là loại cây gì!" Và cây Mimosa nhỏ bé mà từ xưa đến nay
chẳng ai thèm ngó đến cảm thấy sung sướng vô cùng.
Rồi
chiều đến, nhờ bóng tối của những cây cao, những con chim yến, mặc dầu
hổ thẹn nhưng sung sướng, lần lượt chịu về lồng. Cây Mimosa lại trở nên
trơ trọi nhưng khi nghĩ đến nó đã cứu được những chú bạn nhỏ thì nó chỉ
cảm thấy thoáng buồn. Nhưng Tạo Hóa đã thương cây Mimosa tốt bụng nên đã
ban cho nó những cánh hoa rực rỡ như những bộ lông chim yến.
Từ đó về sau mỗi khi Xuân đến cây Mimosa lại nở những bông hoa tròn vàng rực rỡ và mềm mại. Ai thấy cũng phải tấm tắc ngợi khen.
SCARLETT
NGÔ BÁ CƯỜNG (phỏng dịch)
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 102, ra ngày 10-8-1973)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.