Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2018

CHƯƠNG X_ĐÁM BÈO TRÔI


CHƯƠNG X


Thành phố Sàigòn vào những ngày cận Giáng Sinh trông náo nhiệt hẳn lên. Số người dạo phố vào buổi chiều tấp nập. Muôn nghìn màu sắc phất phơ trước cơn gió chiều nhẹ phớt qua làm tung bay tà áo. Mọi người đều lộ vẻ vui tươi ra mặt, tay họ ôm đầy những gói quà xinh xắn. Các cửa hiệu treo đèn rực rỡ hơn mọi ngày và hàng chữ “JOYEUX NOEL” đập vào mắt làm người ta rạo rực trong lòng, mong chờ một mùa Giáng sinh yên bình đến trong niềm vui bao la.

Hải thẫn thờ giữa đám đông người qua lại. Tay nó mân mê hộp đồ nghề đánh giày. Hôm nay nó sẽ kiếm mối tới khuya để được tiền dư mua quà vào thăm má Năm. Chân Hải nặng nề len lỏi qua rừng người đang cười đùa thoả thích.

Giáng Sinh năm nay đến trong sự nô nức của mọi người nhưng Hải không háo hức tí nào. Mùa Giáng Sinh này đánh dấu một khúc quanh trong đời nó. Hải tìm được tình thương nơi má Năm, người đàn bà tưởng chừng như không bao giờ nhìn nó bằng cặp mắt trìu mến nay đã ôm chúng trong vòng tay khóc nức nở. Nhưng đáng buồn thay tình yêu ấy lại nẩy nở quá muộn, nẩy nở trong một hoàn cảnh bi đát.

Cũng chính năm nay Hải lại làm Liên thêm một lần nữa thất vọng. Chiếc áo len màu hồng giờ này cũng chỉ là một hình bóng xa vời. Hôm qua, nửa đêm thức giấc nhìn dáng Liên co ro ngủ trên ổ rơm trong lớp áo cũ mỏng, lòng nó xót xa. Nước da tái mét và đôi môi run vì lạnh của Liên đêm đó luôn ám ảnh nó.

- Hải, đến đây.

Tiếng gọi của một người làm Hải giật mình, bỏ rơi ý tưởng đang theo đuổi và đưa mắt tìm kiếm trong đám đông người trên hè phố.

- Hải, đến đây em.

Thầy giáo Tân ngồi trong một quán nước đường Lê Lợi gọi nó rối rít. Gặp lại thầy, Hải mừng rỡ chạy bay đến ngồi bên cạnh. Môi nó mấp máy không nói lên lời như có một vật gì chận ngang cổ. Có phải đó là niềm vui sướng khi bắt gặp một hình bóng đáng mến bấy lâu nay xa cách ? Kể từ khi má năm cấm không cho đến nhà Minh, Hải buộc lòng lánh mặt không đến đó nữa. Nó sợ má năm hay lão Sáu bắt gặp làm ồn lên trước cửa nhà anh Minh như hôm nào.

Hải ấp úng trước mặt thầy tân, trống ngực nó đập mạnh. Nó ngập ngừng nói :

- Thưa thầy… gặp thầy ở… đây em… mừng quá. Lâu nay không gặp thầy. Chẳng biết còn dịp nào gặp lại không ?

Thầy Tân mỉm cười :

- Gặp em thầy cũng mừng vì thầy định tìm em nói một điều quan trọng cho em và thầy. Có thể chúng ta sẽ còn gặp nhau lần khác hoặc mãi mãi xa cách. Điều này còn tuỳ nơi quyết định của em.

Hải hồi hộp vì không biết chuyện gì sẽ xảy đến lại có tầm mức quan trọng như lời thầy Tân vừa nói.

- Thầy có thể cho em biết việc gì quan trọng và liên quan đến em ?

Với nụ cười bao dung, thầy Tân bảo nó :

- Rồi thầy sẽ cho em biết. Giờ em uống gì để thầy gọi.

Sốt ruột, Hải nói không suy nghĩ :

- Dạ, ly nước cam.

Sau khi gọi nước cho Hải xong thầy nghiêm sắc mặt, chậm rãi nói từng tiếng :

- Thầy sắp sửa đi xa.

Hải trố mắt nhìn. Tin này đến đột ngột và không bao giờ nó ngờ được. Nó thất vọng trong lòng vì sắp sửa thêm một người thân yêu lìa bỏ nó.

- Thầy đi đâu, và bao giờ thầy đi ?

- Tháng tới thầy đổi ra miền Trung dạy ngoài ấy.

Thẫn thờ như người trong mơ Hải nói :

- Thầy định bỏ em thật à ? Xa thầy em buồn lắm. Không hiểu còn dịp nào găp lại. Sàigòn và miền Trung xa quá. Biết bao giờ em được ra ngoài ấy thăm thầy.

Thầy Tân thông cảm nỗi buồn của Hải nên nói với nó :

- Vì hoàn cảnh chứ thật ra có bao giờ thầy muốn đi xa. Tuy nhiên việc ra đi này có thể giúp em tự giải thoát lấy cuộc sống hiện tại, cuộc sống theo lẽ em đã không vô lý bị gánh chịu.

- Thưa thầy, em chưa hiểu rõ ý thầy định nói. Em sẽ giải thoát như thế nào ?

- Nói dễ hiểu hơn thầy sẽ mang em theo. Em sẽ được cắp sách đến trường như mọi trẻ nhỏ khác, không phải ôm hộp gỗ lê khắp quán ăn, hè phố. Hải hiểu lời thầy nói chứ ?

Hải buồn rầu đáp :

- Vâng. Giờ em hiểu. Nhưng…

- Em đừng sợ lão Sáu bắt lại vì lão ấy sẽ không bao giờ tìm được. Ngoài ra thầy sẽ mang cả Liên cho anh em gần gũi.

Cảm động trước lời lẽ chân thành của thầy, Hải nghẹn ngào. Không ngờ một người xa lạ lại có lòng quảng đại bao la. Một thứ tình thương mang đến sưởi ấm tấm thân giá rét của nó. Hải muốn cùng Liên hưởng một mái ấm gia đình trong đó thầy Tân sẽ đóng vai một người anh cả chăm sóc hai đứa em thơ. Niềm mơ ước bấy lâu nay thành sự thật. Nhưng nỗi băn khoăn về lũ bạn bao giờ cũng xâm chiếm và tạo nghị lực giúp nó chối từ hạnh phúc riêng tư. Làm thế nào Hải quên được hôm nó bị bệnh, lũ trẻ phải bỏ đi làm vào nhà thương săn sóc đến nỗi bị đòn. Nó không quên.

- Thưa thầy, em còn bạn bè nên không thể bỏ đi…

Câu nói sau nhỏ dần trong sự hối tiếc hạnh phúc vụt bay xa. Thầy Tân bảo :

- Thầy từng sống trong hoàn cảnh của em nên thông cảm. Thầy không ép buộc em phải trả lời ngay. Thời gian một tháng thầy dành cho em trọn quyền suy nghĩ chín chắn rồi quyết định. Em sẽ sống một cuộc đời mới tươi sáng hơn hoặc là chìm ngập trong vũng bùn khổ đau.

Nhìn vẻ mặt Hải bị dằn vặt bởi tình bạn và sự sung sướng riêng tư thật tội nghiệp. Thầy Tân không ngờ Hải lại có phản ứng như vậy. Thầy tưởng đâu nghe đề nghị Hải sẽ bằng lòng chấp thuận ngay. Để xoa dịu lòng Hải, thầy Tân nói lảng sang chuyện khác :

- Hình như má Năm của em bị vào tù ?

- Vâng. Điều này làm nếp sống chúng em thay đổi nhiều.

- Thế tại sao em không tiếp tục trở lại nhà anh Minh để cùng thầy và bạn tiếp tục sự học ? Thông minh như em nếu không học uổng lắm. Cơ hội tốt không đến với ta hai lần. Em phải nắm lấy cơ hội này để mở mang kiến thức, giúp ích cho mình về sau.

Hải bùi ngùi đáp :

- Em muốn như thế lắm nhưng cậu Sáu theo dõi gắt gao. Vả lại hoàn cảnh lúc này không tài nào em học được.

Thầy Tân nghiêm mặt nói :

- Đừng bao giờ đổ lỗi cho hoàn cảnh. Đúng như em nói, hoàn cảnh tạo môi trường tốt hay xấu, thuận lợi hay trắc trở. Nhưng ý chí mạnh mẽ của ta sẽ thắng lướt được dễ dàng. Nếu không có ý chí em mãi mãi cũng chỉ là một đứa trẻ tầm thường như bao trẻ mồ côi lang thang trên vỉa hè. Em phải cố vượt lên chứ. Anh Minh, thầy sẽ là hai người sung sướng nhiều nhất khi thấy em vượt thoát được vũng lầy hiện tại.

Hải buồn buồn nói :

- E rằng em không đủ ý chí và nghị lực.

- Không. Mọi thứ đó em có thừa để giúp em vươn mình. Nhưng em chưa vận dụng chúng đúng với khả năng. Nếu cố gắng lên chút nữa thầy tin rằng em sẽ thành công. Thầy lập lại : với một chút cố gắng em sẽ đưa mình vào một nếp sống mới và tương lai không phải là chuỗi ngày đen tối, nặng nề nữa. Em hiểu chứ ?

- Vâng. Em hiểu điều thầy vừa chỉ bảo cũng như thầy đã thấu hiểu em tận tường.

- Không ai hiểu em hơn thầy. Vì thầy đã có một tuổi thơ tương tự như em vậy. Thầy cũng mồ côi và bị vất vào đời sớm như em. Thầy đã sống bằng đủ mọi nghề lương thiện để có bát cơm. Mỗi đêm thầy học lóm của bạn dưới ánh đèn dọi qua khe cửa nhà lân cận. Thầy phải xếp sách lại theo giờ ngủ của họ lúc đèn trong nhà tắt. Cho đến một hôm thầy gặp một người lớn hơn chỉ bảo và dìu dắt để có ngày hôm nay. Thầy không tự hào rằng thầy đã đạt được tới tuyệt đỉnh của vinh quang, nhưng dầu sao nếp sống hiện tại cũng vượt xa cuộc đời đen tối trước kia. Thầy gặp em trong hoàn cảnh tương tự. Thầy muốn em trở thành một bó đuốc rực sáng trong bóng đêm hơn là mãi làm kiếp con đom đóm lập loè vô định trong đêm đen. Tương lai và hạnh phúc chờ em. Cố gắng lên nhé Hải.

Lời thầy Tân vang dội mãi trong tim Hải. Anh Minh cũng đã từng nói với nó rằng nó phải trở thành một thứ sao bắc đẩu trên nền trời phương bắc, không thể nào lu mờ, chìm ngập trong muôn ngàn vì sao li ti, vô danh kia. Thầy Tân, anh Minh đều có lý do để giải thích và bào chữa cho việc thoát ly. Riêng Hải, nó vẫn áy náy không yên. Nó không nỡ bỏ những đứa bạn đã cùng mình nuốt vội bát cơm chiều hẩm hiu sau một ngày mệt nhọc. Những bát cơm mặn mùi nước mắt và tủi hờn. Không, Hải sẽ không phản bội các bạn để lo hạnh phúc riêng tư. Nhưng còn tương lai chờ đợi ? Hải cũng không thể để nó vùi lấp trong chốn tối tăm.

Bao ý nghĩ dồn dập khiến Hải bối rối. Đối diện với nó, thầy Tân dò xét từng phản ứng trên nét mặt. Hải không biết phải nói gì với thầy trong lúc này. Tâm hồn nó rối như tơ vò, như bị dày xéo bởi muôn ngàn ý nghĩ dồn dập, hỗn độn. Để được rảnh trí suy nghĩ chín chắn hơn, Hải cáo từ ra về.

- Thưa thầy em về kẻo trời tối.

- Phố vui quá, Hải không dạo chơi à ? Gần Giáng Sinh rồi đấy.

- Dạ em phải về ngay ạ.

Thật ra Hải còn lòng dạ nào ngắm xem phố phường Sàigòn đang chìm ngập trong muôn ngàn ánh đèn màu.

- À ! Hải nên theo lời khuyên của thầy đến nhà anh Minh tiếp tục nhé ! Đừng vì hoàn cảnh bỏ ngang công việc mình đang theo đuổi.

- Vâng. Em xin nghe lời thầy.

Hải thẫn thờ bước ra khỏi quán tiến về con đường Tự Do với những SNACK-BAR đầy rẫy tiếng cười giòn tan hòa lẫn trong âm thanh của điệu nhạc thời trang. Gió từ sông Sàigòn đưa lên làm nó rùng mình. Manh áo tả tơi này không đủ sức giúp nó chống chọi với lạnh. Bất giác Hải nhớ tới chiếc áo ấm màu hồng cho Liên. Nó thở dài như nuối tiếc một cái gì ẩn hiện ngoài tầm tay với.

Lời nói của thầy Tân còn văng vẳng bên tai. Chấp thuận hay từ chối ? Bao câu hỏi buộc Hải lựa chọn khiến lòng nó rối ren, chân bước về khu Khánh Hội chìm ngập trong bóng đêm lúc nào không hay.

_______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XI