Thứ Ba, 15 tháng 5, 2018

CHƯƠNG I, II_THỬ THÁCH


CHƯƠNG I

 
Dù đã gần bảy giờ chiều, trời vẫn còn oi bức lạ. Con đường một chiều Phan Đình Phùng tràn ngập xe cộ đủ loại. Người nào người nấy đầy vẻ mệt nhoài. Lượt khẽ nheo mắt. Ánh sáng mặt trời vẫn còn khó chịu. Đến trước cổng chùa Kỳ Viên, Lượt ngừng lại. Nó ngó dáo dác chung quanh. Vừa thoáng thấy một thiếu niên đồng tuổi với nó đang đi bên kia đường Lượt la to:

- Bích! Bích!

Nghe gọi, Bích chạy qua. Hai cậu bé mừng rỡ xiết tay nhau.

Lượt nói:

- Tối mai tao đi rồi!

Bích ngạc nhiên.

- Ủa! Sao mày đi mau quá vậy? Mày đi một mình à?

Lượt gật đầu:

- Phải! Tao đi một mình!

Bích buồn buồn nói:

- Mày may mắn quá!

Ngừng một lát, Bích tiếp:

- Mày được đi du lịch Nha Trang thích quá! Nha trang đẹp lắm mày ơi! Mày có nhớ mấy câu thơ này không:

Khánh Hòa đẹp lắm ai ơi!

Vào Nam ra Bắc ghé chơi Khánh Hòa.

Lượt và Bích là đôi bạn nghèo rất thân. Ba của Lượt chết từ lâu, hiện Lượt ở với mẹ. Lượt chả có anh em gì cả. Mẹ Lượt hằng ngày đi buôn bán kiếm tiền sống qua ngày và nuôi Lượt ăn học. Hai mẹ con Lượt sống an vui trong cảnh nghèo dưới một mái nhà lụp xụp trong khu chợ Bàn Cờ. Lượt có rất ít bạn, chỉ có một mình Bích là bạn thân. Thình lình, tuần rồi, Lượt được mẹ cho hay bác Hoàng, anh ruột của ba Lượt, hiện ở Nha Trang gọi Lượt ra đó nghỉ mát trong dịp hè. Lượt chưa biết mặt bác Hoàng ra sao cả. Mẹ Lượt cũng chưa gặp bác Hoàng gần hai chục năm nay rồi. Lượt chỉ được nghe mẹ nói. Lượt còn một người bác ruột đang làm ăn ở Lào. Từ trước đến nay, mẹ con Lượt chả nhận được tin tức gì của bác Lượt cả.

Biết Bích buồn vì mình sắp được hưởng cảnh sung sướng du lịch ở Nha Trang thơ mộng, Lượt an ủi bạn:

- Tao ra đó chơi chỉ một tháng thôi. Tại bác tao gọi... Hơn nữa tao muốn gặp bác ruột tao.

Bích nói:

- Tao nhận thấy bác mày lạ quá! Từ lâu bác mày chả liên lạc thư từ gì với mày, cả lúc bác mày về Việt Nam. Bây giờ bất ngờ bác mày lại mời mày...

- Bác tao có cắt nghĩa điều này rồi... Bác tao cho biết sau nhiều năm buôn bán ở Lào, bác tao đã tạo được một tài sản khá lớn. Hiện bác tao vừa xây xong một biệt thự thật đẹp ở xóm Bóng thuộc vùng ngoại ô Nha Trang. Bác tao ra ở chỗ đó. Sở dĩ từ lúc về Việt Nam, bác tao không liên lạc với má tao là vì bác tao muốn tạo sự bất ngờ, bác tao muốn chờ xây cái biệt thự đó xong xuôi đã... Bác tao hiện chỉ còn mẹ con tao là bà con ruột thịt.

Nghe Lượt giải thích xong, Bích hỏi:

- Nhưng tại sao bác mày không mời má mày?

Lượt đáp:

- Tại vì má tao bận đi bán. Hơn nữa, bác tao muốn gặp riêng tao... có lẽ để tìm hiểu tao.

Lượt và Bích đi song song đến ngã tư Phan Đình Phùng Cao Thắng. Vừa đến cạnh ngọn đèn xanh đỏ chỉ dẫn lưu thông, Bích khẽ nói nhỏ với Lượt:

- Lại người đó nữa!

Lượt ngạc nhiên:

- Ai?

- Người theo dõi tụi mình suốt hai ngày nay. Tao nhận thấy hễ gặp mày là gặp luôn người đó.

Hoảng hốt, Lượt quay nhìn ra phía sau. Bích thì thầm:

- Người đang đứng cạnh sạp báo đó!

Theo lời chỉ dẫn của Bích, Lượt thấy ngay người khả nghi đang theo dõi bọn Lượt. Người ấy mặc áo bỏ ra ngoài, đầu đội nón nỉ, mặt xương, mũi hơi quặp. Tuổi người ấy độ bốn mươi.

Từ hơn hai ngày nay, kể từ lúc Lượt nhận được tin bác mời ra Nha Trang, Bích nhận thấy người đó luôn theo sát Lượt như bóng với hình.

Tuy nhiên, Lượt chưa có vẻ tin lời Bích:

- Mày chắc người đó theo dõi mình không? Vả lại, mình có gì đâu mà theo dõi!

Bích quả quyết:

- Chắc chứ! Tao để ý nếu mình đi, người đó đi; nếu mình ngừng, người đó ngừng.

Như muốn chứng tỏ Bích nhận xét sai lầm người lạ lấy thuốc ra hút rồi quay lưng đi thẳng.

Lượt cười:

- Đó! Mày thấy chưa! Người đó đâu có theo dõi mình!

Bích khẽ nhăn trán:

- Biết đâu đó là bác mày?

Lượt cười to:

- Sai rồi mày ơi! Bác tao năm nay gần sáu mươi tuổi rồi, còn người đó chỉ độ bốn mươi là cùng, làm sao là bác tao được!

Bích vẫn còn nghi ngờ:

- Hay là... đó là người của bác mày mướn để canh chừng mày.

Lượt vỗ vai Bích:

- Thôi mày! Đừng nghi bậy nữa! Hơi đâu để ý chuyện không đâu cho mệt. Khi ra tới Nha Trang tao viết thư ngay cho mày.

Bích nói:

- Làm sao ra đó mày biết đường đi tới chỗ ở của bác mày được?

Lượt đáp:

- Có người đón, bác tao dặn thế.

- Nhưng làm sao biết mặt mày mà đón được?

- Bác tao dặn tao đến cạnh sạp báo độc nhất ở cạnh ga rồi sẽ có người đến đón.

Chợt nhớ mẹ đang đợi ở nhà, Lượt nói với Bích:

- Thôi! Tao về nghe! Tao phải sửa soạn đồ đạc để tối mai lên đường.

Hai đứa trẻ xiết tay nhau.

Bích nói:

- Nhớ viết thư cho tao nghe mày!

Lượt cười:

- Nhớ chứ! Tao sẽ gửi hình phong cảnh Nha Trang cho mày.

Bích cười theo:

- Nhớ gửi cả hình mày nữa nghe!

Hai đứa cười vang. Tình bạn thắm thiết hơn cả bao giờ. Đường phố đã lên đèn.


 Chiều hôm sau lúc gần bảy giờ rưỡi, Lượt được má dẫn ra ga xe lửa đi chuyến tốc hành Saigon Nha Trang. Lần đầu tiên Lượt bước chân đến ga Saigon nên cảnh tượng đối với Lượt khá lạ lùng. Các hành khách hối hả xách va-li lên các toa xe đang sắp nối đuôi dài dằng dặc. Bây giờ, Lượt mới cảm thấy hơi sợ. Lần đầu tiên trong đời, Lượt phải xa mẹ và phải đi một mình hàng trăm cây số ngàn suốt một đêm trường trên một chuyến xe lửa tốc hành. Lượt ngập ngừng không muốn bước lên xe. Nhưng tiếng còi hụ chát chúa đã nổi vang rền báo hiệu giờ xe chạy. Lượt đành phải giã từ mẹ bước lên một toa xe tìm chỗ ngồi.

Đoàn xe từ từ chuyển bánh, nhanh dần, nhanh dần. Lượt thấy mẹ đứng yên bất động trên sân ga. Bóng mẹ Lượt nhỏ dần rồi mất hút trong đám đông. Lượt rơm rớm nước mắt. Vì chưa xa mẹ bao giờ, Lượt thấy buồn lạ lùng. Theo như lời các hành khách đã từng đi Nha Trang độ tám giờ sáng hôm sau, tàu sẽ tới Nha Trang.

Lượt xách va-li tiến đến ngồi trên một băng dài. Cạnh trái Lượt là một bà cụ đang nhai trầu bỏm bẻm. Cạnh phải Lượt là một ông độ năm mươi tuổi đang đắm mình vào một cuốn sách.

Lượt mở va-li lấy một cuốn sách hình ra xem nhưng Lượt chỉ xem được thoáng sơ qua mà thôi.

Con tàu chạy càng lúc càng nhanh. Chỉ vài phút sau, tàu đã ra đến ngoại ô Saigon. Gió lùa vào toa tàu làm Lượt cảm thấy lạnh. Nhớ lời mẹ dặn, Lượt lấy áo len ra mặc vào. Chiếc đèn độc nhất của toa tầu không đủ sức soi sáng rõ mọi vật. Xem hình một hồi, Lượt cảm thấy chóng mặt. Lượt để cuốn sách hình trên đùi. Thình lình, linh tinh báo Lượt biết có chuyện lạ, Lượt ngẩng đầu nhìn ra phía trái, các người đồng hành đang ngồi im lặng đọc báo, nhưng ở cuối toa tàu, một người đang đứng hút thuốc... và dòm Lượt chằm chặp.

Lượt sợ hãi, run toàn thân. Rõ ràng quá, Lượt không thể nào lầm được: đúng là người theo dõi Lượt mấy ngày nay.

Lượt cố gắng xóa bỏ các ý nghĩ lo lắng trong đầu và cho đó chỉ là sự tình cờ. Lượt lại mở cuốn sách hình ra xem. Những hình ảnh nhảy múa loạn xạ trước mắt nó. Lượt lại cảm thấy người ấy đang theo dõi mình từng cử chỉ một. Lượt ngẩng đầu lên. Cặp mắt sắc sảo của người lạ đang chiếu vào toàn thân Lượt. Lượt cảm thấy ớn lạnh xương sống. Biết Lượt đang nhìn mình người lạ khẽ quay sang phía khác rồi bước nhanh qua toa tàu bên.

Bây giờ Lượt đã tin lời Bích: chính người đó đang theo dõi rình mò Lượt. Nhưng tại sao vậy? Lượt có làm gì đâu? Lượt chỉ ra Nha Trang thăm bác mà!

Nhiều hành khách đã ngã mình trên ghế ngủ ngon lành. Giờ này, chắc mẹ cũng đã lên giường ngủ. Lần đầu tiên, mẹ ngủ một mình vắng con. Bao nhiêu ý nghĩ dồn dập trong đầu làm Lượt cảm thấy choáng váng. Lượt lo âu nhìn chung quanh. Người lạ khả nghi đã biến mất. Quá lo âu và mệt nhọc, Lượt thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc Lượt tỉnh dậy thì trời bắt đầu sáng. Chuyến xe lửa tốc hành đang ngừng ở một ga nhỏ. Lượt thấy một số hành khách xuống tàu qua một tàu nhỏ đang đậu cạnh bên. Xa xa, ngôi tháp cổ di tích của dân tộc Chiêm Thành đập vào mắt Lượt. Thấy lạ, Lượt hỏi ông khách cạnh bên thì được ông khách đó cho biết đây là ngã ba Tháp Chàm, những hành khách chuyển tàu là những hành khách đi Đà Lạt. Chỉ còn độ hai giờ nữa là đến Nha Trang. Lượt quan sát chung quanh, người lạ theo dõi Lượt đêm qua lại xuất hiện trong tầm mắt Lượt. Người ấy đang nhìn Lượt vẫn với cặp mắt đáng sợ y như đêm qua.

Hai giờ sau.

Đoàn tàu từ từ tiến vào ga Nha Trang. Lượt là một trong những hành khách xách va-li xuống đất trước tiên. Lượt sốt ruột muốn gặp xem bác ruột nó như thế nào, đang ngỡ ngàng nhìn chung quanh, Lượt bỗng nghe như ai đang gọi mình:

- Ê! cậu bé kia!

Quay về hướng tiếng gọi, Lượt thấy một người đàn ông mặc quần kaki xanh và áo sơ mi trắng đang len lỏi qua đám đông hành khách tiến về phía Lượt. Người ấy ngừng trước Lượt và hỏi:

- Mày là Lượt phải không?

Lối hỏi thiếu thiện cảm làm Lượt ngạc nhiên và hơi sợ. Không lẽ đây là bác Hoàng, người bác ruột mến yêu của Lượt sao? Cách phục sức cẩu thả, đôi ria mép, cặp mắt nhìn Lượt không chút cảm tình, đã làm Lượt vỡ mộng. Lượt tưởng là sẽ được bác âu yếm đón tiếp. Nào ngờ đâu... bỗng nhiên nó lại liên tưởng đến người theo dõi nó trên chuyến tàu đêm qua. Nó quay nhìn một vòng chung quanh. Hành khách đang vội vã sắp hàng trình giấy ra cửa.

- Mày là Lượt phải không? Sao tao hỏi không trả lời?

Giọng nói cáu kỉnh giận dữ của người ấy làm Lượt giật mình trở về thực tại. Nó nói lắp bắp:

- Có phải ông là bác Hoàng?

Người ấy cười mỉa:

- Không phải! Tao là Đán đi đón mày.

- Ông là người của bác tôi?

- Phải! Tao là tài xế riêng của bác mày. Bác mày giao tao trông coi mày trong suốt thời gian mày ở Nha Trang.

Người gì thật là khó chịu! Lượt chưa biết tính sao thì ông Đán giật va-li trong tay Lượt và nói:

- Thôi đi chứ! Xe chờ ở cổng đó.

Lượt đi theo ông Đán. Một thắc mắc bỗng lóe lên trong đầu, Lượt hỏi:

- Tại sao ông nhận được mặt tôi?

- Tại bác mày đã cho tao biết hình dáng mày.

Lượt ngạc nhiên:

- Ủa! Bác tôi chưa gặp tôi lần nào mà, bác tôi không có hình ảnh của tôi nữa, tại sao bác tôi biết hình dáng tôi được?

Ông Đán lại cau có:

- Mày đừng hỏi lôi thôi! Đi theo tao nếu mày không muốn đi lạc giữa Nha Trang này.

Nói tới đây, ông Đán đổi giọng có vẻ dịu hơn:

- Lấy giấy trình ra cửa đi!

Lượt theo ông Đán bước ra khỏi trạm kiểm soát sau khi trình giấy. Ông Đán dẫn Lượt tiến đến một chiếc xe hơi đang đậu ở vệ đường.

Lượt hỏi:

- Xe hơi của bác tôi phải không ông?

Ông Đán không trả lời, mở cửa xe và nói:

- Mày lên ngồi đi, để va-li bên cạnh đó!

Chờ Lượt lên ngồi xong xuôi, ông Đán mới lên xe và rồ máy chạy.

Nhìn qua tấm kính chiếu hậu, Lượt bỗng lại thấy ớn lạnh cả xương sống. Người lạ theo dõi Lượt suốt đêm qua đang đứng ở vệ đường nhìn đăm đăm theo xe Lượt và Lượt thấy dường như người ấy đang mỉm cười, một nụ cười hết sức tinh quái.

CHƯƠNG II

 
Chiếc xe hơi lướt nhanh trên các đường phố Nha Trang. Ông Đán lái xe chả nói lời nào cả. Nhìn qua cửa kính Lượt thấy thành phố Nha Trang nhỏ hơn Saigon, không rộn rịp bằng nhưng thơ mộng hơn. Một lúc sau Lượt cảm thấy dường như ông Đán cố ý lái xe chạy vòng quanh thành phố Nha Trang. Nhưng Lượt chả nghi ngờ gì cả. Nó cho đó là bác Hoàng của nó dặn ông tài lái như thế để nó coi được cả thành phố Nha Trang. Tuy nhiên, Lượt hơi thắc mắc là tại sao nó chưa thấy được biển cả. Nó đã từng nghe nói Nha Trang là miền quê hương cát trắng, nằm ven biển Thái Bình.

Lượt hỏi ông Đán:

- Biển đâu hả ông?

Ông Đán không trả lời. Mặt ông ta tối sầm lại.

Chợt nghĩ đến người lạ mặt rình mò mình ở Saigon và suốt đêm qua, Lượt lại giật nảy mình. Nhìn ông Đán qua thái độ lạ kỳ của ông ta, nhớ người lạ với đôi mắt dễ sợ, Lượt bỗng nhiên có ý nghĩ so sánh hai người này và linh tính báo cho Lượt biết hai người này có liên hệ với nhau. Lượt sợ hãi. Nó khẽ lẩm bẩm vài câu kinh Phật để trấn an tinh thần. Bỗng nhiên, một tượng Phật vĩ đại ở trên một đồi cao đập vào mắt Lượt. Lượt nhỏm dậy. Tượng Phật này to hơn tượng Phật ở Thích Ca Phật Đài Vũng Tàu nhiều. Lần này, ông Đán có vẻ thiện cảm hơn. Như biết ý Lượt, ông nói:

- Thích Ca Phật Đài Nha Trang đó!

Lượt nói:

- Bữa nào ông cho tôi ra đây chơi nghe.

- Ừ!

Lượt không để ý tới lời "ừ!" đầy gượng gạo của ông Đán.

Ô kìa! Biển cả! Biển cả đang reo vui! Biển cả đẹp vô ngần! Biển cả đang vẫy tay chào Lượt, người du khách bé nhỏ ở Saigon mới ra. Lượt thấy con đường xe đang chạy dường như là con đường đẹp nhất Nha Trang. Con đường thật rộng lớn, nằm ven bờ biển với những hàng dừa xanh đang chải tóc. Gió biển mằn mặn mà mát làm sao!

Liếc nhanh qua vệ đường bên phải, Lượt thấy tấm bảng đề tên "Duy Tân". Con đường Duy Tân dường như dài vô tận, đi mãi chả thấy dứt.

Ông Đán chăm chú lái xe không nói thêm lời nào nữa.

Lượt thấy con đường Duy Tân hẹp dần. Nhà cửa bên kia đường có vẻ lao động hơn. Đường càng lúc càng khó đi, đầy ổ gà. Ông Đán cho xe chạy chầm chậm. Tuy vậy, Lượt vẫn thấy chiếc xe như đang nhún nhẩy trên đường. Một lát sau, bỗng nhiên Lượt thấy xe ngừng. Tiếng ông Đán nổi lên:

- Xuống đi!

Lượt đang ngỡ ngàng chưa kịp xuống thì ông Đán quát to:

- Tới rồi! Xuống đi! Còn ngồi làm gì vậy?

Ông Đán thật khó chịu. Từ lúc gặp ông này đến giờ, Lượt rất ngạc nhiên trước thái độ thiếu thiện cảm thật lạ lùng của ông này. Dù sao đi nữa, Lượt vẫn là cháu ruột của bác Hoàng mà ông Đán lại là người giúp việc của bác Hoàng! Một thắc mắc to lớn hiện lên trong óc Lượt. Lẽ dĩ nhiên Lượt chưa có đủ dữ kiện để tự giải đáp thắc mắc của mình.

Xuống xe, Lượt ngó chung quanh. Như muốn không cho Lượt kịp quan sát, ông Đán nắm tay Lượt lôi đi thật nhanh.

Trước sức mạnh của ông Đán, Lượt chỉ còn kịp nhảy xuống chiếc ca-nô đang nằm trên bờ biển mà không bị té xuống nước. Ông Đán nhanh nhẹn mở máy cho ca-nô ra khơi ngay. Thoáng chốc, đất liền đã mất hút trong tầm mắt Lượt. Ông Đán lầm lì điều khiển ca-nô.

Dù biết ông Đán khó chịu, Lượt vẫn cứ hỏi:

- Ông đưa tôi đi đâu vậy?

Lượt phải lập lại câu hỏi mấy lần, ông Đán mới càu nhàu trả lời:

- Đi về nhà bác mày!

Lượt lại hỏi tiếp: 

- Chiếc ca-nô này của bác tôi phải không, thưa ông?
- Của tao! Bác mày đã cho tao.

Bác Hoàng tiếp đãi Lượt lạ lùng quá. Chắc bác muốn thủ cháu đây mà1 Hay là... Lượt đã bị bắt cóc. Biết đâu người ta biết bác Lượt giàu, người ta bắt cóc Lượt để đòi tiền chuộc. Lượt run toàn thân khi nghĩ đến điều này. Bây giờ, chung quanh Lượt toàn là biển cả và đồi núi xanh thẳm. Lượt đang bị bác thử thách hay đang bị bắt cóc? Nếu bị thử thách, Lượt sẽ cố gắng xứng đáng để bác vừa lòng, nhưng nếu bị bắt cóc, Lượt sẽ phải làm gì? Nhìn ông Đán, nhớ lại người lạ theo dõi mình. Lượt lại thấy dường như hai người này có liên hệ với nhau. Thôi rồi, Lượt bị bắt cóc rồi! Bác Lượt đời nào lại cho người theo dõi Lượt kỳ vậy. Lượt nhìn quanh tìm cách thoát thân. Chiếc ca-nô phóng vun vút nhanh như cá. Lượt tuyệt vọng. Chả có cách gì thoát cả trừ khi nhảy xuống biển làm mồi cho cá. Ông Đán vẫn giữ thái độ lầm lỳ dễ sợ.


 Ngọn núi phía trước mặt Lượt rõ và to dần. Lượt đã thấy rõ các tảng đá, những cây cối trên núi. Chắc nơi đây là sào huyệt của bọn gian! Lượt sẽ bị giam ở núi này, đúng ra là một hòn đảo nằm cheo leo giữa biển khơi.

Ông Đán cho ca-nô từ từ cặp bến. Ông để ca-nô vào một khe núi rồi kéo Lượt phóng lên bờ. Lượt cố gắng quan sát để tìm cách thoát thân. Đảo vắng hoe, trừ cây và đá. Ông Đán nắm chặt tay Lượt, lôi Lượt đi trên các tảng đá rong rêu trơn trợt. Lượt suýt ngã xuống biển mấy lần nếu không nhờ ông Đán giữ kịp. Biết không thể trốn nổi giữa hòn đảo hoang vu này, Lượt đành phải tạm buông xuôi theo ông Đán. Thình lình, một hang núi sâu thăm thẳm hiện ra trước mắt Lượt. Lượt chưa kịp hỏi thì ông Đán đã giải thích:

- Hang đó xuyên sâu vào lòng núi cả cây số. Tao nghe nói xưa kia nơi đó là sào huyệt của một bọn cướp biển tung hoành ngang dọc một thời ở vùng biển Nha Trang.

- Hiện giờ hang đó có ai ở không thưa ông?

- Không! Hang đó đã bị bỏ hoang gần trăm năm nay rồi.

Chỉ nói với Lượt vài câu xong, ông Đán không nói thêm câu nào nữa dù Lượt đã cố gắng hỏi thêm mấy lần về hang đó.

Sau khi trèo qua một dãy tảng đá trơn trợt nằm ven biển, Lượt thấy có nhiều nhà cửa hiện ra. Lượt hơi yên tâm vì dù sao đây không phải là đảo hoang.

Ông Đán dẫn Lượt vào một ngôi nhà khá to có vóc dáng một biệt thự. Ngôi nhà này nằm riêng một vùng, cách xa các ngôi nhà kế cận hàng trăm thước. Vừa bước vào nhà ông Đán la to:

- Bà nó đâu? Thằng nhỏ đây nè!

Lượt thấy một bà tuổi khoảng bốn mươi ở sau nhà chạy lên. Gương mặt bà ấy trông thật phúc hậu. Vừa thấy Lượt, bà Đán rối rít:

- Cháu đó à! Đi mệt không cháu? Ngồi nghỉ đi cháu, để bác lấy nước dừa cho cháu uống. Ở đây dừa nhiều lắm, cháu tha hồ uống.

Bà Đán nói không kịp thở. Thái độ vồn vã của bà Đán trái nghịch hẳn thái độ khó hiểu của ông Đán.

Không chờ Lượt nói gì hết, bà Đán lấy cho Lượt một trái dừa thật to.

Đang khát nước, Lượt uống nước dừa ngon lành. Nước dừa trong mát, cùi dừa béo ngậy thấm vào cổ Lượt làm Lượt khoan khoái quên hẳn những lo âu vừa qua.

Thình lình, Lượt nghe bà Đán nói:

- Này ông! Thằng bé này đâu có vẻ gì du đãng!

Lượt giật mình. Nó hỏi ngay:

- Thưa bác, ai nói cháu du đãng?

Ông Đán không cho bà Đán trả lời. Ông nói to:

- Đâu phải nói về mày! Uống nước đi. Rồi tao chỉ phòng ngủ của mày cho!

Lượt chưa cần biết phòng ngủ của mình vội, Lượt chỉ cần gặp ngay bác ruột nó. Lượt nói:

- Thưa ông! Bác của cháu đâu? Cháu muốn gặp bác cháu.

Ông bà Đán giật mình, bà Đán có vẻ ngạc nhiên:

- Ủa! Bác trai chưa cho cháu biết gì à?

Nghe vợ nói, ông Đán cau mặt. Ông nói nhát gừng:

- Chưa có thì giờ nói kịp!

Quay về phía Lượt, ông Đán tiếp:

- Bác mày đi vắng! Ông ấy đi từ chiều hôm qua.

Đến Lượt ngạc nhiên:

- Bác cháu đi rồi à? Bác cháu nói chính bác đón cháu mà!

Ông Đán nói:

- Phải! Bác mày tính ở với mày tại đây suốt thời gian mày ra đây chơi. Nhưng... vào giờ chót bác mày gặp một áp phe lớn... phải đi ngay...

Bác Lượt làm áp phe? Áp phe gì?

Như biết ý Lượt, ông Đán nói:

- Tao không biết bác mày làm áp phe gì mà đi hoài đi hủy ít khi có ở nhà lắm!

Bà Đán xác nhận lời của chồng bà đúng:

- Ông Hoàng đi hoài cháu à! Ông ít có mặt ở nhà lắm.

Lượt hỏi bà Đán:

- Bác có biết bác cháu đi đâu không?

- Bác cũng không rõ... Không chừng ông đi Saigon.

- Bác cháu đi Saigon! Chắc bác cháu thế nào cũng ghé thăm má cháu.

Ông Đán nói:

- Không chắc bác mày đi Saigon đâu! Bác mày có dặn là mày hãy ở đây vui vẻ cho đến lúc về.

- Bác tôi có về kịp trước khi tôi về Saigon không thưa ông?

- Làm sao biết được? Thôi, theo tao, tao chỉ chỗ ngủ cho...

Trở về bản tính hồn nhiên, Lượt nói:

- Chút nữa được không ông? Bây giờ tôi muốn đi tắm biển.

- Được! Đi tắm đi! Nhưng đừng đi xa quá nghe!

Lượt chạy nhanh ra biển... Sóng biển tấp vào chân bờ. Bờ biển thật nhiều đá. Lượt cảm thấy đau nhói ở chân. Tuy vậy, Lượt vẫn thấy thích vô cùng. Nó nhảy ào xuống biển. Nước biển làm mắt Lượt cay xè. Tắm biển thú ghê! Lội nước một hồi, Lượt chạy lên bờ, lần theo các tảng đá đi về phía ông Đán để ca-nô. Lần này, nó đi có vẻ nhanh và vững hơn lúc nãy. Nhà cửa đã mất hút sau những lùm cây rậm rạp và những tảng đá khổng lồ. Lượt tiến dần qua thế giới hoang vu của đảo này. Khi đi ngang cái hang mà lúc nãy ông Đán nói là sào huyệt của bọn cướp biển xưa kia, Lượt đứng lại, cố giương mắt quan sát tận trong cùng hang. Hang tối mờ mờ. Lượt chả thấy rõ gì hết. Lượt dự định bữa nào sẽ thám hiểm hang này. Bây giờ đi quan sát bên ngoài cho biết đã. Đảo này thật lạ, chia làm hai thế giới, bên kia có nhà ở, bên đây hoang vu với cái hang bí mật. Tới chỗ để ca-nô, thấy chiếc ca-nô đang tròng trành trên nước, Lượt bèn nhảy lên và một ý nghĩ bỗng lóe trong đầu Lượt: dùng ca-nô này trốn về đất liền! Lượt chưa kịp quyết định thì một tiếng quát nổi lên:

- Lượt! Mày xuống ca-nô ngay!

Hoảng hốt, Lượt nhìn lên bờ: ông Đán đang nhìn nó có vẻ hết sức giận dữ.

- Tao nói mày có nghe không? Không được lên ca-nô!

Trước thái độ giận dữ của ông Đán, Lượt hoảng hồn. Nó nhảy ngay xuống nước và lội vào bờ.

Lượt hỏi:

- Chiếc ca-nô này không phải của bác tôi?

- Phải! Tao đã nói là của tao mà, mày quên rồi sao?

Lượt mới nhớ lại ông Đán đã nói với nó rồi. Chiếc ca-nô thật đẹp. Ông Đán có được chiếc ca-nô thật đẹp!

Lượt hỏi:

- Bác tôi đã cho ông chiếc ca-nô này?

- Phải! Tao cấm mày leo lên đó nữa nghe! Nhớ chưa!

Lượt không nói gì nữa. Nó lẳng lặng đi. Ông Đán hỏi:

- Mày đi đâu nữa vậy?

- Tôi đi về nhà!

Tại sao ông Đán lại giận dữ khi Lượt trèo lên ca-nô? Có gì hại đâu? Ông Đán đối với Lượt đầy vẻ khó hiểu và khó chịu. Trái lại bà Đán có vẻ dễ chịu cảm tình hơn. Trước hai thái độ nghịch nhau này, Lượt chả hiểu gì cả.

Vừa thấy Lượt về, bà Đán có vẻ mừng rỡ:

- Cháu! Đói bụng chưa cháu. Vô đây ăn cơm rồi bác chỉ phòng riêng của cháu cho.

Bà Đán có vẻ ân cần, từ lời nói đến hành động.

Chờ Lượt ăn cơm xong, bà Đán dẫn Lượt đi xem phòng riêng dành cho Lượt trong suốt thời gian Lượt nghỉ mát ở Nha Trang.

Nhà bác Hoàng thật rộng, chia ra nhiều phòng và lại có lầu nữa. Bà Đán dẫn Lượt lên lầu. Cầu thang đầy bụi chứng tỏ trên lầu không có người ở. Thấy lạ, Lượt hỏi:

- Thưa bác! Bác Hoàng của cháu không lên lầu bao giờ hả bác?

Lượt gọi bà Đán bằng bác xưng cháu, vì thấy bà Đán có vẻ thân mật và cảm tình hơn ông Đán. Nghe Lượt hỏi, bà Đán đỏ mặt, trả lời ngượng ngập:

- Phải! Bác cháu đi hoài chả lên đây bao giờ... bác cháu chỉ ở tầng dưới mà thôi.

Gian phòng dành cho Lượt khá tiện nghi, có giường ngủ, bàn viết và đặc biệt có một cửa sổ nhìn ra biển.

Chỉ chỗ ngủ cho Lượt xong, bà Đán hỏi Lượt:

- Cháu có muốn viết thư gửi về Saigon không?

Lượt đáp:

- Thưa bác có! Cháu gửi cho má cháu.

- Cháu cứ viết đi... rồi đưa cho bác để bác đưa bác trai gửi cho.

Chờ bà Đán xuống nhà xong, Lượt ngồi phịch xuống giường. Bác Hoàng tiếp đón Lượt thật lạ lùng. Như thế này thì đâu phải Lượt bị bắt cóc! Nếu bị bắt cóc Lượt bị giam một chỗ chứ? Hơn nữa, nếu đã bị bắt cóc thì người ta đâu cho gửi thư về nhà? Như thế nhất định Lượt không bị bắt cóc, Lượt hoang mang.

Nhìn qua cửa sổ Lượt thấy biển cả như một tấm thảm màu xanh đang nhún nhảy dưới ánh sáng mặt trời. Biển thật đẹp! Quê hương Việt Nam thật đẹp, hình cong như chữ S nằm ven biển cả tuyệt vời. Biển cả làm Lượt bớt hoang mang. Nó lấy giấy viết thư ra. Nó phải viết cho má nó, cho Bích người bạn thân của nó. Nó sẽ không viết những nỗi lo âu, nghi ngờ của nó hiện giờ. Nó chỉ viết chỉ tả những niềm vui nó hưởng được cho mẹ nghe mà thôi. Nó sợ mẹ lo, mẹ buồn. Trong bức thư gởi mẹ, Lượt kết luận rất vui:

" Má à! Ở đây sướng lắm. Phòng của con nhìn ra biển cả đẹp lắm. Sáng nay, khi vừa tới đây, bác Hoàng cho con đi tắm ngay. Tắm biển thích lắm má ơi. Để khi về, con sẽ mua quà biếu má..."

Lượt không kể cho mẹ nghe một chút gì về sự lo nghĩ của nó.

Viết thư xong, Lượt lại đi tắm biển. Khi vừa ra khỏi nhà, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Lượt bèn quay trở lại. Ông bà Đán đi đâu vắng cả. Căn nhà rộng lại càng có vẻ hoang vu lạ thường. Lượt đi nhè nhẹ quan sát cả gian nhà. Lượt thấy nhiều phòng cửa đóng kín mít. Dòm qua các lỗ khóa, Lượt thấy các gian phòng đó cũng đầy bụi, không có phòng nào chứng tỏ là phòng của bác Hoàng cả. Thật là lạ! Theo sự nhận xét của Lượt, bác Hoàng không có ở đây, bác Hoàng ở chỗ khác. Tại sao người ta đưa Lượt đến đây? Đây có phải chính là Nha Trang không? Bao câu hỏi dồn dập nổi lên trong đầu Lượt!

Thình lình Lượt nghe tiếng chân người đang nhè nhẹ đi về phía Lượt. Hoảng hồn, Lượt lách mình núp vào một cái cột nhà rồi chạy ra ngoài và nhảy ùm xuống biển.

Ông Đán hiện ra, mặt ông cau có giận dữ. Nhìn theo Lượt, ông lẩm bẩm:

- Thằng nhỏ thật khó chịu! Con muốn khó chịu thì ta sẽ khó chịu với con, con ơi!

____________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG III, IV