CHƯƠNG VI
Thắng đưa cho Hoa Đỗ Quyên xấp hàng trắng tinh khôi:
- Để bé may một bộ mặc Noel.
Hoa Đỗ Quyên lắc đầu:
- Em không dám nhận.
- Sao vậy?
- Má em hỏi của ai rồi em nói sao?
- Bảo của anh cho.
- Nhưng má đâu có biết anh.
- Thì em cứ nói của anh Thắng, anh từ Sàigòn về đây đi chiến dịch rồi em quen.
- Má rầy em sao? Má nói...
Thắng cắt ngang:
- Không sao đâu. Bé nhận cho anh vui. Bé còn nhỏ, không ai nghĩ quấy cho em đâu.
Hoa Đỗ Quyên ngần ngại cầm xấp hàng. Cô bé có vẻ thích thú vuốt ve làn vải mịn:
- Vải đẹp ghê. Để em đưa thợ may anh há?
Thắng hỏi:
- Công may một bộ đồ ở đây bao nhiêu bé nhỉ?
- Một bộ chắc ngàn mấy.
Thắng lấy hai ngàn đưa cô bé:
- Em cất trả tiền may.
Hoa Đỗ Quyên lắc đầu:
- Thôi, anh cho em vải đủ rồi. Tiền may em xin má.
- Nhưng anh muốn em nhận mà.
- Em nhận vải thôi. Anh bắt em nhận tiền... em trả lại.
Biết ép cô bé không được, Thắng nói lảng:
- Em nhớ nói họ may cho kịp Noel nghe.
- Dạ.
Hoa Đỗ Quyên thắc mắc:
- Bộ anh Thắng không có em gái hở?
- Sao em hỏi vậy?
- Tại anh có gì cũng cho em. Anh có em gái anh phải cho em anh chứ.
Thắng bật cười về nhận xét ngây ngô của cô bé:
- Có em gái anh vẫn cho em được chứ.
- Nhưng em gái anh, anh phải thương hơn rồi.
- Chưa chắc.
Cô bé cười nghi ngờ. Nhưng Thắng đã nói thật lòng mình. Người yêu thì bao giờ cũng được dành một tình thương đậm đà hơn.
- Anh Thắng hái cho em một chùm hoa Đỗ Quyên đi.
Ước muốn bất chợt của cô bé làm Thắng ngạc nhiên:
- Em thích hoa Đỗ Quyên?
- Tự dưng em muốn có một đóa hoa dại. Nhưng quanh đồi chỉ có hoa Đỗ Quyên không à.
Thắng chìu ý đứng lên. Anh xuống triền đồi hái một bó Đỗ Quyên nho nhỏ. Anh lấy cỏ kết chúng lại với nhau. Hoa Đỗ Quyên đón lấy bó hoa với ánh mắt long lanh. Cô bé chúm đôi môi hồng thổi vào từng cánh hoa. Thắng hài lòng nhìn những ước muốn nho nhỏ của cô bé được thỏa nguyện.
- Anh chìu Hoa Đỗ Quyên ghê. Mai mốt anh về Sàigòn chắc em buồn dữ.
- Bé buồn thật không?
- Thật mà.
- Anh trở về thăm bé, chịu hông?
Cảm tình đầy ắp trong đôi mắt nai tơ. Thắng hiểu đó không phải là thứ tình cảm anh mong muốn, nhưng với tuổi thơ của Hoa Đỗ Quyên, tất cả chỉ có như thế.
- Em thích lên Sàigòn ghê đó.
- Khi học đến lớp lớn em sẽ về Sàigòn học.
- Vui lắm anh nhỉ.
- Có thể. Tùy mỗi người. Anh thì anh thấy ở đây vui hơn.
- Ở đây?
- Chứ sao. Bộ em không thấy vui sao?
- Em thấy quen thuộc.
- Đi xa em có nhớ không?
Cô bé gật nhẹ:
- Chắc là nhớ.
Hoa Đỗ Quyên nhìn xuống làng:
- Em về nhen. Về ăn cơm, đói bụng rồi.
Thắng sực tỉnh. Anh chợt nhìn thực tế và thở dài. Nãy giờ anh nói chuyện với Hoa Đỗ Quyên như với một người lớn. Rồi cô bé làm anh choàng tỉnh bằng lời nói ngây ngô thật thà "Em về nhen. Về ăn cơm, đói bụng rồi". Một thiếu nữ không bao giờ nói một câu kém tế nhị như vậy, và Thắng sực nhớ đây chỉ là một đứa trẻ con. Cứ lúc nào Thắng buông mình vào ảo tưởng một thoáng thì chính Hoa Đỗ Quyên đánh thức anh bằng những câu nói ngây thơ của cô bé.
- Anh hổng về ăn cơm sao?
- Chưa. Anh chưa đói.
- Anh ngồi lại một mình hả?
Thắng tính nói một câu trách móc nhưng anh dằn kịp: với cô bé, lời trách móc trở thành vô ích. Thắng sẽ không được sự cảm thông bao giờ. Thắng đành gật:
- Anh ngồi một mình.
Cô bé thản nhiên đứng lên, cầm xấp hàng rồi nhìn Thắng:
- Em cám ơn anh nhen.
Thắng gật đầu. Hoa Đỗ Quyên quay gót, Thắng đã quen, không còn cảm thấy bực tức những cử chỉ vô tình như vậy nữa. Anh hiểu rằng mình vô lý nên phải chấp nhận thiệt thòi.
Thắng ngồi lại một mình. Anh không thấy đói. Ở nhà chắc các bạn anh đã ăn cơm và đang đánh cờ hay tán gẫu. Làng Mai Lộc êm đềm và Thắng tìm thấy những cảm tình lưu luyến sâu đậm. Một cơn gió đùa qua. Thắng bất chợt thấy gai gai lạnh. Anh lẩm bẩm: "Lại sắp Noel, nhanh thật".
*
Hoa Đỗ Quyên từ triền đồi chạy xuống làng Mai Lộc. Cô bé đến tìm Thắng.
- Anh Thắng ơi, em đẹp không nè?
Thắng nhìn đứa con gái trước mặt, một chút sững sờ bởi cô bé dường như lớn thêm và đẹp hẳn. Bộ quần áo trắng biến Hoa Đỗ Quyên thành một thiếu nữ mười sáu mộng mị. Tiến đứng gần đó cũng nhìn cô bé, Tiến khen:
- Cô đẹp lắm.
Lần đầu tiên Hoa Đỗ Quyên được gọi bằng cô. Thắng cũng thấy là cô bé xứng đáng với danh từ đó. Ánh mắt đứa con gái nhìn Thắng hờn dỗi:
- Anh hổng khen em hả? Em mặc quần áo bằng vải anh cho...
Thắng nhìn thấy Tiến gật gù cái đầu, và ánh mắt nhìn anh đầy hóm hỉnh. Tiến như muốn nói: "Thảo nào con bé đến khoe với mày. Cưng dữ há. Săn sóc dữ há. Cứ lo trau chuốt cho cô ta mau đẹp, để thằng khác nó... rước dùm cho, không đến lượt mày đâu".
- Xinh ghê. Bây giờ em đi lễ phải không?
- Giờ đâu có lễ, anh. Mười giờ cơ.
Thắng nhìn đồng hồ:
- Mới hơn tám giờ. Còn sớm quá.
- Nhưng em thích mặc áo mới đến anh.
Tiến bật cười:
- Cô bé đáng nhận một xấp vải trắng nữa Thắng ạ.
- Anh Thắng lên đồi không?
- Chi vậy em?
- Lên đồi đứng nhìn xuống nhà thờ làng em đẹp lắm.
- Vậy hả? Ừ, đợi anh chút.
Thắng chải đầu, vừa hỏi Tiến:
- Mày đi lễ ở đâu?
- Tao ra nhà thờ Quận.
- Đêm nay giới nghiêm không nhỉ?
Tiến gật:
- Vẫn như thường, nhưng có lẽ các thày phú lít dễ dãi đôi chút.
Tiến dục:
- Thôi mày đưa cô bé đi đi. Có đứa em dễ thương vậy cũng nên chìu nó tí, biết đâu vài năm nữa tao lại không xin được gọi mày là... anh rể.
- Phần nào thôi chứ Tiến.
Thắng không hiểu anh nói câu đó với mình hay với bạn. Nhưng Hoa Đỗ Quyên không để anh có thì giờ suy nghĩ thêm. Cô bé kéo tay Thắng, nhí nhảnh:
- Đi, anh Thắng. Hoa Đỗ Quyên sẽ chỉ cho anh biết nhà em, và vẻ đẹp của làng Mai Lĩnh trong đêm Giáng Sinh.
Thắng dìu cô bé chầm chậm lên đồi. Hoa Đỗ Quyên dường như cao hơn bởi đôi dép gót năm phân cùng màu trắng. Thắng nhìn cô bé và ước lượng một dung nhan dậy thì kiều mị.
- Đêm nay hai anh em mình đi lễ bé nhỉ?
- Dạ.
- Em có hát cho thánh lễ nửa đêm không?
Cô bé lắc đầu:
- Đêm nay ca đoàn các anh chị lớn hát.
Dưới thung lũng như sáng hẳn bởi đèn màu. Nhà thờ làng Mai Lĩnh, nhà thờ làng Mai Lộc đèn giăng tứ phía, bóng xanh, bóng đỏ lẫn lộn chớp nhoáng hào quang. Hang đá làng Mai Lĩnh với ngôi sao lạ cao vượt. Hoa Đỗ Quyên chỉ xuống thung lũng:
- Đẹp ghê anh há.
Thắng lập lại:
- Đẹp thật.
Một vài cặp tình nhân cũng đưa nhau lên đồi. Có lẽ họ cũng muốn nhìn vẻ đẹp dưới thung lũng. Hoa Đỗ Quyên nói:
- Ở đây chỉ có dịp Giáng Sinh là vui thôi.
- Lúc nãy bé nói sẽ chỉ nhà cho anh, vậy bé chỉ đi.
- À há. Em quên.
Cô bé đưa tay chỉ về góc trái làng:
- Nhà em kìa. Đó, cái nhà ngói đỏ cao cao đó.
Thắng gật gù:
- Anh thấy rồi.
Anh nhìn cô bé:
- Mai mốt anh ghé thăm nhà em được không?
- Ơ hay, anh hứa là không xuống làng để hỏi gì về em mà.
- Nhưng bây giờ anh nghĩ là có thể biết tên bé được rồi. Nói cho anh nghe đi.
Hoa Đỗ Quyên lắc đầu:
- Em chưa thích.
Thắng cứng cỏi:
- Em phải thích mới được. Anh muốn biết tên em.
Anh dỗ dành:
- Có gì đâu mà em ngại. Dù anh biết tên em, anh vẫn tiếp tục gọi em là Hoa Đỗ Quyên nếu em muốn.
- Nhưng...
- Bé không chìu anh, anh buồn lắm.
Hoa Đỗ Quyên suy nghĩ một lát rồi gật gù đầu:
- Cũng được. Anh muốn biết tên em cũng được.
Thắng mừng rỡ:
- Bé nói đi. Anh biết tên bé chứ không lẽ mai mốt anh về Sàigòn lại rồi mà vẫn không biết tên thật của Quyên sao.
- Một lát, xong lễ, em sẽ nói tên em.
Cô bé chúa là rắc rối. Thắng nghĩ thầm. Nhưng anh không dám nói ra ý nghĩ đó, sợ cô ta giận rồi không cho biết tên. Chính Thắng cũng không hiểu mình nhất quyết tìm biết tên cô bé để ích lợi gì. Thắng không thể tiến hơn trong tình cảm của Hoa Đỗ Quyên được. Mãi mãi đó sẽ vẫn chỉ là một thứ tình yêu ấu trĩ được ôm ấp đơn phương.
Nhưng Thắng vẫn ao ước. Anh cảm thấy mình phải được một lần gọi tên thật của cô bé, dù không để làm gì cả.
Khi chuông nhà thờ đổ báo hiệu giờ lễ, Thắng đưa Hoa Đỗ Quyên xuống thung lũng. Làng Mai Lĩnh tấp nập những con chiên tìm đến Chúa trong đêm Giáng Sinh. Hang đá của nhà thờ làng Mai Lĩnh thật lớn, thật công phu. Chúa Hài Đồng lớn bằng đứa trẻ sơ sinh và tượng thánh Giuse, Đức Mẹ và các mục đồng cũng đều mặc y phục may bằng vải thật như ở Vương Cung Thánh Đường Sàigòn.
Hoa Đỗ Quyên hồn nhiên đi bên Thắng. Thỉnh thoảng cô bé bắt gặp một người bạn cùng trang lứa. Hoa Đỗ Quyên chỉ Thắng, nhí nhảnh giới thiệu:
- Anh tao.
Cô bé bỗng nói:
- Xong lễ anh về nhà em ăn cháo vịt nghe.
Thắng ngần ngại:
- Ba má em đâu có biết anh?
- Ăn nhằm gì. Em nói má rồi. Em nói anh Thắng thương con lắm, cái gì ảnh cũng cho con hết. Má biểu em mời anh về nhà ăn Réveillon tối nay.
Sợ Thắng từ chối, cô bé năn nỉ:
- Đi – Anh Thắng há. về nhà em cho vui nhen.
Thắng gật đầu, niềm vui nhen nhúm trong lòng:
- Nhưng bé phải nhớ cho anh biết tên nghe.
- Em hứa mà.
*
Thắng dự một buổi Réveillon thân mật trong gia đình Hoa Đỗ Quyên. Ba má cô bé coi Thắng như thân tình dù mới gặp lần đầu. Thắng không cảm thấy bơ vơ trong đêm Giáng Sinh như anh vẫn nghĩ.
Lạ một điều là suốt thời gian Thắng có mặt, không ai trong gia đình Hoa Đỗ Quyên gọi tên cô bé. "Bé Năm", họ gọi theo thứ bậc trong gia đình. Cô bé thứ năm thì gọi là "bé năm", giản dị.
Thắng từ giã ba mẹ Hoa Đỗ Quyên để trở về làng Mai Lộc. Hoa Đỗ Quyên xin phép ba mẹ tiễn anh đến chân đồi.
Thắng nhắc lại lời hứa của cô bé:
- Đâu, nói tên em cho anh biết được chưa.
- Em ra điều kiện nhe.
- Điều kiện?
- Chớ sao. Anh làm xong em nói tên liền.
Sợ Thắng không tin, cô bé tiếp:
- Đứa nào nói láo có tội.
- Xong rồi. Anh phải làm gì bây giờ?
- Anh thấy nhà thờ Mai Lĩnh phải không?
- Rồi, anh thấy.
- Anh nhìn lên nóc nhà thờ đi.
Thắng nhìn lên.
- Anh thấy gì không?
- Không.
- "Xời ơi", bộ anh không thấy gì hết hả?
- Có gì đâu em?
- Con gà!
Cô bé đáp gọn. Thắng hơi ngạc nhiên nhìn lại rồi gật gù:
- Anh thấy rồi. Con gà bằng sành ấy mà.
- Đúng rồi. Anh lấy xuống cho em đi.
- Lấy cho em con gà đó?
- Dạ.
- Trời ơi. Tận trên nóc nhà thờ mà...
- Thì anh leo lên.
- Không được đâu em.
Cô bé phụng phịu:
- Thì thôi vậy.
- Khó quá. Bé ra điều kiện khác đi. Bé không thấy con gà ấy ở tít trên cao à? Bé không sợ anh bị té sao?
Đôi rèm mi của Hoa Đỗ Quyên chớp chớp. Thắng tiếp:
- Với lại lấy con gà ấy xuống phải tội chết. Bé biết tại sao không?
- Dạ không.
- Này nhé. Con gà ấy cặm trên nóc nhà thờ là để chỉ phương hướng. Những người đi lại trong vùng này nhờ có nó mà nhận được hướng đi dễ dàng. Hơn nữa, nếu em cứ đòi anh phải leo lên nóc nhà thờ em có biết chúng mình phạm tội gì không?
- ...?
- Tội bất kính và tội xâm phạm vào chốn tôn nghiêm!
Giọng cô bé mềm đi:
- Vậy thôi, anh Thắng ạ.
Thắng cười:
- Bé đổi ý rồi hả?
- Vâng, tội chết!
Thắng dỗ dành:
- Nếu bé vẫn thích con gà ấy, để khi nào anh về Sàigòn anh tìm mua cho bé một con khác đẹp hơn. Bây giờ bé ra điều kiện khác đi.
Hoa Đỗ Quyên nhìn quanh. Cô bé chợt reo:
- A, đây rồi!
Và nắm tay Thắng lôi đến bên bờ ao. Cô bé chỉ tay xuống mặt nước phản chiếu ánh sao:
- Anh thấy bông hoa kia không?
Thắng nhìn bông hoa vừa chớm nở vươn trên đám lá nổi bật trên mặt nước:
- Bé thích bông hoa ấy à?
- Dạ. Đẹp ghê anh há.
- Để anh lấy cho.
Thắng sắn tay áo, men chân xuống bờ ao, lựa thế đứng và soải tay ra với bông hoa. Mặt nước trong, lạnh, in lờ mờ bóng hai người. Bông hoa cách đầu ngón tay Thắng chỉ độ một gang tay. Thắng đưa một bàn tay cho Hoa Đỗ Quyên nắm:
- Bé nắm chắc tay anh nhé. Anh với thêm chút nữa là được.
Và Thắng nghiêng mình nhoài ra. Cánh hoa vừa chạm vào ngón tay Thắng thì điểm tựa dưới chân anh phía bờ ao sụt xuống. Thắng mất thăng bằng bổ nhào xuống nước kéo theo cả Hoa Đỗ Quyên với tiếng kêu thảng thốt của cô bé.
*
Chiều hôm sau, Hoa Đỗ Quyên lên đồi tìm Thắng. Tối qua, sau khi loi ngoi lội ngược lên bờ, Thắng dìu Hoa Đỗ Quyên về nhà. Gia đình cô bé vội đốt lửa cho hai người sưởi ấm. Thắng kiếu từ ra về còn căn dặn cô bé nằm nghỉ chờ hôm sau anh sẽ đến thăm. Cô bé đã nằm trong chăn suốt một buổi sáng thầm mong Thắng đến như lời anh hứa. Nhưng mãi đến xế chiều không thấy Thắng, cô bé sốt ruột lần lên đồi. Có lẽ anh Thắng bị cảm lạnh – Cô bé nghĩ thầm – Tối qua người anh ấy sũng nước và mặc nguyên quần áo ướt về nhà. Nếu anh ấy bệnh thì lỗi tại mình. Ý nghĩ vì mình mà Thắng bị bệnh ám ảnh Hoa Đỗ Quyên. Hối hận nhen nhúm trong lòng như ngọn lửa đốt, cô bé đi tìm Thắng. Không thấy Thắng ở gốc cây trên đồi, cô bé đi thẳng xuống nơi Thắng trọ. Cô bé sững người khi thấy một nhóm thanh niên lạ mặt ở trong nhà. Hình như họ vừa mới đến thay thế cho nhóm người trước. Thấy Hoa Đỗ Quyên đứng ngẩn ngơ trước cửa, một người ngửng lên hỏi:
- Cô hỏi ai?
- Anh Thắng...
Người thanh niên reo lên:
- A, thằng Thắng! Có phải cô là Hoa Đỗ Quyên, "em gái làng Mai Lĩnh" của nó không?
Hoa Đỗ Quyên rụt rè gật đầu:
- Dạ phải. Anh Thắng đâu rồi anh?
- Nó đi rồi.
- Đi rồi! Mà đi đâu vậy anh?
- Nó được lệnh trở về quân trường. Bọn tôi vừa đến thay tụi nó sáng hôm nay.
Người thanh niên nhìn Hoa Đỗ Quyên:
- Nó có gửi lại cho cô cái này.
Hoa Đỗ Quyên nhìn theo hướng trỏ của người thanh niên. Anh bước lại chiếc bàn con kê gần bên cửa sổ rút bông hoa mầu tím nhạt cắm trong chiếc lọ sành, đưa cho Hoa Đỗ Quyên:
- Nó nhờ tụi tôi trao lại cho cô bông hoa này. Sáng nay trước khi rời khỏi đây nó đã đi hái bông hoa này về cặm vào lọ nhờ trao lại cho cô...
Hoa Đỗ Quyên thấy nghẹn ở cổ:
- Anh ấy có nói gì không?
- Nó nhắn lại rằng khi nào mãn khóa và được nghỉ phép nó sẽ trở lại đây thăm Hoa Đỗ Quyên.
Hai giọt lệ ứa ra trên khóe mắt Hoa Đỗ Quyên. Cô bé nhắm hàng mi lại cho giọt nước mắt rơi xuống.
Anh thanh niên ngập ngừng:
- Cô... cô bé...
Nhưng anh ngừng nói, lặng lẽ đứng nhìn Hoa Đỗ Quyên lầm lũi bước lên đồi. Cô bé đến chỗ gốc cây Thắng vẫn ngồi. Ánh nắng chiều vương trên ngọn cỏ vàng hoe. Dăm ba mẩu thuốc lá rải rác trên đất, nhắc nhở đến hình ảnh người thanh niên vẫn từng ngồi đây mơ mộng theo khói thuốc và nhìn lũ con gái nhảy dây.
- Anh Thắng đi rồi!
Hoa Đỗ Quyên thở dài nhắc đi nhắc lại câu ấy không biết bao nhiêu lần. Cô bé đứng tựa lưng vào thân cây, đôi mắt buồn vời vợi.
- Anh Thắng đi rồi! Anh ấy vẫn chưa biết tên mình!
Cô bé thầm thì với đóa hoa cầm trên tay. Bông hoa tím được ngắt từ buổi sáng, được nâng niu cắm vào bình bây giờ cũng đã úa mầu như ráng chiều. Cô bé vuốt ve cánh hoa:
- Anh Thắng...
Dáng chiều thật buồn và mầu hoa gợi nhớ. Người con gái nhỏ nghe như có nỗi bâng khuâng, nuối tiếc len nhẹ vào hồn. Cô bé chợt thốt lên một tiếng gọi thật thiết tha:
- Anh Thắng ơi!...
Và những giọt lệ từ khóe mắt rưng rưng thi nhau rơi xuống không thể nào ngăn nổi.
DU UYÊN