Bé ngồi thu mình trong chiếc ghế sa-lông rộng lớn, êm ái như cô mèo nhỏ. Mi-Mi nằm trong lòng Bé đã ngủ say. Con bé đến ghét – Hễ đặt nằm xuống là ngủ ngay. Bé cúi hôn nhẹ vào hàng lông mi dài và cứng củ Mi Mi, nói rất khẽ:
- Ngủ một chút thôi Mi Mi nhé! Bố sắp ra rồi đấy.
Có
tiếng giày và bố xuất hiện ở cửa. Dáng bố cao lớn mập mạp choán gần hết
cửa ăn thông phòng ăn và phòng khách. Trên thân thể bố cái bụng bự
nhất. Có lần bố mẹ tới trường đón bé đi ăn cơm khách, con Trâm vừa thấy
bố đằng xa đã hỏi bé:
- Bố mày ăn chi mà bụng bự dữ vậy? Tao chắc trong đó có em mày.
Bé
hỏi bố, bố cười, hỏi mẹ, mẹ mắng yêu "chó con"... Thắc mắc của con Trâm
bé vẫn chưa giải đáp nổi. Miệng bố ngậm ống "píp". Hôm nay bố mặc áo
"veste" đen và xách chiếc cặp da cũng đen nốt. Chắc bố lại đi dự tiệc
(?) Bé muốn lại ôm chân bố nhưng sợ áo quần bố hư bố mắng chết. Bố ở gần
bé quá nhưng bé thấy thật xa cách, xa lạ. Sợ bố đi bé bế xốc Mi Mi dậy
chạy lên bên bố nũng nịu:
- Bố ơi! Con muốn nói với bố điều này. Bố khoan đi nhé bố.
Bố đặt chiếc cặp da lên bàn rồi ngồi xuống sa-lông. Bố không cười với bé, bố hỏi:
- Con muốn gì? Thích mua con gấu bông phải không?
Bé lắc đầu:
- Hông phải! Gần Trung Thu rồi con... muốn...
Bố xách cặp da đứng lên:
- Con muốn bánh dẻo, bánh nướng, đèn con cá chứ gì. Ồ, đừng lo.. Mai mốt bố mua cho.
Bố dợm bước đi, bé hốt hoảng:
- Không phải bố ơi! Con không muốn bố mua những thứ đó. Con muốn bố làm cho con chiếc đèn ông sao cơ.
Bố khẽ chau mày và nói nhanh:
- Không được, bố bận lắm. Mai bố mua cho.
Rồi
bố bước nhanh ra cửa. Bé đứng yên tại chỗ một phút, hai phút rồi ba
phút... thời gian như ngừng hẳn. Cho tới khi nhìn thấy chiếc xe hơi bóng
lộn, sang trọng ra khỏi chiếc cổng sơn xanh bé ngồi "phịch" xuống ghế
và bật khóc:
- Mi-Mi ơi! Có phải bố không thương bé hở? Mẹ không thương bé hở? Bé buồn lắm Mi-Mi có biết không?
Nhưng
Mi-Mi không biết gì cả. Cái miệng đo đỏ, xinh xinh của nó vẫn cười thật
tươi trong khi đôi mắt khép kín. Bé nhìn búp-bê Mi-Mi, nó không biết
buồn như bé vì nó không có bố, có mẹ. Nó chỉ có bé là "chị" thôi mà bé
cưng nó lắm nên nó cười mãi cũng phải. Cô giáo bé nói chỉ những đứa
không có cha, có mẹ mới khổ. Còn những đứa có đầy đủ cha mẹ đều hạnh
phúc, sung sướng cả. Trường hợp bé có đúng chăng? Bé có bố lẫn mẹ cơ mà
sao bé vẫn khổ, vẫn buồn? Bố con Hạnh đạp xích lô, chiều nào rước khách
xong cũng lại trường đón nó. Bố con Thiện vui đáo để. Có lần tới nhà nó
chơi bé thấy bố nó công kênh nó trên vai hay làm ngựa cho nó cưỡi. Thấy
bé, con nhỏ cười như nắc nẻ, thích thú lắm mà bé cũng thích nữa cơ. Bé
thích cái miệng hay cười của bố con Thiện - nhà nó vui quá! Mẹ con Hiền
tỉ mỉ thêu cho nó từng chiếc khăn tay, may cho nó cái áo đầm. Nó hay
khoe với bé:
- Má Hiền mới thêu cho Hiền cái khăn này. Nghi xem có chữ H đẹp không? Má Nghi có thêu khăn cho Nghi không?
Mẹ
bé không bao giờ làm việc đó cho bé cả. Bé muốn áo mới ư? Ra chợ Bến
Thành. Bé muốn khăn tay ư? Ra chợ Bến Thành! Bé muốn mũ, giày, vớ... tất
cả đều ra chợ Bến Thành, ra Tax. Bé muốn có những cái áo đầm, những
chiếc khăn tay thật giản dị, thật tầm thường nhưng do chính tay mẹ thêu,
mẹ may lấy. Bé muốn mỗi ngày bố đi làm về ghé trường đón bé. Tới tối bé
muốn bố mẹ quây quần ở phòng khách. Bé đọc bài cho bố dò, mẹ ngồi cạnh
may áo. Thật hạnh phúc! Bé thật sung sướng trong tình thương yêu của bố
mẹ.
Nhưng
bố của bé bận việc ngoài. Bố của bé hay ngậm ống "píp", hay mặc áo sang
trọng. Bố của bé không biết cười như bố con Thiện. Bố không biết công
kênh, không biết làm ngựa, không biết đùa với bé. Bé không dám sà vào
lòng bố nũng nịu, không dám nhổ tóc bạc cho bố như con Hạnh vẫn làm. Mẹ
cũng bận công việc của mẹ, bận tiệc tùng này nọ. Mẹ giao bé cho Vú nuôi.
Cả ngày bé chỉ lủi thủi bên Vú, chơi với Mi Mi hay con Tô Tô mà thôi.
Hôm qua trong lớp học con Hạnh, con Hiền, con Thiện họp nhau dự cuộc thi chi đó. Chúng rủ bé tham dự. Con Thiện bảo:
-
Năm nay Trung Thu bà tao hứa làm cho tao đèn kéo quân. Chắc ba tụi bây
cũng làm cho tụi bây. Mình thi thử xem ba đứa nào làm đèn đẹp nhất.
Cả bọn đồng ý. Con Hạnh bảo:
-
Nhưng con Nghi không được mua đèn đấy. Đèn mua tụi tao nhìn biết liền.
Mày mà ăn gian tụi tao loại đèn mày ngay, không thèm chơi với mày nữa.
Bé nghẹn ngào nhìn lũ bạn mà nói nhỏ:
- Tao không chơi ăn gian. Bố tao biết làm đèn và làm đẹp nữa cơ. Hôm thi tụi bây sẽ biết.
Trước
mặt bạn bé bé nói thế nhưng về tới nhà bé lo vô cùng. Làm sao để nói
với bố đây? Bố đâu có thì giờ làm đèn cho bé. Hồi tối bé có đem chuyện
này nói với mẹ, mẹ nạt bé:
-
Con nít chỉ bày đặt lôi thôi. Bố đâu biết làm đèn, mà biết bố cũng
không có thì giờ làm. Con muốn đèn chơi ra tiệm mua khối gì, làm chi cho
mất công.
Nghe
mẹ nói bé không dám năn nỉ thêm. Sáng nay bé đón bố để nhờ bố làm nhưng
bố cũng từ chối. Bé biết sao bây giờ? Chỉ còn ba hôm nữa phải thi với
mấy con bạn rồi.
Trưa
bố không về ăn cơm. Mẹ ăn vội miếng cơm rồi cũng đi ngay. Nhà chỉ còn
mình bé và bé vẫn khóc gần một ngày rồi. Vú Tám theo bé dỗ dành:
- Đừng khóc nữa con, lớn rồi khóc xấu lắm. Thế nào ông cũng mua đèn cho con mà, năm nào chẳng có.
Rồi Vú kể lể:
-
Tội nghiệp thằng con của Vú. Nó vừa nhờ người viết thư lên bảo Vú kỳ
này về mua cho nó chiếc đèn con cá thiệt bự nhưng Vú làm cho nó đèn ông
sao cơ, để tiền đó mua bánh trái cho mấy đứa em nó. Tội nghiệp nó lắm
con ơi! Nó đi chăn trâu gặp phải mìn mù cả đôi mắt. Vú thương nó quá!
Giọng
Vú đầy nước mắt, đau đớn. Bé nghe Vú kể chuyện thằng Hoàng con của Vú
hoài. Giọng Vú kể buồn buồn. Bé rúc đầu vào lòng Vú và ngủ thiếp đi.
*
Có tiếng ồn ào ở phòng khách rồi tiếng Vú Tám reo to:
- Nghi ơi! Đèn của con này. Chu choa con rồng lớn quá, đẹp quá! Ra mà xem Nghi này.
Bé
tung chăn nhảy phóc xuống giường và chạy vội lên nhà trên. Bé mở to mắt
nhìn chiếc đèn con rồng màu sắc rực rỡ, lộng lẫy. Đèn này bố mua ở tiệm
về, không phải của bố làm. Bố ngồi ở sa lông hỏi bé:
- Con thích không? Bố chọn mãi mới được con rồng này đó. Nếu con thích thêm đèn con cá, con thỏ bố sai vú Tám mua cho.
Bé
nghẹn ngào nhìn bố. Miệng bố vẫn ngậm ống "píp". Bố vẫn không cười với
bé. Có phải ống "píp" làm bố không cười được với bé chăng? Bé giật lấy
chiếc đèn trên tay Vú Tám rồi quăng mạnh chiếc đèn xuống đất. Bé hét to
trong tiếng khóc:
- Không! Không! Con không cần chiếc đèn này. Con cần một chiếc đèn do bố làm cơ. Đèn này tụi nó sẽ không cho con dự thi.
Phản
ứng của bé thật bất ngờ, nhanh chóng. Bố đứng lên ngạc nhiên. Vú Tám mở
to mắt nhìn bé. Mẹ ở phòng ngủ chạy sang hỏi: "Chuyện gì thế? Nó không
ưng chiếc đèn à?" Rất nhanh, bé nhìn thấy những nét ngạc nhiên trên mặt
mọi người. Bé chạy vụt về phòng nằm khóc nức nở.
Thế
là bé ngã bệnh. Hơn một ngày không một hạt cơm, hạt cháo trong bụng.
Miệng bé khô và đắng. Đầu bé nhức nhối, người nóng ran. Trong cơn sốt bé
chập chờn mơ thấy mình mặc chiếc áo đầm hồng, tay cầm chiếc đèn con
rồng đến dự thi. Mấy đứa bạn xua đuổi bé, chúng chê đèn của bé. Con
Hạnh, con Thiện, con Hiền xấn tới đánh bé. Chúng xé rách đèn của bé. Bé
vừa khóc vừa bỏ chạy. Rồi bé nghe hình như có tiếng bố:
- Tôi đổi chiếc đèn con rồng này cho Vú để lấy chiếc đèn ông sao của Vú làm. Vú đem về cho thằng Hoàng chơi.
- Nhưng, thưa ông đèn tôi xấu thế này mà... mà...
Bố gắt nhẹ:
- Không sao! Nhưng Vú nhớ nhé đừng cho con Nghi biết chuyện này. Vú nói với nó đèn này tôi làm.
Rồi
con Thiện, con Hạnh, con Hiền cầm đèn đuổi theo bé. Bé sợ hãi chạy mau
hơn. Bỗng bé vấp phải rễ cây ngã chúi xuống đất. Bé hốt hoảng kêu thét
lên.
Bé
giựt mình thức giấc, rên khẽ. Mẹ ngồi cạnh đang quạt cho bé. Mắt mẹ có
quầng đen. Chắc hôm qua mẹ thức canh cho bé cả đêm. Gương mặt mẹ đượm
buồn. Mẹ lo cho con phải không mẹ? Mẹ thương con nhiều lắm phải không
mẹ? Còn bố đâu? Bố cũng thương con nhiều lắm phải không mẹ? Con cũng
thương bố, thương mẹ nhiều lắm. Con muốn bố mẹ hỏi con "Nghi ơi! Con
thương bố, thương mẹ bằng chừng nào hở con" Để con được trả lời "Bằng
ông trời", phải không mẹ. Hồi còn bé con hay nói thế phải không mẹ?
Bé trở mình. Mẹ đặt nhẹ cái quạt xuống giường âu yếm hỏi bé:
- Con mệt nhiều không? Ráng uống thuốc cho mau lành bệnh mà đi rước đèn. Bố làm cho con chiếc đèn ông sao này.
Bé mừng rỡ gượng ngồi lên. Mẹ lại bàn lấy chiếc đèn ông sao đưa cho bé. Bé cười rạng rỡ, nói như trong cơn mơ:
- Bố làm đèn cho con hở mẹ? Bố tài quá! Bố làm đẹp quá! Đèn của bố phải hạng nhất.
Mẹ
gật đầu, mắt mẹ long lanh. Mẹ khóc hở mẹ? Không, mẹ mừng thấy con sắp
lành bệnh. Mẹ thương con nhiều hở mẹ? Mẹ may áo cho con nghe mẹ. Mẹ thêu
khăn cho con nghe mẹ. Mẹ gật đầu, nước mắt chảy dài xuống má nhưng mẹ
cười – Bé yêu nụ cười của mẹ quá!
Bố đẩy cửa bước vào. Trên tay bố những gói nhỏ đựng nho, táo, thêm một con gấu bông thiệt lớn nữa. Bố hỏi:
- Khỏe không con? Bố làm đèn cho con đấy, xấu quá phải không Nghi?
Bé sà vào lòng bố nũng nịu:
- Không, bố làm đẹp lắm! Đèn của bố sẽ hạng nhất.
Bố cười lớn xoa nhẹ đầu bé. Bố cười với con mãi nha bố. Bé ngước nhìn bố, hỏi:
- Bố biết công kênh không?
- Biết!
- Bố biết làm ngựa không?
- Biết. Bố biết làm mọi da đỏ nữa. Con chơi bắn súng với bố không?
Bé
sung sướng gật đầu. Bố tài lắm, bố biết tất cả phải không bố. Bé nhìn
bố, nhìn mẹ, nhìn chiếc đèn ông sao, nói khẽ "Con hết bệnh rồi" và hoa
Hạnh Phúc đang nở trong lòng bé.
TRẦN THỊ HẬU