Bạch
Liên vừa sắp đặt bàn ghế, vừa hát vang nhà. Bạch Liên vui lắm, vì bà cô
của Bạch Liên vừa ra phố mua bánh Trung Thu cho Bạch Liên thết các bạn.
Trung Thu năm ngoái, Bạch Liên chỉ có hai bạn là Khôi-Việt. Năm nay,
Bạch Liên lại có thêm nhiều bạn mới. Bạch Liên bấm đốt ngón tay, tính
nhẩm lại số người để đặt cho đủ ghế: Anh Khôi, anh Việt này, anh Hùng,
chị Ngọc Nga này, anh Tuấn này - và Bạch Liên reo lê: A! Còn anh Lê Vinh
và chị Mỹ Dung nữa chớ! Phải mời cho được anh chị ấy tới nữa mới
"giui".
Nhân
vụ bắt được tên trộm đồ của bà Hương (1), Lê Vinh và Mỹ Dung quen biết
nhau hơn. Sau đó ít lâu, anh chị đã làm lễ thành hôn với nhau và về ở
tại Sàigòn. Tuấn được phép cha nuôi cho cùng về ở với anh chị. Anh Hùng
và đặc biệt hơn nữa, là chị Ngọc Nga em ruột của Hùng, cũng được người
anh cả đem lên Sàigòn cho ăn học. Tuy ai ở nhà nấy, nhưng thỉnh thoảng
tất cả lại họp mặt tại nhà bà cô Bạch Liên để ăn kẹo và kể truyện cho
nhau nghe. Ồ, nhiều truyện lắm: anh Hùng, chị Nga thì kể truyện miền Hậu
giang, anh Khôi, anh Việt thì kể truyện bắt bọn buôn lậu, bắt kẻ trộm
v.v... Thỉnh thoảng, Việt lại nhắc truyện bắt ma (2) làm cho Bạch Liên
và Ngọc Nga ôm bụng cười bò.
Bạch
Liên đang mơ màng ôn lại những truyện cũ, thì bỗng thấy em bé ở nhà bên
cạnh, hát vang bài "Rung răng rung rẻ", Bạch Liên vội chạy lại cửa sổ
nhìn sang: năm đứa con bác Hiền đang nắm tay nhau vừa nhẩy vừa hát trước
sân nhà. Mấy em bé nầy dễ thương lắm. Thỉnh thoảng Bạch Liên sang chơi
và tập cho các em hát. Ba các em là quân nhân đang phục vụ tại một đơn
vị ở Mỹ tho. Ông ta là binh nhì, con cái đông, nên hơi túng thiếu. May
có bà ngoại các em ở cùng nhà, nên bà Hiền có thể đi bán hàng rong để
kiếm thêm tí tiền. Mấy đứa nhỏ đang chơi, thấy má gánh hàng về, vội chạy
ra đón:
- A má về! Hôm nay má có mua bánh Trung Thu cho chúng con không má?
Bà Hiền nhìn bầy con, nét mặt dàu dàu:
- Mấy hôm nay hàng ế quá! Thôi, các con đi chơi rồi chiều má mua cho.
Bạch Liên ứa nước mắt nhìn mấy em nhỏ "xìu như cái lốp xì hơi":
- Tội nghiệp bác Hiền và mấy em nhỏ!
Bạch
Liên trở vào tiếp tục lau bàn ghế, trong óc cô nảy ra một ý định. Bỗng
có tiếng chuông xe đạp kêu leng keng ngoài cổng, Bạch Liên vội chạy ra
mở cổng reo lên:
-
Chu cha! Anh Khôi, anh Việt, anh Hùng, cả chị Ngọc Nga nữa vui quá! Cô
Tư em vừa đi ra phố mua bánh Trung Thu. Em chờ cô em về, sẽ đi mời các
anh và chị Nga đến chiều tới chơi đây! May quá, chưa đi thì các anh chị
đã tới!
Việt dựng xe mô-by-lét, hấp tấp chạy vào nhà:
- Sao, Bạch Liên đợi chúng tôi à? Có bánh Trung Thu chưa?
Khôi cười ngặt nghẽo:
-
Cu cậu này tham ăn quá! Bạch Liên có nhớ năm ngoái, Việt mải lo ăn bánh
Trung Thu, mà không nghĩ ra tên trộm bức họa của giáo sư Minh Đăng
không? (3)
Bạch Liên cũng cười:
- Nhớ chứ, Bạch Liên ân hận mãi, vì bị anh Việt lừa mà không biết!
Hùng
và Ngọc Nga chưa hiểu truyện, vội hỏi. Nghe Bạch Liên thuật lại, cả bọn
cười phá lên. Sực nhớ lại ý định lúc nãy, Bạch Liên bảo các bạn:
- Các anh và chị Nga ngồi xuống ghế, cho Liên bàn một truyện bí mật này!
Cả bọn ngạc nhiên, nhao nhao hỏi:
- Truyện gì thế?
Bạch Liên kể lại nho nhỏ câu truyện gia đình bác Hiền và thêm:
- Liên còn một trăm bạc, ba má cho kỳ khai giảng mà chưa xài hay là tụi mình mua bánh Trung Thu biếu mấy em đó cho vui?
Khôi bảo:
-
Thế Liên định làm việc nghĩa một mình không cho chúng tôi góp phần à?
Khôi bàn như thế này: tụi mình có 5 đứa, mỗi đứa sẽ bỏ ra 20 đồng, vị
chi là một trăm để mua bánh Trung Thu cho các em nhỏ đó. Bây giờ thì
Liên cho mượn tạm trăm bạc chúng tôi sẽ góp trả lại sau.
Hùng quay lại hỏi em gái:
- Bánh Trung Thu bao nhiêu đồng một cái? Một trăm có ít quá không?
Việt nhanh nhảu đáp:
- Một trăm được rồi. Bánh Trung Thu nhân đậu xanh chỉ có 5 tì một cái thôi. Trăm bạc vị chi được 20 cái!
Bạch Liên nhăn mặt:
- Bánh Trung Thu đâu mà rẻ thế anh? Thứ xoàng nhất cũng phải 6$ một chiếc!
Việt móc túi lấy ra tờ giấy quảng cáo đỏ, trải lên mặt bàn:
-
Đây ai cầm tờ quảng cáo này đến hiệu Tân Tân mua bánh Trung Thu sẽ được
bớt. Loại 6 đồng sẽ được bớt 1 đồng, loại 10 đồng được bớt 2 đồng, loại
20 đồng được bớt ba...
Ngọc Nga cười:
- Trời đất ơi! Làm sao mà anh Việt lại lượm được tờ quảng cáo đặc biệt này?
- Ấy, một thằng bạn cho tớ, tớ định đi mua về thết đãi các bạn nhưng mà mới kiếm được 20 tì, không đủ chia, nên chưa đi mua.
Bạch Liên có vẻ sốt ruột:
- Thôi, truyện mua bánh bàn xong rồi, bây giờ làm cách nào mà đem bánh cho các em ấy?
Hùng thiết thực:
- Có gì khó đâu? Cứ gói lại tử tế, rồi Bạch Liên đem qua cho bác ấy, nói là để biếu các em ăn Tết Trung Thu cho vui.
Ngọc Nga tế nhị hơn:
- Anh Hùng bàn như vậy cũng được, nhưng mà em nghĩ, nó có vẻ bố thí quá, làm cho người cho và người nhận cảm thấy thế nào ấy!
Việt đề nghị:
- Ta cứ đợi đến tối, lẳng lặng đừng cho ai biết, đem sang trước cửa nhà, sáng ra, bác ấy mở cửa sẽ thấy, chứ gì!
Bạch Liên cười rũ ra:
-
Như thế, thì qua ngày Trung Thu rồi còn gì? Lại nữa, nếu họ nghi có
thuốc độc ở trỏng, họ vất đi thì sao? Ý kiến anh Việt cổ quá!
Khôi nãy giờ dựa đầu vào thành ghế, trầm tư, bỗng ngồi thẳng dậy mỉm cười bảo các bạn:
-
Khôi có ý kiến này: Bạch Liên đưa tiền cho Việt đi mua bánh đem về đây,
còn Khôi sang nhờ anh Lê Vinh, chiều nay, bận đồ quân nhân, đem gói
bánh đến cho bác gái Hiền, nói là của bác trai ở Mỹ tho gởi nhờ anh đem
về, nhân dịp anh đi Sàigòn có việc. Như thế có ổn không?
Cả bọn nhao nhao tán thành:
- Tuyệt kế! Tuyệt kế! Đồng ý!
Ngọc Nga hơi thắc mắc:
- Nhưng mà về sau họ cũng biết!
Khôi giải thích:
- Họ chỉ biết là có người hảo tâm nào đó biếu cho, chớ họ không biết đích danh ai!
Hùng gật đầu:
- Đúng thế!
Khôi đứng lên:
-
Bây giờ Việt đi mua bánh, Khôi mượn xe đạp của Hùng sang gặp anh Lê
Vinh, để bàn với anh xem sao. Nếu anh ấy thuận ý kiến tụi mình thì Khôi
trở lại lấy gói bánh.
Bạch Liên dặn Khôi:
- Và anh Khôi nhớ mời anh chị Vinh và anh Tuấn chiều đến dự tiệc Trung Thu với chúng mình nữa nhé!
Khôi
và Việt vừa ra khỏi nhà thì cô của Bạch Liên đi phố về. Bà mang kè kè
hai gói nặng. Bạch Liên và Ngọc Nga tươi cười chạy ra đỡ cho bà. Ba cô
cháu dẫn nhau xuống nhà dưới, mặc Hùng ngồi xem sách một mình. Bà Tư
nghe nói đến chiều vợ chồng anh Lê Vinh cũng tới chơi nữa, bà mừng lắm,
bà rất mến đôi vợ chồng trẻ này.
*
Việt vừa mua bánh về giao cho Bạch Liên, thì Khôi cũng trở lại. Cả bọn hỏi tíu tít:
- Sao anh Khôi? Được việc không?
Khôi treo mũ lên giá, ngồi phịch xuống ghế, thở dốc mấy cái rồi trả lời:
-
Được việc lắm. Anh chị Vinh rất tán thành ý kiến chúng mình. Anh ấy hẹn
đúng 6 giờ rưỡi chiều nay, anh sẽ đem gói bánh lại nhà bác Hiền và sau
đó, anh sẽ về nhà đón chị Mỹ Dung và Tuấn đến đây dự tiệc Trung Thu với
chúng mình.
Cả bọn vỗ tay reo mừng:
- Hoan hô anh Khôi! Bộ ngoại giao này được lắm!
Khôi mỉm cười giơ tay bảo các bạn:
-
Còn một tin sốt dẻo nữa: là nội chiều nay, chị Mỹ Dung sẽ đi phố mua
một lô bánh kẹo. Số bánh kẹo này sẽ chia làm hai gói. Đố các bạn biết,
để làm gì?
Bạch Liên nhanh nhẩu đáp:
- Một gói để biếu thêm cho bác Hiền, còn một gói để cho tụi mình chứ gì?
Khôi cười:
-
Khá lắm, khá lắm! Nào Bạch Liên đưa gói bánh cho tôi, để chiều tôi đưa
lại cho anh Lê Vinh. Và bây giờ thì chúng ta tạm, biệt nhau. Lối 5 giờ
rưỡi, hay 6 giờ chiều, chúng ta sẽ trở lại đây để hồi hộp đợi chờ giây
phút anh Lê Vinh khoác lại bộ áo quân nhân, cầm gói quà đem đến cho bác
Hiền!
Cả bọn tươi cười đứng lên từ giã Bạch Liên để về nhà ăn cơm trưa.
Sáu
giờ chiều hôm đó, bọn trẻ đã hội họp đủ mặt tại nhà bà cô của Bạch
Liên. Các cô cậu mạnh ai nấy tìm một chỗ nấp, có thể ghé mắt nhìn sang
nhà bác Hiền mà không ai trông thấy. Bác Hiền đi bán đã về từ lúc 5 giờ
rưỡi. Bác chỉ mua cho mấy đứa con được mấy cái kẹo, nên chúng nó hơi
buồn. Sáu giờ rưỡi, có tiếng xe đạp kêu leng keng trước cổng nhà bác
Hiền, tiếp theo có tiếng gọi:
- Có ai ở nhà trỏng không?
Bà
Hiền ngạc nhiên chạy ra. Mấy đứa con nghe tiếng người gọi cũng chạy
theo má. Một thanh niên bận quân phục, vẻ mặt dày dạn phong sương, tay
cầm một gói lớn, đi vào hỏi:
- Thưa bà, đây có phải nhà bà Hiền có chồng đi lính hiện đang ở Mỹ tho không?
- Thưa phải!
Người quân nhân trẻ tuổi tỏ vẻ vui mừng:
-
Thưa bà, tôi là quân nhân cùng đơn vị với ông nhà. Sáng nay tôi có việc
phải lên Sàigòn, ông nhà nhờ tôi đem gói bánh này về cho các cháu ăn
tết Trung Thu. May quá, tôi đi tìm nhà, hỏi hai, ba nhà phía dưới đây mà
họ bảo không biết!
Bà
Hiền cảm động đỡ lấy gói bánh. Bà ứa nước mắt nghĩ đến chồng nơi xa vẫn
không quên gia đình, con cái. Bà ân cần mời người lính vào uống nước,
nhưng anh xin từ giã vì có việc cần phải lo cho xong kẻo trời tối. Mấy
đứa nhỏ được ba gởi bánh về cho, vừa ăn vừa chạy nhảy trước sân nhà rất
là vui vẻ.
Một
lúc sau, một chiếc tắc-xi đậu lại trước cửa nhà bà cô của Bạch Liên:
Anh Lê Vinh bận đồ trắng, cùng chị Mỹ Dung và Tuấn tươi cười bước xuống.
Chị Mỹ Dung ôm một gói lớn. Bọn trẻ trong nhà reo cười chạy ra đón vào
nhà. Việt nói oang oang:
- Chu cha! Anh Vinh cải trang thật khéo, tí nữa tụi em nhận không ra.
Anh Lê Vinh để tay lên môi, ra dấu bảo Việt nói nhỏ kẻo nhà bên họ nghe được. Khôi kể lại cho anh Vinh nghe:
-
Hồi nãy, tụi em mỗi đứa nấp một chỗ để nhìn. Lúc anh đi xe đạp tới
trước cổng nhà bác Hiền, tụi em hồi hộp lạ, chẳng khác gì hôm đi bắt tên
trộm của bà Hương vậy!
Chị
Mỹ Dung, Bạch Liên và Ngọc Nga giúp bà Tư dọn bánh kẹo lên bàn. Bạch
Liên và Ngọc Nga tranh nhau ngồi cạnh chị Mỹ Dung tíu tít hỏi chị truyện
này đến truyện khác, làm cho chị không biết đàng nào mà trả lời. Bà Tư
ngồi nhìn bầy trẻ ăn uống, cười đùa vui vẻ, khiến bà cũng lây cái vui
của trẻ, nét mặt bà rạng rỡ, bà xuýt xoa:
- Trung Thu năm nay vui quá xá!
NHẬT LỆ GIANG
------------------------------
1-2 - xem Tuổi Hoa số 3 bộ mới và số 7 bộ cũ.
3 - xem Tuổi Hoa số 5 bộ cũ.
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 9, ra ngày 25-9-1963)