Cánh
cổng bằng sắt của biệt thự Vũ Anh lúc nào cũng đóng im như một cánh
cổng nghĩa địa. Tấm bảng nhỏ có biên nguệch ngoạc mấy dòng chữ: "Nhà
bán. Xin hỏi tại số 888 đường X Y Z..." treo vào một song sắt bằng một
sợi dây kẽm, mỗi lần có cơn gió mạnh lại lắc lư đập vào cánh cổng những
tiếng leng keng buồn bã. Bốn bức tường vây bọc biệt thự trước kia sáng
sủa sạch sẽ bao nhiêu thì bây giờ lại u ám bẩn thỉu bấy nhiêu. Lớp vôi
trắng đã bong gần hết từ bao giờ để lộ ra lớp vôi xám xịt lốm đốm điểm
vài mảnh trắng của lớp vôi trước chưa rớt hẳn càng làm tăng vẻ tiều tụy
của ngôi nhà.
Khu
vườn bên trong đã chết ngay cái vẻ xanh tươi mát dịu sau mấy ngày không
người chăm sóc và từ đó đến nay càng ngày càng xơ xác với những đám cỏ
úa vàng vọt, tiêu điều, mọc chằng chịt cả lối đi trải sỏi trắng. Những
loài cây dại điểm hoa tím, trắng nhạt nhẽo đã nằm, bò, mọc ngổn ngang
giữa đám cỏ vàng tàn tạ đó. Một đôi lần vào lúc chiều sắp lặn người ta
nghe tiếng kêu xào xạc của dăm ba cặp chim trời từ giữa khoảng không
gian, kéo nhau về làm tổ trong vườn. Biệt thự mất hết sinh khí của những
ngày lúc trước và bây giờ có dáng dấp của một cụ già nằm im lặng mỏi
mòn ngắm những tia nắng mặt trời thoi thóp rọi qua kẽ lá và vạch lên nền
đá hoa những vạch vàng đứt đoạn.
Người
chủ cũ vốn là một thương gia giầu có, vì muốn tránh cảnh chật chội của
đô thành đầy nắng chói bụi mù nên đã bỏ tiền xây cất biệt thự nầy ngay
trên một đám đất hoang lổn ngổn những mộ phần vô chủ. Dĩ nhiên là trước
khi viên gạch đầu tiên được đặt làm nền, thương gia đó cũng đã thi hành
những thủ tục thông thường như di chuyển các phần mộ sang một nơi khác
và thuê người dọn dẹp đám đất cho khang trang sạch sẽ.
Dân
xóm chung quanh đấy toàn là dân lao động. Từ lâu chen chúc nhau trong
những căn nhà lá lụp xụp, đám dân này không một ai có ý nghĩ dựng nhà
dựng cửa lên đầu lên cổ những người đã nằm trong lòng đất. Vì thế khi
thấy những chiếc xe vận tải chất đầy xi-măng, gạch nặng nề lùi lũi bò
vào trong xóm, thiên hạ lấy đó làm cả một chuyện lạ và kéo nhau ra xem
đông nghẹt.
Thế
rồi mấy tháng sau, biệt thự được hoàn tất. Một gia đình sang trọng ồn
ào dọn đến. Mấy tuần lễ đầu không có gì lạ nhưng rồi đùng một cái, toàn
gia trong biệt thự hấp tấp dọn đi như luồng gió lốc. Dân trong xóm ngơ
ngác, lạ lùng và xì xầm bàn tán. Có người đánh bạo hỏi đứa con chủ nhà,
nhân một lần nó trở lại lấy nốt một vài đồ đạc còn sót thì được đứa nhỏ
cho biết là gia đình nó dọn đi vì một lý do dính líu đến nghề nghiệp của
ba nó. Đám người hiếu kỳ không thỏa mãn vì câu trả lời giản dị đó. Họ
tưởng tượng ra những duyên cớ thật là rắc rối, huyền bí và kỷ quặc để
giải thích câu chuyện dọn nhà dọn cửa đáng nghi này.
Hầu
hết mọi người cho rằng trong biệt thự có ma quỉ mà trước đây lũ vong
linh ấy trú ẩn trong đám mộ phần chưa được cải táng. Chính ma quỉ đã
chọc phá và tạo nên những chuyện rùng rợn bên trong biệt thự làm cho gia
đình người thương gia đó phải dời đi nơi khác. Mỗi người lại còn tưởng
tượng ra được bộ mặt của lũ quỉ trong biệt thự nữa. Thật không thiếu một
chi tiết rùng rợn nào mà họ lại không dùng đến. Người thì nói con quỉ
có hai răng nanh, mỗi răng dài hai tấc, tóc quỉ dài đến gót chân, đôi
mắt quỉ không tròng nhưng lại nhìn thấu cả tim, gan, phèo, phổi của
những người đứng trước mặt nó. Có người lại tưởng tượng rằng quỉ chỉ có
một mắt ở trán, có hai cái vòi ngắn thay cho mũi (chắc là dùng để hút
máu?) và không có miệng v.v... Nói chung là lũ quỉ ấy thừa sức để dọa
con nít trong xóm và cả người lớn nữa nếu cần.
Thế
mà lại có một bọn trẻ trong xóm không coi lũ quỉ có kí lô nào hết. Từ
ngày biệt thự bỏ hoang chúng vẫn rủ nhau leo tường vào nhà nghịch ngợm. Ở
đấy chúng vật nhau, ném nhau hoặc choảng nhau bằng gậy gộc. Khi đã chán
chúng xoay qua trò ném đá vào một mục tiêu mà các mục tiêu ấy chính là
một ô cửa kính. Có lúc chúng phóng uế bừa cả ra sàn gạch và vì thế, chỉ
có mấy ngày là cái biệt thự nguy nga tráng lệ đó sặc mùi uế khí khiến
người qua đường phải bịt mũi đi qua.
Bọn
con nít rắn đầu ấy hằng ngày vẫn cứ thản nhiên ra vào cái giang sơn
riêng của chúng. Chúng sung sướng vì có một nơi rộng rãi, có thể chơi
đùa thả cửa không sợ nóng bức hay mưa dầm. Chúng đã mở được cả cửa lớn
vào trong, tranh nhau nhặt những mẩu thuốc lá hoặc những tờ giấy mầu in
hình xanh đỏ. Thằng Tý "xếp" bọn nhóc con ấy lại còn moi ở đâu được một
đôi kính râm mất một bên mắt. Nó đeo lù lù trên sống mũi nom buồn cười
nôn ruột, vừa phì phà điếu thuốc mót được, vừa giương đôi mắt ốc nhồi
sau mặt kính đen, nó vừa trông coi vừa chỉ huy lũ nhóc con lục lọi khắp
nhà. Đối với chúng, cả thế giới hình như thu gọn trong ngôi nhà đó. Mặc
dầu bị đe dọa, cấm đoán, chúng vẫn lẻn đến tụ họp ở "ngôi nhà lý tưởng"
của chúng.
*
Một
buổi sáng, Tý vừa mắt nhắm mắt mở thức dậy thì đã thấy thằng Lấm, một
đàn em của nó, chạy vào kề tai nói nhỏ hồi lâu. Tý vừa nghe vừa cau mày
và liếc nhìn ra phía biệt thự. Nó rửa vội vàng bằng cách nhúng cả đầu
vào chậu nước. Rồi vừa vuốt tóc, nó vừa đi ra cửa với thằng Lấm. Hai đứa
đến gần biệt thự thì dừng lại. Tý vừa trông thấy một người đàn ông gầy
và cao đứng ngắm nghía "ngôi nhà của chúng" với dáng điệu lạnh lùng và
bí mật. Ông ta có một khuôn mặt khắc khổ, bận một bộ ý phục đen và chiếc
mũ dạ đội trên đầu cũng đen nốt, vì thế người ông toát ra một vẻ bí mật
dị kỳ.
Nhìn
biệt thự một lúc khá lâu ông ta bỏ đi. Tối đến, trong khi bọn thằng Tý
đang thì thầm bàn tán về ông ta thì lại thấy con người bí mật ấy trở lại
với người chủ cũ.
Hai
người đến trước biệt thự, vừa chỉ trỏ vừa nói chuyện nho nhỏ với nhau.
Thỉnh thoảng người đàn ông lại cất tiếng cười. Tiếng cười của ông như
tiếng chuột rúc. Cả bọn trẻ con nhận thấy ông cười rất nhỏ nhưng lại rõ
và thanh, đứa nào đứa nấy cũng hơi rờn rợn.
Hai
người nói chuyện một hồi rồi ra ngõ lên xe đi mất. Sáng hôm sau, trong
lúc xóm đang lục tục thức dậy thì ngoài ngõ tiến vào một bọn người ăn
mặc xoàng xĩnh, vác một đống chổi, thùng, xẻng, cuốc. Bọn người này vô
trong biệt thự và khởi sự dọn cỏ, quét tước, tẩy uế. Những rác rưới được
họ chất thành một đống và châm lửa đốt. Những thứ không đốt được, họ đổ
xuống cả một hố sâu rồi lấp lại cẩn thận. Chỉ nội trong một ngày ngôi
biệt thự đã trở về vị trí huy hoàng ngày xưa của nó sau khi một bọn thợ
khác đến thay các cửa kính và sơn quét thường cột. Bao nhiêu vết tích
bọn trẻ con để lại trong mấy tháng, bọn thợ thu dọn phẳng phiu trong một
ngày trời báo hiệu ngôi nhà sắp thuộc về chủ mới. Điều nầy bọn thằng Tý
đã đoán trước và chúng còn biết được vài điều đại khái về người chủ
mới. Chúng không có thiện cảm chút nào với ông ta cả vì chính ông đã
công khai chiếm đoạt một cách rất hợp lý ngôi nhà "của chúng".
Nhưng
vốn là những đứa trẻ cứng đầu cứng cổ, chúng không chịu thua một cách
dễ dàng như thế. Chúng cùng nhau bàn tính một kế hoạch và dự tính sẽ thi
hành ngay sau khi người chủ mới dọn đến ngôi nhà của chúng.
Người
đàn ông kỳ lạ dọn đồ đạc đến biệt thự một cách thần tốc vào lúc nào
chẳng ai được rõ. Lúc Tý thức dậy thì đã thấy ông ta đứng ở đàng trước
hiên nhà, trông nom mấy người làm đang tưới nước trong sân và trồng cây
quanh những chân tường. Vài người khác lo khiêng những chậu cảnh để ngay
ngắn trên lối đi trải sỏi trắng, có người lại đang treo một lồng chim
tước vào một cành cây lớn.
Đám người đó im lặng làm việc, tuyệt nhiên không mở miệng nói một câu nào cả.
Đến
tối, hình như công việc chỉnh trang biệt thự đã xong vì Tý không thấy
có người nào khác đến ngôi nhà nữa. Như vậy chỉ có một mình người đàn
ông ở trong biệt thự và Tý lấy làm mừng vì như thế càng dễ dàng cho nó
thực hiện ý định.
Tối
hôm đó, Tý gọi thêm hai đứa nữa rồi cả ba lẻn vào trong biệt thự. Sau
khi chia việc, ba đứa đi về ba ngả. Riêng Tý rón rén lại gần cửa sổ kính
và ghé mắt nhìn vào rình rập. Nó thấy người đàn ông vẫn mặc bộ y phục
đen như hôm nọ và đang ngồi trước một bàn rộng bầy la liệt những đồ đạc
quái lạ mà Tý chưa bao giờ thấy. Hình như ông ta đang dán một cỗ bài xì
và chăm chú vào công việc đó lắm.
Tý
thò tay lấy trong túi miếng vải trắng trộm được của mẹ nó buổi sáng có
đục sẵn hai lỗ nhỏ. Nó chụp miếng vải lên đầu và nhờ hai lỗ đó để nhìn
mọi sự vật. Vừa xong công việc thì Tý nghe thấy một tiếng mèo ngao ngao
từ đằng xa vọng lại. Giờ hành động sắp điểm. Tý hồi hộp giơ tay nắm hờ
chốt cửa sổ.
Thình
lình trong gian phòng vang lên một tiếng "cạch!" khá to. Tý mừng rỡ vì
thấy hai thằng bạn của nó thi hành kế hoạch khá chu đáo: hai vật trong
đám đồ đạc người đàn ông bày trên bàn đã thình lình văng xuống sàn trước
cặp mắt ngơ ngác của ông ta. Tiếp theo đó, hai tiếng cạch nữa lại vang
lên, thêm hai vật trên bàn bay xuống sàn gạch. Tý nghĩ bụng: "Thằng Lấm
và thằng Lạc bắn giỏi thật. Thảo nào bao nhiêu chim trong xóm bị tụi nó
làm thịt nhẵn cũng chẳng lạ". Vừa nghĩ đến đây, Tý bỗng thấy người đàn
ông xô ghế đứng dậy toan bước ra cửa.
Nhưng
"xoảng" một cái, bóng đèn điện trên bàn vỡ ta, ánh sáng trên bàn vụt
tắt, trong nhà tối om. Tý vội vã xoay chốt cửa, nhưng thấy cứng ngắc nó
liền hộc tốc vác một cục đá choảng vào cửa kính. Thế rồi nó đưa cái đầu
trắng toát của nó ra chỗ kính vỡ mà lắc lư đồng thời rú lên mấy tiếng
thê thảm. Hai thằng bạn ở đằng sau cũng vội rú theo, một đứa thì giả
tiếng chó sói tru, đứa kia vừa giơ gậy quơ loảng xoảng vào cửa kính vừa
hét lên như còi tàu hỏa.
Ngần
ấy tiếng động rùng rợn hùa nhau cùng lúc tạo thành một âm thanh khủng
khiếp toát mồ hôi lạnh. Thình lình âm thanh ấy im bặt. Ba đứa trẻ đã
nhẩy qua tường chạy như bay về nhà, bò lên giường và lăn ra ngủ như
chết.
Đêm
hôm đó đứa nào cũng mơ thấy cái cảnh người đàn ông chủ biệt thự hốt
hoảng thuê xe dọn đồ đạc đi gấp, để lại cho chúng ngôi nhà lý tưởng mà
chúng đã khổ tâm tìm cách giành giật lại.
*
Sáng
ôm sau thằng Tý vừa thức dậy đã vội vã lảng vảng đến biệt thự để dò la
động tĩnh. Thằng Lấm chẳng hiểu đến đó từ lúc nào, thấy Tý, nó chạy lại
báo cáo:
-
Thằng cha đó vẫn tỉnh bơ như không anh ạ. Sáng nay em thấy lão ấy kêu
mấy người thợ kính đến sửa lại mấy chỗ bị vỡ hôm qua chứ chẳng thấy gì
khác.
Thằng Tý hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Mày bảo lão ta vẫn tỉnh bơ như không?
Lấm ngơ ngác:
-
Vâng. Hình như lão coi chẳng có gì xẩy ra cả. Lúc sáng có vài người thợ
đi qua trông thấy lão ta đứng ở cổng ngắm hoa. Họ nói xa xôi cho lão
hiểu là trong biệt thự có ma. Nhưng lão ta chỉ cám ơn họ rồi thôi chứ
không hốt hoảng ngó dáo dác như mình vẫn tưởng.
Tý pha trò:
- Chẳng lẽ lão ta vừa câm vừa mù lại vừa điếc?
Lấm nghĩ một lúc rồi bảo:
- Dù sao mình cũng thử làm vài chuyến nữa. Có lẽ phải trộ cho thật nhiều lão mới sợ.
Tý đồng ý, gật đầu:
- Được. Chốc nữa mình bàn sau.
Cả hai chia tay. Tý rảo bước về nhà vì đã thấy bụng đói cồn cào khó chịu.
Ba đứa trẻ họp nhau trong một ngõ hẻm.
Thằng Lấm nói trước:
- Lạ quá! Lão ta thình lình bỏ nhà đi đâu mất!
Tý hỏi vặn:
- Sao mầy biết?
Lấm đáp ngay:
- Lúc trưa em thấy lão ra ngõ. Rồi từ đó đến giờ, đi qua biệt thự mấy lượt, liếc nhìn vào, em cũng không thấy bóng dáng lão đâu cả.
Lạc góp chuyện:
- Đúng là lão ta sợ rồi. Nhất định đêm nay lão không dám về ngủ ở nhà nữa.
Nhận xét thực là hợp tình hợp lý. Tý ra lệnh:
- Nếu vậy đêm nay ba đứa mình vào trong nhà phá cho thật đã. Chắc chỉ đến mai là lão cuốn gói đi thẳng.
Ba đứa tạm chia tay để về nhà ăn cơm tối.
Trước khi rẽ vào ngõ nhà mình, Tý còn quay đầu lại dăn:
- Tụi mầy nhớ kỹ nhé! Tối nay chín giờ.
Lấm và Lạc gật đầu lia lịa:
- Ô kê! Ô kê!
Một tay xoay chốt cửa một tay cầm cây gậy lớn, Tý nhè nhẹ đẩy cửa vào. Nhưng cánh cửa không nhúc nhích. Tý bực mình. Nó sực nhớ ra là cửa đã khóa cẩn thận.
Bước xuống bậc gạch, Tý bảo nhỏ với Lấm và Lạc:
- Lão khóa cửa rồi tụi mầy ạ!
Lấm đờ người ra. Cả ba đứa đều quên phắt mất cái điểm này. Sáu con mắt ngó nhau bối rối. Nhưng vừa nhìn dáo dác thằng Tý bỗng kêu lên:
- Ủa? Cái gì như... cái chìa khóa?
Hai đứa kia nhảy lên:
- Đâu? Đâu?
Tý nhào lên thềm gạch. chụp lấy một vật nhỏ và nhìn kỹ càng.
Lấm và Lạc nhìn theo thì thấy quả nhiên đó là một cái chìa khóa.
Lạc giục:
- Mở đại đi, may ra được thì đỡ khổ.
Tý gật đầu, nhẹ nhàng cho chìa vào trong ổ khóa. Thật vừa vặn! Chỉ cần xoay nhẹ một cái rồi đẩy khẽ, cánh cửa đã mở rộng. Ba đứa mừng rỡ lẻn vào.
Lấm nhận xét:
- Có lẽ vội vã ra đi quá nên đánh rơi chìa khóa.
Hai đứa kia cũng nghĩ như thế. Cả ba tiếp tục đi trong bóng tối. Thình lình Tý dừng lại. Hai đứa kia dồn cục thành một khối. Tuy rắn mặt nhưng không hiểu sao trong cái bóng tối mịt mù này chúng lại thấy lởn vởn những hình bóng ma quỷ. Đứa nào cũng cảm tưởng như tóc gáy mình đang từ từ dựng thẳng dậy. Chúng ép sát vào nhau và thở phì phò. Tiếng hô hấp của chúng giữa bốn vách tường kín nổi lên rõ rệt.
Thằng Tý cố lấy lại can đảm thường nhật bằng cách hít một hơi dài, đoạn lò mò bước tới. Hai đứa kia vội vã bước theo. Thế là cả ba cùng dò dẫm đi về phía trước như lũ người máy. Vì quá hồi hộp, chúng đã quên mất những điều bàn tính lúc chập tối.
Thình lình ba đứa lại xô vào nhau. Chúng vừa nghe thấy trong bóng tối mênh mông của tòa nhà rộng lớn một tiếng động. Một tiếng động kỳ lạ, mới đầu thong thả như tiếng võng đưa kẽo kẹt, sau nhanh dần như tiếng chó sủa râm ran trong đêm tối trời, có lúc tiếng động ấy dồn dập như tiếng vó ngựa gõ trên mặt đường, có lúc nó lại đứt đoạn như tiếng cọ xát của những thân tre già khi có cơn gió mạnh. Đôi khi tiếng động trở nên thánh thót như giọt mưa rơi rồi chuyển sang ầm ỳ như tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá ngoài khơi. Nhiều lúc tiếng động như chạy xa từ bốn góc tường lại phía ba đứa trẻ, càng lại gần chúng tiếng động càng trở nên hỗn loạn như tiếng reo hò văng vẳng. Có lúc tiếng động như từ trong mình ba đứa trẻ bò chậm chạp về phía chân tường, vừa chuyển dịch vừa nhỏ dần để rồi sau cùng mất hút trong cái im lặng rợn người của đêm tối.
Ba đứa trẻ ép chặt vào nhau. Mắt chúng mở trừng trừng, chân tay chúng cứng ngắc, mồ hôi chúng toát đầm đìa. Hình như có một luồng khí lạnh ngắt chạy vào trong thân thể chúng từ những đầu ngón tay, ngón chân, dần dần leo lên đùi, lên bụng, bò theo sống lưng lên đến đỉnh đầu, cuối cùng thoát ra ngoài từ những chân tóc, đồng thời làm những sợi tóc này dựng đứng lên như sợi bàn chải.
Tiếng động ngưng bặt một lúc lâu thế mà ba đứa trẻ vẫn chưa nhúc nhích được. Chúng như bị chôn chân xuống nền gạch và cứ sững sờ đứng yên như vậy.
Trong lúc đó, đột nhiên trong phòng hiện ra một ánh sáng le lói. Ánh sáng ấy di chuyển từ đàng sau tấm màn che cửa và lừng lững đi đến gần ba đứa trẻ. Bọn nhỏ thấy ánh sáng đó phát ra từ một cây nến và điều làm chúng mọc gai ốc khắp mình là cây nến ấy di chuyển giữa không gian mà không có một bàn tay nào nâng đỡ nó. Cây nến ấy từ từ lại gần thằng Tý. Đến trước mặt thằng bé đang mở mắt thao láo, miệng há hốc, nó dừng lại một lúc. Hình như nó đang ngắm nghía diện mạo thằng Tý. Lát sau, nó lờ lững đi lại trước mặt thằng Lấm lúc ấy cũng đang đờ người ra vì khiếp sợ. Rồi tiếp đó nó bò lại gần thằng Lạc, với những động tác lặp đi lặp lại.
Dò xét xong, cây nến tự động trèo lên một cái giá gỗ cao đóng trên tường và rọi ánh sáng lờ mờ xuống bên dưới. Ánh sáng ấy chẳng những không đem lại sự vững dạ cho lũ trẻ mà còn làm tăng thêm vẻ âm u rờn rợn của ngôi nhà nữa.
Một giây im lặng tràn ngập gian phòng. Đâu đây vẳng lại tiếng tích tắc mơ hồ lạnh lẽo của chiếc đồng hồ treo.
Tấm màn gió đột nhiên lại rung chuyển rồi một bóng người hiện ra trước mắt ba đứa trẻ đang lặng người vì khiếp sợ. Bóng người đó từ từ đi lại gần chúng. Gọi là đi thì không đúng vì đầu gối hắn ta không hề co lại và chân hắn lơ lửng cách mặt đất độ một tấc. Thế rồi khi còn cách bọn trẻ độ ba thước, hắn ta dừng lại, đờ đẫn nhìn vào ba đứa nhỏ...
Thật không thể nào tả hết nỗi kinh hoàng của lũ trẻ khi chúng cố lấy hết can đảm nhìn theo gương mặt bóng người vừa hiện ra trước mắt chúng. Một gương mặt mà không ai lại có thể tưởng tượng được là nó lại khủng khiếp đến như thế. Bộ mặt ấy là tổng hợp của tất cả những sự biểu lộ của tình cảm con người, nghĩa là nó như cười, như khóc, như đau đớn, như thích thú, như đau buồn, như giận dỗi. Mầu sắc của nó lại là tổng hợp của tất cả những mầu sắc mà mắt thường nhìn thấy được: nó vừa xanh, vừa đỏ, vừa tím lại vừa vàng pha lẫn sắc chàm trộn trong mầu lam nhạt. Bộ mặt ấy làm cho ba đứa nhỏ như chết lặng. Chúng cứ đứng trơ ra như thế rất lâu.
Bóng người bỗng quơ tay ra trước mặt. Một điếu thuốc cháy đỏ vụt hiện ra trên hai ngón tay hắn. Hắn đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi dài rồi quẳng mạnh. Điếu thuốc bay tung lên, vạch một luồng sáng đỏ lưng chừng căn phòng rồi biến mất, nhẹ nhàng kỳ ảo như khi xuất hiện. Trong lúc đó, bóng người quái đản chúm môi, thở ra một chùm lửa đỏ rực... thình lình hắn ta giơ tay chụp lấy đầu mình. Rồi chậm chạp, chắc chắn, hắn lôi cái đầu ấy khỏi thân mình hắn. Vừa lôi, hắn vừa lắc lư như say rượu và quái ác thay, vừa lắc lư hắn vừa dần dần tiến lại phía ba đứa nhỏ.
Lũ trẻ hoảng hốt. Mặc dù bị thôi miên vì cảnh tượng vô cùng khủng khiếp xẩy ra trước mắt, chúng vẫn cố cựa quậy để vùng chạy. Con quỷ càng lúc càng lại gần, lại gần...
Ba đứa trẻ đột nhiên rú lên một tiếng kinh hãi nhưng liền theo tiếng rú, chúng cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Thế là chúng đâm đầu ra cửa, chạy như điên. Thằng Tý vấp chân, lộn một vòng từ trên nền gạch xuống sân cỏ, nhưng nó lồm cồm bò dậy được. Không dám quay cổ lại phía sau, nó nhào mình lên mép tường, đu người lên và leo ra ngoài, loạng choạng chạy tiếp. Vừa chạy nó vừa kêu rú ầm ỹ. Hai thằng kia vừa bò vừa lếch thếch chạy theo sau, mồm hét lên những tràng kinh hãi...
Đàng sau, con quỷ không thèm đuổi. Nó đứng lập lờ trên thềm gạch, ôm bụng cười ngất...
Ba tháng sáu, một thám tử, bạn của chủ nhân ngôi biệt thự đến thăm người đàn ông kỳ dị ấy. Ngạc nhiên vì sự tĩnh mịch của ngôi nhà, ông ta thắc mắc đem hỏi chủ nhân thì được trả lời bằng một câu chuyện thích thú. Câu chuyện đó bắt đầu từ lúc ba đứa trẻ phá phách biệt thự cho đến khi chúng chạy bò chạy lết vì bị một con quỉ rượt đằng sau.
Chấm dứt câu chuyện, chủ nhà bảo bạn:
- Thế bây giờ chắc anh đã hiểu tại sao không một đứa trẻ rắn mắt nào dám héo lánh đến đây quấy phá rồi chứ gì? Chúng cũng như tất cả dân trong xóm vừa nghe đến chuyện con quỉ ấy thì hồn vía lên mây lập tức. Thật không ngờ một con quỉ lại có ích dường ấy. Bao nhiêu yên tĩnh nơi đây đều nhờ nó cả...
Ông ta cười vang thích thú. Nhưng người bạn mỉm cười tiếp lời:
- Và nó chẳng là ai xa lạ. Chính là ông bạn đang ngồi trước mặt tôi đây chứ gì?
Chủ nhân vỗ vai thám tử:
- Anh giỏi thật! Giỏi thật! Đúng là dân nhà nghề có khác. Chắc anh đã đoán được là sau khi bị lũ trẻ láo khoét trêu chọc, tôi đã tương kế tựu kế để trị cái tội rắn mắt của chúng, cho chúng tởn đến già.
Tôi giả vờ đi vắng ngay hôm sau đó nhưng lộn trở về ngay do một ngả khác và chờ đến khi ba thằng nhóc ấy đã lọt vào đến trong nhà, tôi liền vác ngay một cái mặt nạ đeo vào rồi lù lù tiến ra trộ chúng một trận. Kết quả thực là quá sức khả quan. Báo hại ba thằng bữa đó chạy bò lê bò càng trông thật chết cười. Anh phải biết, ngày hôm sau tôi phải nhịn ăn đó, bởi vì mỗi lần nhớ đến chuyện con quỷ, là ruột tôi lại quặn lên như sắp đứt vì trận cười hôm trước.
Nhà thám tử lại hỏi:
- Thế còn chuyện cây nến biết đi và chuyện con quỷ lòi cái đầu ra khỏi mình, anh giải thích rõ ràng giùm tôi với?
Chủ nhân phá lên cười rũ rượi:
- Anh hỏi thật lẩn thẩn! Chẳng lẽ anh lại bị con quỷ đó nuốt mất bộ óc rồi sao? Anh quên rằng với một ảo thuật gia danh tiếng như tôi thì mấy việc đó có khác gì trò con nít?
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 32, ra ngày 25-9-1965)
Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com
Tý pha trò:
- Chẳng lẽ lão ta vừa câm vừa mù lại vừa điếc?
Lấm nghĩ một lúc rồi bảo:
- Dù sao mình cũng thử làm vài chuyến nữa. Có lẽ phải trộ cho thật nhiều lão mới sợ.
Tý đồng ý, gật đầu:
- Được. Chốc nữa mình bàn sau.
Cả hai chia tay. Tý rảo bước về nhà vì đã thấy bụng đói cồn cào khó chịu.
*
Ba đứa trẻ họp nhau trong một ngõ hẻm.
Thằng Lấm nói trước:
- Lạ quá! Lão ta thình lình bỏ nhà đi đâu mất!
Tý hỏi vặn:
- Sao mầy biết?
Lấm đáp ngay:
- Lúc trưa em thấy lão ra ngõ. Rồi từ đó đến giờ, đi qua biệt thự mấy lượt, liếc nhìn vào, em cũng không thấy bóng dáng lão đâu cả.
Lạc góp chuyện:
- Đúng là lão ta sợ rồi. Nhất định đêm nay lão không dám về ngủ ở nhà nữa.
Nhận xét thực là hợp tình hợp lý. Tý ra lệnh:
- Nếu vậy đêm nay ba đứa mình vào trong nhà phá cho thật đã. Chắc chỉ đến mai là lão cuốn gói đi thẳng.
Ba đứa tạm chia tay để về nhà ăn cơm tối.
Trước khi rẽ vào ngõ nhà mình, Tý còn quay đầu lại dăn:
- Tụi mầy nhớ kỹ nhé! Tối nay chín giờ.
Lấm và Lạc gật đầu lia lịa:
- Ô kê! Ô kê!
*
Một tay xoay chốt cửa một tay cầm cây gậy lớn, Tý nhè nhẹ đẩy cửa vào. Nhưng cánh cửa không nhúc nhích. Tý bực mình. Nó sực nhớ ra là cửa đã khóa cẩn thận.
Bước xuống bậc gạch, Tý bảo nhỏ với Lấm và Lạc:
- Lão khóa cửa rồi tụi mầy ạ!
Lấm đờ người ra. Cả ba đứa đều quên phắt mất cái điểm này. Sáu con mắt ngó nhau bối rối. Nhưng vừa nhìn dáo dác thằng Tý bỗng kêu lên:
- Ủa? Cái gì như... cái chìa khóa?
Hai đứa kia nhảy lên:
- Đâu? Đâu?
Tý nhào lên thềm gạch. chụp lấy một vật nhỏ và nhìn kỹ càng.
Lấm và Lạc nhìn theo thì thấy quả nhiên đó là một cái chìa khóa.
Lạc giục:
- Mở đại đi, may ra được thì đỡ khổ.
Tý gật đầu, nhẹ nhàng cho chìa vào trong ổ khóa. Thật vừa vặn! Chỉ cần xoay nhẹ một cái rồi đẩy khẽ, cánh cửa đã mở rộng. Ba đứa mừng rỡ lẻn vào.
Lấm nhận xét:
- Có lẽ vội vã ra đi quá nên đánh rơi chìa khóa.
Hai đứa kia cũng nghĩ như thế. Cả ba tiếp tục đi trong bóng tối. Thình lình Tý dừng lại. Hai đứa kia dồn cục thành một khối. Tuy rắn mặt nhưng không hiểu sao trong cái bóng tối mịt mù này chúng lại thấy lởn vởn những hình bóng ma quỷ. Đứa nào cũng cảm tưởng như tóc gáy mình đang từ từ dựng thẳng dậy. Chúng ép sát vào nhau và thở phì phò. Tiếng hô hấp của chúng giữa bốn vách tường kín nổi lên rõ rệt.
Thằng Tý cố lấy lại can đảm thường nhật bằng cách hít một hơi dài, đoạn lò mò bước tới. Hai đứa kia vội vã bước theo. Thế là cả ba cùng dò dẫm đi về phía trước như lũ người máy. Vì quá hồi hộp, chúng đã quên mất những điều bàn tính lúc chập tối.
Thình lình ba đứa lại xô vào nhau. Chúng vừa nghe thấy trong bóng tối mênh mông của tòa nhà rộng lớn một tiếng động. Một tiếng động kỳ lạ, mới đầu thong thả như tiếng võng đưa kẽo kẹt, sau nhanh dần như tiếng chó sủa râm ran trong đêm tối trời, có lúc tiếng động ấy dồn dập như tiếng vó ngựa gõ trên mặt đường, có lúc nó lại đứt đoạn như tiếng cọ xát của những thân tre già khi có cơn gió mạnh. Đôi khi tiếng động trở nên thánh thót như giọt mưa rơi rồi chuyển sang ầm ỳ như tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá ngoài khơi. Nhiều lúc tiếng động như chạy xa từ bốn góc tường lại phía ba đứa trẻ, càng lại gần chúng tiếng động càng trở nên hỗn loạn như tiếng reo hò văng vẳng. Có lúc tiếng động như từ trong mình ba đứa trẻ bò chậm chạp về phía chân tường, vừa chuyển dịch vừa nhỏ dần để rồi sau cùng mất hút trong cái im lặng rợn người của đêm tối.
Ba đứa trẻ ép chặt vào nhau. Mắt chúng mở trừng trừng, chân tay chúng cứng ngắc, mồ hôi chúng toát đầm đìa. Hình như có một luồng khí lạnh ngắt chạy vào trong thân thể chúng từ những đầu ngón tay, ngón chân, dần dần leo lên đùi, lên bụng, bò theo sống lưng lên đến đỉnh đầu, cuối cùng thoát ra ngoài từ những chân tóc, đồng thời làm những sợi tóc này dựng đứng lên như sợi bàn chải.
Tiếng động ngưng bặt một lúc lâu thế mà ba đứa trẻ vẫn chưa nhúc nhích được. Chúng như bị chôn chân xuống nền gạch và cứ sững sờ đứng yên như vậy.
Trong lúc đó, đột nhiên trong phòng hiện ra một ánh sáng le lói. Ánh sáng ấy di chuyển từ đàng sau tấm màn che cửa và lừng lững đi đến gần ba đứa trẻ. Bọn nhỏ thấy ánh sáng đó phát ra từ một cây nến và điều làm chúng mọc gai ốc khắp mình là cây nến ấy di chuyển giữa không gian mà không có một bàn tay nào nâng đỡ nó. Cây nến ấy từ từ lại gần thằng Tý. Đến trước mặt thằng bé đang mở mắt thao láo, miệng há hốc, nó dừng lại một lúc. Hình như nó đang ngắm nghía diện mạo thằng Tý. Lát sau, nó lờ lững đi lại trước mặt thằng Lấm lúc ấy cũng đang đờ người ra vì khiếp sợ. Rồi tiếp đó nó bò lại gần thằng Lạc, với những động tác lặp đi lặp lại.
Dò xét xong, cây nến tự động trèo lên một cái giá gỗ cao đóng trên tường và rọi ánh sáng lờ mờ xuống bên dưới. Ánh sáng ấy chẳng những không đem lại sự vững dạ cho lũ trẻ mà còn làm tăng thêm vẻ âm u rờn rợn của ngôi nhà nữa.
Một giây im lặng tràn ngập gian phòng. Đâu đây vẳng lại tiếng tích tắc mơ hồ lạnh lẽo của chiếc đồng hồ treo.
Tấm màn gió đột nhiên lại rung chuyển rồi một bóng người hiện ra trước mắt ba đứa trẻ đang lặng người vì khiếp sợ. Bóng người đó từ từ đi lại gần chúng. Gọi là đi thì không đúng vì đầu gối hắn ta không hề co lại và chân hắn lơ lửng cách mặt đất độ một tấc. Thế rồi khi còn cách bọn trẻ độ ba thước, hắn ta dừng lại, đờ đẫn nhìn vào ba đứa nhỏ...
Thật không thể nào tả hết nỗi kinh hoàng của lũ trẻ khi chúng cố lấy hết can đảm nhìn theo gương mặt bóng người vừa hiện ra trước mắt chúng. Một gương mặt mà không ai lại có thể tưởng tượng được là nó lại khủng khiếp đến như thế. Bộ mặt ấy là tổng hợp của tất cả những sự biểu lộ của tình cảm con người, nghĩa là nó như cười, như khóc, như đau đớn, như thích thú, như đau buồn, như giận dỗi. Mầu sắc của nó lại là tổng hợp của tất cả những mầu sắc mà mắt thường nhìn thấy được: nó vừa xanh, vừa đỏ, vừa tím lại vừa vàng pha lẫn sắc chàm trộn trong mầu lam nhạt. Bộ mặt ấy làm cho ba đứa nhỏ như chết lặng. Chúng cứ đứng trơ ra như thế rất lâu.
Bóng người bỗng quơ tay ra trước mặt. Một điếu thuốc cháy đỏ vụt hiện ra trên hai ngón tay hắn. Hắn đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi dài rồi quẳng mạnh. Điếu thuốc bay tung lên, vạch một luồng sáng đỏ lưng chừng căn phòng rồi biến mất, nhẹ nhàng kỳ ảo như khi xuất hiện. Trong lúc đó, bóng người quái đản chúm môi, thở ra một chùm lửa đỏ rực... thình lình hắn ta giơ tay chụp lấy đầu mình. Rồi chậm chạp, chắc chắn, hắn lôi cái đầu ấy khỏi thân mình hắn. Vừa lôi, hắn vừa lắc lư như say rượu và quái ác thay, vừa lắc lư hắn vừa dần dần tiến lại phía ba đứa nhỏ.
Lũ trẻ hoảng hốt. Mặc dù bị thôi miên vì cảnh tượng vô cùng khủng khiếp xẩy ra trước mắt, chúng vẫn cố cựa quậy để vùng chạy. Con quỷ càng lúc càng lại gần, lại gần...
Ba đứa trẻ đột nhiên rú lên một tiếng kinh hãi nhưng liền theo tiếng rú, chúng cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Thế là chúng đâm đầu ra cửa, chạy như điên. Thằng Tý vấp chân, lộn một vòng từ trên nền gạch xuống sân cỏ, nhưng nó lồm cồm bò dậy được. Không dám quay cổ lại phía sau, nó nhào mình lên mép tường, đu người lên và leo ra ngoài, loạng choạng chạy tiếp. Vừa chạy nó vừa kêu rú ầm ỹ. Hai thằng kia vừa bò vừa lếch thếch chạy theo sau, mồm hét lên những tràng kinh hãi...
Đàng sau, con quỷ không thèm đuổi. Nó đứng lập lờ trên thềm gạch, ôm bụng cười ngất...
*
Ba tháng sáu, một thám tử, bạn của chủ nhân ngôi biệt thự đến thăm người đàn ông kỳ dị ấy. Ngạc nhiên vì sự tĩnh mịch của ngôi nhà, ông ta thắc mắc đem hỏi chủ nhân thì được trả lời bằng một câu chuyện thích thú. Câu chuyện đó bắt đầu từ lúc ba đứa trẻ phá phách biệt thự cho đến khi chúng chạy bò chạy lết vì bị một con quỉ rượt đằng sau.
Chấm dứt câu chuyện, chủ nhà bảo bạn:
- Thế bây giờ chắc anh đã hiểu tại sao không một đứa trẻ rắn mắt nào dám héo lánh đến đây quấy phá rồi chứ gì? Chúng cũng như tất cả dân trong xóm vừa nghe đến chuyện con quỉ ấy thì hồn vía lên mây lập tức. Thật không ngờ một con quỉ lại có ích dường ấy. Bao nhiêu yên tĩnh nơi đây đều nhờ nó cả...
Ông ta cười vang thích thú. Nhưng người bạn mỉm cười tiếp lời:
- Và nó chẳng là ai xa lạ. Chính là ông bạn đang ngồi trước mặt tôi đây chứ gì?
Chủ nhân vỗ vai thám tử:
- Anh giỏi thật! Giỏi thật! Đúng là dân nhà nghề có khác. Chắc anh đã đoán được là sau khi bị lũ trẻ láo khoét trêu chọc, tôi đã tương kế tựu kế để trị cái tội rắn mắt của chúng, cho chúng tởn đến già.
Tôi giả vờ đi vắng ngay hôm sau đó nhưng lộn trở về ngay do một ngả khác và chờ đến khi ba thằng nhóc ấy đã lọt vào đến trong nhà, tôi liền vác ngay một cái mặt nạ đeo vào rồi lù lù tiến ra trộ chúng một trận. Kết quả thực là quá sức khả quan. Báo hại ba thằng bữa đó chạy bò lê bò càng trông thật chết cười. Anh phải biết, ngày hôm sau tôi phải nhịn ăn đó, bởi vì mỗi lần nhớ đến chuyện con quỷ, là ruột tôi lại quặn lên như sắp đứt vì trận cười hôm trước.
Nhà thám tử lại hỏi:
- Thế còn chuyện cây nến biết đi và chuyện con quỷ lòi cái đầu ra khỏi mình, anh giải thích rõ ràng giùm tôi với?
Chủ nhân phá lên cười rũ rượi:
- Anh hỏi thật lẩn thẩn! Chẳng lẽ anh lại bị con quỷ đó nuốt mất bộ óc rồi sao? Anh quên rằng với một ảo thuật gia danh tiếng như tôi thì mấy việc đó có khác gì trò con nít?
VĂN HƯƠNG
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 32, ra ngày 25-9-1965)
Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com