Mấy
hôm nay, em tủi thân vô cùng. Chả là chị Tuyết không thèm chơi với em
nữa. Trước kia, suốt ngày chị chỉ chơi với em, tối chị còn ôm em vào
lòng ru cho em ngủ. Còn bây giờ... nghĩ tới, em chỉ muốn khóc thôi, chị
để em trên đầu tủ, đến tối chị chẳng buồn đem em vào giường. Suốt cả
đêm, em đứng mở mắt, chẳng được ngủ một chút gì cả. Em vừa lạnh, vừa sợ,
vừa tủi... nhất là chú gấu bông đứng cạnh cứ gừ gừ, cũng như ông hề nhỏ
thỉnh thoảng lại nhăn mặt liếc em làm em sợ vô cùng. Xung quanh em là
bóng tối với chiếc áo choàng đen ghê rợn, thỉnh thoảng lại có tiếng
chuột rúc từng hồi, em cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Chị Tuyết không còn thương em nữa. Hồi trước, khi hai đứa mới gặp nhau,
chị và em đã mến nhau ngay và chị đòi mua em về cho bằng được. Chị cưng
em lắm, chị vuốt tóc em âu yếm, chị khen em xinh, chị dạy em nhắm mắt,
mở mắt, bắt em tập đi cho chị xem, rồi còn xúi em khóc nữa. Ô, chị bắt
em làm đủ trò, nhưng em yêu chị lắm nên không hề phiền giận, gương mặt
lúc nào cũng tươi cười. Em nghe chị đòi với chị Lan rằng:
- Chị Lan may áo cho búp bê của bé nha!
Chị Lan gật đầu:
- Ừ, để chị may, nhưng bé đừng có rờ tóc nó hoài, tóc nó sút ra đấy.
Chị Tuyết lại nhìn em cười, nụ cười xinh ghê đi, có cả cái răng sún nữa cơ. Chị lại bảo:
- Ơ, chị Lan ơi, tóc búp bê màu vàng nè, búp bê mặc áo đầm xanh nè, búp
bê có đeo kiềng nữa nè. Ý mà giày của búp bê ngộ ghê, búp bê lại mang vớ
nữa kia. Búp bê có uống sữa không hở chị?
- Búp bê gì lại bú sữa?
- Thế nhỡ nó đói thì sao?
Chị Tuyết lại cười, mắt chị đen long lanh, đẹp lạ. Chị chơi với em suốt
cả ngày. Một hôm, chị đòi đặt tên cho em. Chị đặt đủ tên cả, nhưng tên
nào chị cũng chẳng vừa ý. May sao nhờ chị Lan giúp ý kiến, đặt tên em là
Sissi. Ồ, cái tên hay ghê đi. Chả là hai chị đi xem phim Sissi, mê nàng
công chúa trong phim nên lấy tên này mà đặt cho em. Em sung sướng quá,
em mà là công chúa sao? Công chúa Sissi, cái tên dễ thương và đẹp vô
cùng. Nhất là tình thương của chị Tuyết làm em sung sướng. Em thích quá
nên cứ chớp mắt luôn. Chị Tuyết lại trêu:
- Ơ, chị Lan ơi, búp bê mắc cỡ nè chị!
- Ừ, ừ, búp bê bằng lòng đấy. Nhưng mà búp bê Sissi chứ lị.
- Ừ há, Sissi chứ, phải không hở?
Em lại chớp mắt và mỉm cười với chị một nụ cười thật xinh. Chị Tuyết
rất cưng em, đi đâu cũng bế em theo, còn chị Lan lại may áo đẹp cho em.
Em nghĩ rằng tình thương của em và chị sẽ bất diệt mãi...
Em lại muốn khóc nữa đây, mà không thể nào khóc nổi, gương mặt em vẫn
cười, vẫn tươi như bao giờ. Sắp tới tết "Trung thu đốt đèn đi chơi". Và
chị lại có đèn trung thu nữa. Đèn của chị đẹp lắm, hình con cá, máy bay,
chị lại có cả những cái đèn xếp hình con công sặc sỡ. Ban ngày chị vui
đùa với chị Mai hàng xóm cũng bằng tuổi chị, đua nhau xếp đèn. Chị Mai
có nguyên một bộ tách chén để chơi làm cỗ, hai chị chơi với nhau thân
lắm. Tối đến hai chị đốt đèn treo ở ngoài sân dưới gốc mận, chơi đến
khuya, mệt mỏi chị Tuyết leo ngay lên giường ngủ say sưa, quên cả việc
đưa em vào mùng để muỗi cắn đỏ cả chân tay em. Chị chẳng nhớ chi đến em
cả... Em cảm thấy ghét những cái đèn con cá, máy bay, chúng thật d6ẽ
ghét, giành mất chị Tuyết của em... Lại còn cái tết Trung thu nữa, cái
tết thật là đáng ghét vậy mà "thiên hạ", nhất là chị Tuyết rất vui mừng
chờ đón nó. Phải chi đừng có Trung thu nhỉ? Thì chị Tuyết chỉ thương và
chơi với em thôi. Ừ nhỉ! Giá đừng có tết Trung thu! Em không hiểu ai đặt
ra cái tết chi mà thật là đáng ghét...
Thấy em đứng một mình, cô đơn, lạc lõng, chú hề nhỏ lại ngạo em:
- Thế nào, Sissi, tối ngủ ngoài này muỗi có cắn không?
Câu nói của chú làm em tủi thân, có cái gì dâng lên cổ, nghèn nghẹn,
khiến em muốn bật khóc... Em buồn, em cô đơn... chị Tuyết ơi...
Vẫn ngày đêm trôi qua, em vẫn đứng trên đầu tủ, buồn, sợ, lạnh, tủi...
Tối nào, chị Tuyết với chị Mai cũng chơi đèn với các cô, các cậu bé hàng
xóm, em thấy mà thèm. Ước chi chị Tuyết bế em ra ngoài ấy chơi với chị
nhỉ? Kìa, chú cá cứ tung lên tung xuống, chiếc máy bay màu đỏ hồng như
sửa soạn để bay. Các cậu bé thì chơi đẩy lon sữa bò có đốt đèn ở trong.
Thật là lạ mắt mà em chưa từng được thấy bao giờ cả... Rồi các cô, các
cậu cầm đèn kéo nhau đi như đám rước, thỉnh thoảng lại reo hò, ca hát
thật vui. Ừ, Trung thu cũng vui chứ nhỉ! Nhưng... Trung thu làm chị
Tuyết quên em. Nghĩ tới đây, em lại ghét Trung thu, ghét vô cùng, ghét
cả con cá, chiếc máy bay, những chiếc bánh Trung thu thơm ngon... Nhìn
con cá há mõm lượn lên lượn xuống, như khoe khoang trên tay của chị
Tuyết mà dễ ghét lạ, em chỉ muốn cho nó một tát thôi. Kìa, chị Tuyết
đang cười, chị ấy cười với chị Mai, thằng Hoàng, chị còn giơ cái đèn con
cá ra khoe nữa. Chị làm em nhớ tới ngày nào chị bế em ra khoe với bạn
mà đau đớn vô cùng, cũng nụ cười thơ ngây với chiếc răng sún, chị đã
từng mỉm cười hãnh diện khi có người khen em, từng thì thầm bên tai em
những lời âu yếm... Thấy chú Kiki chạy nhảy, em chỉ ước sao có đôi chân
khỏe như chú để ra nhập bọn với chị Tuyết, nhắc cho chị nhớ rằng mấy hôm
nay chị đã làm em buồn rất nhiều, chị có biết không?
Ngày Trung thu tới, chị Tuyết treo đèn ngoài sân, bày cái bàn nhỏ với
những chiếc ghế mây xung quanh, chắc là để chơi với các bạn vào buổi
tối. Ồ, hình như chị Lan có làm những cái thuyền cắm đầy hoa nữa. Khu
vườn trông xinh đẹp và dễ thương làm sao.
Buổi chiều đến, chị Tuyết mặc áo đầm màu hồng, chị cài nơ cũng hồng.
Trông chị xinh như nàng công chúa. Chị bày bánh, những chiếc bánh nướng,
bánh dẻo. Rồi các bạn chị ấy đến, chị nào cũng xinh cả. Nhưng em cho
rằng chị Tuyết xinh nhất. Các chị nói chuyện tíu tít thật vui - Ước gì
em được ra ngoài đó nhỉ? Chị Tuyết đi qua, chị Tuyết đi lại, sao chị
không thấy em, em đứng đây, trên đầu tủ đây này, em mỏi chân, em buồn
ngủ quá chị Tuyết ơi...
Các chị đang cười đùa vui vẻ thì chợt có 1 con bé, gọi là con bé vì
trông mặt nó thật dễ ghét, và lại vô duyên nữa chứ, nó mặc bộ đồ đầm màu
xanh cũng khá xinh nhưng dưới mắt em, chỉ có chị Tuyết là xinh nhất
thôi. Con bé tiến đến gần chị Tuyết. Em chú ý đến con búp bê đang ở trên
tay nó. Con búp bê mặc áo đỏ, cái nơ đỏ, mái tóc đen mượt, gương mặt dễ
thương... Con bé giơ cao con búp bê trước mặt chị Tuyết, gương mặt kiêu
hãnh, khoe khoang, nó nói búp bê nó tên Bạch Tuyết đẹp nhất trần gian.
Chợt em thấy chị Tuyết cau mặt lại, chạy vụt vào nhà, ngước lên nhìn em.
Em nhìn lại, đôi mắt em buồn bã, van lơn, đôi mắt chị sung sướng mà
hình như... hình như... có chút nước mắt rơi trên má chị, chị ôm em vào
lòng... Em bàng hoàng... sung sướng... Ngoài kia, trăng Trung thu trong
sáng lạ thường, những cái đèn con cá, máy bay hết còn đáng ghét, đêm
Trung thu không còn buồn và đâu đây, tiếng hát "Tết trung thu đốt đèn đi
chơi" từ chiết Radio vang ra hay hơn bao giờ hết.
KHÁNH PHƯỢNG
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 95, ra ngày 15-9-1968)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.