Thứ Bảy, 6 tháng 1, 2018

CHƯƠNG 7_TỪ MỘT BUỔI CHIỀU


7


Theo như lời hẹn của Ngy và Hương thì hôm nay là ngày tốt để hai đứa đến ở chơi với Uyên một thời gian để Uyên quên bớt nỗi buồn và cô đơn trong suốt mấy tháng hè dài đăng đẳng. Từ sáng đến giờ Uyên chỉ nôn nóng, đi ra đi vào và thỉnh thoảng nhìn ra đường với hy vọng tìm gặp bóng dáng quen thuộc của Ngy và Hương.

Căn nhà này, ít nhất kể từ nay cũng đã được khoác một bộ mặt sống của nó. Từ ngày mẹ mất, vốn đã trống vắng, căn nhà lại càng tẻ lạnh hơn. Uyên đã sống khắc khoải trong bầu không khí đó từng ngày một mà Uyên có cảm tưởng như mình là một con bệnh nằm chờ chết từng giây, từng phút.

Uyên bây giờ không còn một tình thương gần gũi nào khác hơn là tình thương của Ngy và Hương. Bố thì đi làm suốt ngày, mỗi tối chỉ gặp Uyên đôi ba tiếng rồi thôi. Vả lại không bao giờ bố biểu lộ tình thương bằng cử chỉ vì thế Uyên vẫn thấy mình bơ vơ, lạc lõng và thiếu thốn một cái gì cao quí lắm. Uyên không dám nói ra điều này vì Uyên sợ làm buồn lòng bố. Hơn nữa, Uyên biết bố cũng thương Uyên rất nhiều chứ nào có phải bố ghét bỏ gì Uyên đâu.

Ngy và Diễm Hương là bạn thân thiết của Uyên nên Uyên hiểu các bạn nhiều. Tình thương chân thật mà Ngy và Hương dành cho Uyên là một thứ tình cao quí hiếm có trên cõi đời này. Tất cả đã đến với nhau từ xa lạ, không ruột thịt, từ niềm cảm mến nuôi dưỡng theo thời gian cho đến bây giờ là một tình thương được đúc kết bền chặt.

Uyên thương yêu các bạn như chính bản thân mình, gia đình mình. Ít ra trong suốt cuộc đời vất vưởng còn lại, Uyên cũng đã tìm được một tình thương chân thật, không vụ lợi, không tính toán của Ngy và Hương.

Uyên cũng không hiểu tại sao giữa bố và Uyên lại có một sự ngăn cách kỳ lạ như vậy? Có lẽ tại khuôn mặt trầm tĩnh ít cười nói của bố khiến Uyên sợ sệt, không dám lại gần bố hoặc thỏ thẻ tâm sự với bố chăng? Khi nào vui lắm thì bố chỉ đùa với Uyên trong giây lát rồi thôi. Chưa bao giờ bố nói nặng với Uyên một câu chứ đừng nói đến chuyện đánh đập. Vì thế Uyên quả quyết rằng bố rất thương Uyên, chiều chuộng Uyên nhưng không hiểu sao bố lại có vẻ xa lạ với Uyên quá. Từ ngày bố hỏi Uyên về chuyện cô Hà đến giờ, Uyên thấy bố vẫn thế, không có gì thay đổi mặc dù thái độ của Uyên đã cho bố biết là Uyên không bằng lòng.

Điều này làm Uyên khổ tâm không ít. Hồi mẹ còn sống, thỉnh thoảng mẹ bảo Uyên lại đùa với bố đi. Uyên lại gần bố thì bố chỉ vuốt ve Uyên mấy cái, hỏi qua loa vài câu rồi bố bảo Uyên ra chơi với mẹ cho bố nghỉ. Thế là làm sao? Chưa bao giờ Uyên thấy bố nói chuyện lâu hoặc bày tỏ nhiều cử chỉ thương yêu đối với Uyên. Chính vì điểm đó mà Uyên có cái mặc cảm xa lạ với bố từ ngày chập chững lớn khôn.

Hình như mẹ cũng biết điều này và mẹ buồn ghê lắm. Mẹ nói rằng "tính bố con trầm lặng, hay suy nghĩ, không thích ai quấy rối mình vì thế con để bố yên, đừng quấy bố nghe". Và Uyên ngây thơ, nũng nịu nói với mẹ "bố không thương con phải không mẹ?" Mẹ cốc yêu vào đầu Uyên rồi bảo "Nói bậy! Bố thương con lắm. Bố thương con nhiều như mẹ thương con vậy đó." Uyên tin lời mẹ lắm vì thế Uyên cũng yêu bố như Uyên đã yêu mẹ vậy.

Cho đến bây giờ Uyên đã thật sự lớn khôn, Uyên công nhận rằng lời mẹ nói đúng. Bố thương Uyên nhiều lắm, chỉ cần nhìn ánh mắt của bố Uyên cũng đủ thấy rằng tình thương của bố bao la không thua gì tình thương của mẹ dành cho Uyên. Chỉ có điều bố khác mẹ ở chỗ là mẹ thì bộc lộ bằng cử chỉ, lời nói; còn bố thì âm thầm, kín đáo, không bao giờ nói ra hoặc biểu lộ bằng một cử chỉ nào cả.

Linh tính báo cho Uyên biết Ngy hoặc Diễm Hương đã đến bởi tiếng xe xích lô máy đậu trước cửa nhà. Uyên chạy như bay ra cửa cùng lúc Ngy xuất hiện trên thềm nhà. Vừa trông thấy Uyên, Ngy nói ngay:

- Phụ chị đem mấy món này vào em.

Uyên chống nạnh, cử chỉ thật dễ thương:

- Chị hả? Mày lớn hơn tao hay tao lớn hơn?

Ngy hất nhẹ mái tóc ra đàng sau:

- Tao lớn hơn.

Uyên phản đối:

- Còn lâu!

Ngy hỏi:

- Mày sinh tháng mấy?

Uyên đáp:

- Tháng hai.

Ngy cười:

- Thế thì bằng.

Uyên không chịu:

- Bằng sao được. Mày tháng mấy?

Ngy khôn lanh:

- Tháng tư! Nhưng cùng năm thành ra tao với mày bằng.

Nói xong Ngy lại cười, Uyên véo yêu bạn:

- Con chó!

Uyên đưa Ngy lên phòng của mình. Nhà chỉ có ba người, bố mẹ dành cho Uyên cả một tầng lầu trên. Từ ngày mẹ mất, bố nhà dưới, Uyên nhà trên, không hiểu còn căn nhà nào trống vắng hơn căn nhà mà Uyên đang ở nữa không?

Vừa đặt chân vào phòng Uyên, Ngy khen lấy khen để:

- Đẹp quá! Người đẹp có khác!

Uyên hỏi:

- Mày thấy sao?

Ngy đáp:

- Rất lý tưởng! Chỉ tiếc một điều... hoang vắng quá! Trường hợp tao, tao cũng không chịu được.

- Mày thấy chưa! Vậy mà mày cứ bảo rồi sẽ quen đi. Quen thế nào được, khi mà quanh ra quẩn vào vẫn chỉ có một mình tao.

Ngy nhìn xung quanh:

- Sao mày treo hình bác gái nhiều vậy?

Uyên nhìn vào bức ảnh to nhất của mẹ treo ở đầu giường:

- Để tao nghĩ rằng mẹ tao vẫn còn sống và đang ở cạnh tao.

Ngy gật gù:

- Có lý! Tao cũng có cảm tưởng bác gái còn đây.

- Mày nghĩ xem... trống trải quá chịu gì được? Với lại tao muốn lúc nào tao cũng thấy mẹ tao, chỗ nào cũng có mẹ tao!

- Tủ quần áo đâu?

- Quên mất! Đem vali lại đây cưng.

Ngy xách vali bước theo Uyên lại gần tủ, bất chợt Uyên quay lại ôm cứng Ngy, hôn một cái thật kêu lên má Ngy. Ngy ngơ ngác:

- Điên à?

- Ừ điên! Điên vì tao thương mày quá!

Uyên mở toang cánh tủ, chỉ cho Ngy:

- Xếp quần áo vào đây.

Ngy đùa:

- Vâng! Để em làm.

Cả hai cùng cười, vừa lúc đó tiếng Diễm Hương oang oang ở nhà dưới:

- Con Uyên đâu?

Ngy quăng chiếc vali trên giường, ù chạy theo Uyên xuống nhà. Uyên mở cửa, lôi tuột Hương vào trong, hôn lấy hôn để lên mặt con bé.

Diễm Hương đẩy Uyên ra:

- Con quỷ sứ!

Uyên hỏi:

- Gói gì thế này?

Diễm Hương đáp:

- Một chục cam, tao mua cúng bác.

Ngy nói:

- Có hiếu quá!... Ấy chết! Vô ý thật! Chưa chào bác mà đã xồng xộc lên gác rồi.

Nói xong Ngy quay lại, tiến đến trước bàn thờ mẹ Uyên, khoanh tay cúi đầu chào:

- Lạy bác ạ.

Diễm Hương bắt chước:

- Lạy bác ạ. Bác cho tụi con đến ở với Uyên nghe bác.

Uyên nói:

- Mẹ tao cười đó. Chúng mày thấy không?

Ngy nhanh nhẩu:

- Đưa cam đây để tao bày rồi còn thắp hương nữa chứ.

Uyên giằng lại:

- Để rửa đã con quỉ!

Ngy chưng hửng:

- Ờ há!

Uyên gài cửa cẩn thận, đem chục cam xuống nhà rửa sạch sẽ rồi bày trên mâm quả. Thắp hương vái mẹ xong, Uyên lôi Ngy và Hương lên gác.

Giọng Hương thật vui:

- Rủ thêm ít đứa nữa cũng còn rộng chán.

Uyên nói:

- Nhưng tình bạn đối với những đứa khác không phải là thứ tình bạn của tụi mình.

Ngy phụ họa:

- Ba đứa mình đặc biệt, như chị em ruột rồi còn gì nữa.

Diễm Hương nói:

- Tao là chị cả.

Ngy lườm Hương:

- Oắt con nhất trong bọn mà đòi làm chị cả.

Uyên đẩy Ngy và Diễm Hương lại chiếc tủ:

- Xếp quần áo vào đi.

Ngy hỏi:

- Ngăn nào của tao?

Uyên đáp:

- Ngăn nào cũng được, mỗi đứa một ngăn.

Uyên ngồi nhìn các bạn vui vẻ xếp quần áo mà lòng cũng rộn lên một niềm vui không thể tả. Ít ra Uyên cũng đã quên đi phần nào nỗi buồn trong lúc này, giây phút có Ngy và Hương ở bên cạnh.

Những trái tim nhỏ bé, những tâm hồn ngây thơ chất phác, những tấm lòng rộng mở, những ánh mắt thiết tha, những tình thương chân thật, buồn cùng buồn, vui cùng vui, lo trong cái lo của nhau, hạnh phúc trong hạnh phúc của nhau, cùng nhau chia sớt, san xẻ, không tính toán, không đắn đo... tất cả đã có ở đây thật hiển nhiên chứ không phải là những ý nghĩ hão huyền.

Trong cuộc sống này, đếm được bao nhiêu những tâm hồn nhỏ bé nhưng chất chứa bên trong cả một kho tàng thương yêu, cả một tấm lòng quảng đại như Uyên, Ngy và Hương? Vì thế Uyên đang hãnh diện, hãnh diện vì ít ra bọn Uyên cũng đã làm được một cái gì mà ít người nghĩ tới...

Có thể nói rằng Ngy và Hương đã đem lại phần nào cho Uyên sự sống. Trước một cái tang quá đau đớn, quá bất ngờ, Uyên như kẻ mất hồn, ngơ ngơ ngác ngác, Uyên bơ vơ, lạc lõng trong cuộc đời. Còn mẹ, Uyên còn niềm tin, còn nơi nương tựa, bàn tay to lớn của mẹ che chở, chống đỡ cho suốt cuộc đời Uyên. Mất mẹ, Uyên mất cả niềm tin, mất chỗ nương tựa và sợ hãi như một chú bé con đi lạc trong rừng thẳm.

Tình thương của Ngy và Hương mặc dù không bằng tình thương của mẹ dành cho Uyên nhưng ít ra Ngy và Hương cũng đã thương Uyên thật nhiều và còn sát cánh để che chở, đùm bọc cho Uyên. Uyên đã tìm được tình thương và niềm tin le lói ở bạn bè sau ngày mẹ mất.

Ngy và Hương đã xếp xong quần áo vào tủ. Ngy nhìn Uyên hỏi:

- Mấy giờ rồi Uyên?

Uyên nhìn chiếc đồng hồ để trên mặt bàn trả lời:

- Chín giờ mười lăm.

Ngy hỏi tiếp:

- Mày đi chợ chưa?

Uyên lắc đầu:

- Chưa.

- Bao giờ đi?

- Bây giờ.

- Cả ba đứa?

- Cũng được.

Diễm Hương thở ra:

- Mệt quá! Nghỉ cái đã.

Sực nhớ ra chiếc áo dài còn dính trên người bạn, Uyên nói:

- Còn tiếc gì mà chưa thay áo mấy con khỉ?

Diễm Hương ngồi bật dậy:

- Ừ nhỉ!

Ngy tiếp:

- Mày không nhắc tao cũng quên bẵng đi.

Uyên chỉ cho các bạn qua buồng bên cạnh thay áo. Một lát sau Diễm Hương trở ra:

- Trên này có mấy phòng?

Uyên đáp:

- Hai.

- Phòng nữa đâu?

- Bên kia!

- Để làm gì?

- Học, đọc sách, nghe nhạc, giải trí.

Diễm Hương phê bình:

- Y như tiểu thư đài các. Sướng thế còn muốn gì nữa.

Uyên cười nhẹ:

- Tao đâu cần mấy thứ tiện nghi này!

Diễm Hương gật gù:

- Tao hiểu! Tao hiểu!

Chợt Diễm Hương nói như hét:

- Con kia đâu? Ngủ trong đó hả?

Ngy lên tiếng:

- Xong rồi. Làm gì mà cuống lên vậy?

Ngy trở ra, mắc chiếc áo dài mới thay trong tủ.

Uyên nói:

- Hôm nay thì đi chợ cả ba đứa. Bắt đầu từ ngày mai chia phiên.

Ngy hỏi:

- Sao vậy?

- Đi đông vướng chân chứ được cái tích sự gì? Vả lại phải có đứa trông nhà.

Cả ba ùn ùn kéo xuống nhà dưới, Ngy rửa mặt, Diễm Hương chải đầu, Uyên lấy giỏ đi chợ. Đợi cho các bạn sửa soạn xong, Uyên lùa hết ra khỏi nhà khóa cửa cẩn thận rồi cùng sánh bước ra đường.

Từ nhà Uyên đến chợ, đi bộ chỉ mất khoảng mười phút. Hôm nay Uyên mới có dịp ngắm lại khu phố mà Uyên đã bỏ quên nó hơn tháng trời nay!

Mặt trời vừa lên, những tia nắng yếu ớt xuyên qua ngọn cây nhảy múa rộn ràng trước mắt Uyên. Khung cảnh hôm nay mang một sắc thái tươi vui nhộn nhịp như chính Uyên vừa tìm được nguồn vui nho nhỏ sau hơn một tháng buồn ảm đạm!...

______________________________________________________________________

Xem tiếp CHƯƠNG 8