Những cây bút và độc giả Tuổi Hoa |
Mỗi người sẽ có một phút giây đầu gặp gỡ Tuổi Hoa.
Tôi
gặp Tuổi Hoa khi còn rất nhỏ. Năm đó tôi học đệ thất, được đi biển chơi
(lẽ ra hội ngộ Đèn Biển từ đó), ở nhà một người chú, và đọc được Tuổi
Hoa từ số 1 đến số 8.
Chưa
có khái niệm gì sẽ tiếp tục. Đến khi số ba mươi mấy, tôi bắt đầu gặp
lại, và từ đó Tuổi Hoa là người bạn đồng hành. Những hồi hộp chờ đợi
ngày báo ra như chờ gặp một người bạn. Năm đệ Ngũ, tôi đã tập tễnh viết
cho những trang phụ bản thiếu nhi ở nhật báo Quyết Tiến, trang do chị
Thùy Dương đảm trách. Sau thì viết báo Tuổi Xanh.
Năm
tháng tờ Tuổi Xanh bấp bênh, thì bên Tuổi Hoa anh Quyên Di bàn chuyện
bán phở để nuôi Tuổi Hoa. Sau đó Tuổi Xanh đình bản, dù chị Minh Quân và
toàn ban biên tập đã hết sức cố gắng duy trì.
Lúc đó chỉ còn một người bạn Tuổi Hoa duy nhất bên mình.
Tuổi
thơ của tôi và tuổi trẻ của tôi là luôn vui với những người bạn như
thế. Đọc xong cất giữ, được 10 quyển thì mày mò đóng lại (À, sau này xin
kể thêm, chính tay tôi đóng bìa simili mạ vàng cho bộ Tuổi Hoa của mình
đấy nhé!)
Đến
khi bắt đầu đến tòa soạn vào mỗi cuối tuần thì tình thân bền hơn. Có
một người tôi muốn nhắc đến là thầy Chân Hiệp, thầy thường có mặt tại
tòa soạn, đến ngày thường luôn gặp thầy. Sự vui vẻ niềm nở thân tình
khiến chúng tôi bớt ngại khi đến Tòa soạn gởi bài hoặc chỉ ghé qua việc
gì đó. Bây giờ Thầy còn đó không, thật tình tôi muốn biết tin Thầy.
Buồn
cười một điều, tôi không có bạn thân, nên nếu kể lại những kỷ niệm ngày
đó, thì chỉ là những người bạn nơi Tuổi Hoa, những vui buồn với những
bài viết! Rồi thì tôi tập viết những bài ngăn ngắn, lần đầu tiên bài
được đăng vui mừng vô cùng, dù biết đôi khi đăng chỉ vì khuyến khích
những cây viết trẻ.
Cho
nên bạn sẽ không lạ vì sao Tuổi Hoa trong tôi đậm đà đến thế. Nó không
phải là tờ báo giải trí, mà là một người bạn lặng lẽ đi cạnh đời tôi.
Tôi
có thể kể rất nhiều kỷ niệm, chẳng hạn lần đi thăm cô nhi viện Diệu
Quang và Vinh Sơn. Đoàn đi Diệu Quang chú Hoàng Đăng Cấp và anh Trinh
Chí chủ đoàn, bên Vinh Sơn là anh Quyên Di. Chuyến đi đó có bài viết kể
lại, nhưng tôi không nhớ được ai viết bài đó. Ai vậy nhỉ!
Hoặc
được anh Vi Vi dẫn lớp học vẽ của Tuổi Hoa đi xem triển lãm tranh ở
đường Duy Tân. Giá tôi chịu khó kiên trì từ đó, biết đâu bây giờ cũng
thành họa sĩ rồi. Tiếc thay!
Tôi
có thể kể lại, những đoạn với cha Chân Tín, với bác Trường Sơn, với Mỹ
Thanh, với Nguyệt Mai, với Trần Thị Hậu, với anh Hướng Dương, với … tất
cả những người mà tôi từng gặp nơi Tuổi Hoa chứ. Có nên kể chăng?
Mỗi
người là một góc kỷ niệm trong tôi, như được trang trọng cất vào ngăn
tủ kiếng, có thể nhìn thấy rõ dù bụi thời gian hơn 40 năm đi qua đã phủ
dầy.
Thương Nga