Sáng
sớm "tinh sương" con bé đã bừng dậy náo nức nhìn thiên hạ tấp nập sinh
hoạt như thường lệ. Nhưng bữa nay thì khác hẳn vẻ khác hơn tí ti và có
thêm vài chi tiết khá hấp dẫn. Gớm sao mà có gió lành lạnh thế ni, có lẽ
là hơi lạnh của "sương thu" đấy mà con bé chả biết hơi sương "vương
vấn" ra thế nào? Bên kia đường những cô cậu bé tí cắp sách đến trường
đang chí chóe cãi nhau ỏm tỏi. Ừ bữa nay ta cũng đi học rồi chớ bộ, khai
trường mờ. Vũ Gi bỗng thấy bật cười, một cậu bé tí xíu kia nhõng nhẽo
quá, chắc có lẽ bắt đầu đi đánh vần ABC, làm cho cô chị lớn hơn một tí
cuống cuồng vì chú bé ta cứ khăng khăng giữ vững lập trường không chịu
đi nữa.
- Thôi kệ hắn, mình còn "trang điểm" nữa chứ?
Vũ
Gi nhảy chân sáo lo mọi thủ tục, sau một màn thưa gởi ngoan ngoãn, con
bé bèn vác ngay chiếc xe phóng một mạch cho kịp những ai mà con bé nhớ
rằng mình đã hẹn nhau từ ba tháng trước ; giờ này chắc mấy nhỏ "trời
đánh" tới trường rồi?
Con
bé đi muộn quá, vừa đi vừa xuýt xoa. Một dãy hành lang dài chật ních
những tiếng hét, tiếng kêu réo. Nhớ trường, nhớ bạn bè, nhớ những ngày
vui của thất nương làm Vũ Gi phấn khởi thêm.
- Ê con bé Vũ Gi kia, bọn ta nè!
Eo ơi con bé chả biết mình ra làm răng nữa? Gớm mới mở màn đã bị nhỏ khỉ Vũ hét toáng cả lên.
- Vũ Gi có duyên quá, nụ cười của mi sao mà dễ thương ghê đi, lại đây cho con nhà Dân "mi mi" phát xem sao?
Con
bé hồng cả má lên, gặp lại những khuôn mặt đáng yêu làm con bé muốn
hét lên thật to cho nó thỏa niềm nhung nhớ, thất nương của con bé đấy!
Này nhé, nhóc tì Vũ hôm nay mới thấy xuất hiện hai cái ngà voi lủng
lẳng, mái tóc vừa đen vừa dày cột cao lên thấy "dễ ghét" chi lạ.
Hắn
vội vàng giới thiệu Đàlạt là thiên đường của tuổi trẻ hắn đã từng nghe
thông reo, nhìn thác đổ ầm tung bọt trắng xóa và ngắm cả cái lạnh lẽo
của miền rừng núi. Núi rừng của hắn rất đẹp, bầu trời của hắn thì trong
vắt như pha lê và những vì sao của hắn lấp lánh như những viên hồng ngọc
và hắn đã từng tuyên bố rằng hắn đã thở bằng khí O2 của hàng vạn cây
tùng, thông, bách... trên mãi đỉnh đồi cao chót vót.
Nghe
hắn tán dương mà con bé thấy ghét ghê, hắn cứ làm như hắn rất rành
chuyện "thiên văn" không bằng. Nhỏ Tuyết nãy giờ coi bộ cũng ngứa miệng
rồi nên bèn sì tốp cái miệng tươi như hoa kia lại và thao thao bất tuyệt
đến nỗi Vũ Gi chả biết hắn nói cái khỉ gì nhưng cũng đại khái như là
hắn đang tả oán rằng thì là hắn bị phơi nắng đen như lọ lem í và da hắn
bi giờ có mùi mằn mặn, và hắn có kể rằng hắn uống ít ra cũng vài lít
nước biển, có lẽ giờ này nước biển trong bụng hắn cũng đã bốc hơi hết
rồi nên hắn bảo rằng bây giờ ruột hắn đang mặn lắm. Hắn còn kể rằng hắn
leo núi chì nhất nước và rất ư là can đảm và còn hơn cả những nhà thám
hiểm lần đầu tiên đặt chân lên ngọn núi "Ê vơ rét".
Quên
nữa, còn chứ phải không? Chị em cô bé T3 nữa chứ? Cộng với bé Dân "của
chị Vũ Gi" thì là những tiếng hót của họa mi, tiếng hót trong và ấm và
ngọt như là Chocolate mỗi lần mà con bé ngậm, hắn cũng như thế tan dần
và ngấm dần hương vị ngọt ngào thơm tho ấy.
- Nãy giờ bị nghe hơi nhiều rồi nghen, chắc Vũ Gi tức lắm Vũ há?
Chị em con nhà T3 hót lên làm con bé giật thót mình và ngơ ngác vì cứ tưởng là một đàn chim họa mi tới tấn công tới tấp.
-
Vũ Gi chả bao giờ thèm "tức" cả, tại vì bữa nay mới hội ngộ nên nói sơ
sơ thôi sợ khắc khẩu cho nên mới im hơi lặng tiếng thế đấy chứ!
- Mới xa nhau có mấy tháng mà con bé Vũ Gi " lý sự cùn" nghe phát khiếp, chứ không phải mi có muốn nói cũng không nói được à?
- Ứ ừ. Dân cứ nheo mũi mà chọc tức Vũ Gi nhá, méc cho mà xem...
Nhóc
tì Vũ hỏi Vũ Gi là có cái chi chi vui không? Cho hắn tháp tùng nghe mi
nhưng Vũ Gi bảo với hắn là Vũ Gi chả có kí gì vui cả. Vũ Gi vui để mà
vui nên không kể được cái "vui vẻ" ấy khiến nhóc tì ta chả hiểu mô tê
chi ráo. Nói đến nhóc tì Vu, Vũ Gi thấy tức cười ghê đi và bèn kể luôn
cho nhóc tì nghe chuyện vui đó làm cho nhóc tì cười trừ một cách tức tối
và chả làm gì Vũ Gi được. Số là hồi xa xưa đó, cái thuở mà ngày xửa
ngày xưa Vũ Gi quen với cô nàng Vũ trong một trường hợp rất ư là khẩn
cấp. Bữa đó cô nàng ta không biết thế nào mà bị té xe lết không nổi bèn
cầu cứu và làm quen với Vũ Gi để Vũ Gi tha hắn vào nhà thương để làm
phúc. Để cảm kích tấm lòng "đại bác" và nhân hậu đó, cô nàng xin nhận
làm em và qua đây ngồi cạnh Vũ Gi để mờ Vũ Gi tha hồ "cốp" mỗi lần trước
khi nói một chuyện gì đó. Cô nàng Vũ ghét cái cố tật đó của Vũ Gi lắm
nhưng còn "quyền huynh thế phụ" vất đi đâu?
Nãy
giờ Vũ Gi miên man mãi không để ý đến sáu cô nàng kia đang giương mắt
ếch ngắm nhìn một đấng nữ nhi đang run rẩy trước gió, không biết đấng
này ở mô tới mà có vẻ "ma mới toanh". Ơ, mắt của cô bé này tròn và to
quá, như mắt của một chú "nai vàng" ngơ ngác nhìn một đám con mắt đang
chiếu tướng mình một cách dữ dội.
Cô
bé giống như một con cò hương, cái áo len màu nước biển nổi hẳn trên
nền áo trắng tinh. Vũ Gi bèn giở cái tài ngoại giao của mình ra (có một
không hai đó nhe!) ngoắc cô bé lại đây chơi một tí. Mới đầu cô bé có vẻ
khiếp sợ vì lực lượng quá hùng hậu nhưng sau vài phút điều tra lý lịch
chắc cô bé thấy thất nương "hiền khô" nên cũng nói như sáo. Còn bọn thất
nương thì nghĩ rằng mình nên cứu vớt cô bé này để thành bát nương cho
nó xứng bốn cặp. Sau màn giới thiệu các nhân vật, cô bé Phượng Anh đó
(có cái tên đẹp đấy chứ? Nhưng thất nương vẫn gọi là cô nương) được cho
làm em út, thế là huề cả làng một lực lượng đi đến đâu cũng làm cho
thiên hạ khiếp vía. Sau một hồi đấu "hót" và tán "phét" cũng vừa thời
giờ cho tiếng chuông vào lớp. Trong lúc những tiếng cười vẫn còn kéo
theo vào lớp, lực lượng nhanh chân chiếm cứ hai hàng đầu tạo nên một sỉ
số quan trọng. Vũ Gi bấm tay nhóc tì Vũ:
- Vũ cho "chị Vũ Gi" mượn thời khóa biểu một tí.
Nhóc
tì Vũ kỹ lưỡng ghê là, hắn cho Vũ Gi mượn một cuốn tập, chu choa ơi nó
mới đẹp làm sao, mới toanh hé, mới ghi có vài hàng thứ hai, thứ ba... mà
thơm thơm mùi giấy mới. Vũ Gi hít lấy hít để vài cái xả xui mùi thơm
quyến rũ và mát rượi như cái bao tập màu hồng phấn, màu hồng đẹp đẽ.
Những con mắt nai vàng đều nhìn đời bằng một màu hồng.
- Gi này, sao "chị" hay mơ mộng thế? Ngồi trong lớp mà cứ nhìn ra ngoài thôi.
Vũ
Gi cười duyên với nhóc tì một phát và chỉ cho nhóc tì thấy rằng phía
bên đồi kia đẹp quá nên con mắt của Vũ Gi mới chu du đấy chứ.
-
Ừ, Vũ cũng thấy đẹp ghê đi. Gi thấy không, nhất là ngọn núi đó, phía
bên này nè, trên đỉnh cao chót vót vẫn còn một khoảng sương mờ đục chưa
tan quyện lẫn lộn bay bay với đám mây xanh lơ lửng như quyến luyến
không rời nhau, một màu xanh trong sáng tỏa rộng một nửa quả đồi với
những đám cỏ xanh rì lẫn với vài vệt dài chạy theo đường chân trời toàn
là mầu cỏ cháy vàng như những bông lúa.
- Suýt nữa thì chết nhá! Thầy vào tới lớp rồi kìa – nhỏ Vũ huých tay Vũ Gi một cái.
Một
màn quan sát diễn ra trong im lặng. Mọi con mắt nhìn thầy giáo mới
trong khi đó chỉ có hai con mắt đang chiếu tướng mấy chục cặp mắt hướng
về mình làm cho bát nương cứ rúc rích cười mãi làm thầy giáo khớp quá
nên có một màn thông cảm đầu năm.
Vũ
Gi quan sát một tí: thầy tuy có vẻ lừng khừng nhưng có cái tài ăn nói
lưu loát hay hơn cả cái tài ngoại giao của con nhà Vũ Gi rồi, thế thì
bát nương đầu hàng mất.
Ông
thầy nói dễ thương quá, Vũ Gi lắng tai nghe rồi nghe mãi những lời đó
thấm sâu vào tâm hồn, chừng mơ hồ còn nghe tiếng giảng đều đều thì bạn
bè đã cắm cúi viết đầy trang vở đầu tiên và những giòng chữ bay bướm của
nhóc tì Vũ đã chiếm kín trang giấy trắng dần dần được biến chuyển với
nét bút màu xanh. Vũ Gi đang ngơ ngác và bối rối thì được nguyên hàng
tặng cho những nụ cười mỉm chi và Vũ Gi thấy rõ nhất cái nheo mắt tinh
nghịch của "cò hương".
Mây
trên núi vẫn lơ lửng, sương trên núi chưa tan dù những tia nắng ấm đã
xuyên qua khung cửa, mặt đất đã nhận tia nắng cho một ngày trong sáng
của đầu niên học và cả lứa tuổi ngọc ngà cầm sách đáng yêu nữa.
(cuối hạ một chín bảy hai)
DU CÔN
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 183, ra ngày 15-8-1972)
Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com
Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com